Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Hướng Dẫn Trêu Chọc Đàn Ông

Chương 24: Tiên cơ

« Chương TrướcChương Tiếp »
Edit: Gấu, Linh Đang

Beta: Linh Đang

Quan Hành đã sớm nhìn thấy tin nhắn Lương Kiều nhưng không lập tức trả lời điện thoại, anh cố ý đợi 5 phút, mới làm bộ như vừa mới thấy, giọng nói lạnh lùng mà cao cao tại thượng, còn lộ ra vài phần không kiên nhẫn: “Tìm tôi có việc?”

“À, Quan Hành sao ~” bên kia truyền đến giọng khẽ làm nũng, Quan Hành nghe được lập tức sững sờ, nhanh chóng cầm điện thoại nhìn thoáng qua, không có gọi sai đâu...

Người phụ nữ này uống nhầm thuốc à?

Kỳ thật Lương Kiều nói chuyện chỉ là so với bình thường ôn nhu đáng yêu hơn một chút mà thôi, nghe người khác nói ra thì cũng rất bình thường, nhưng là từ trong miệng cô nghe thấy liền cảm thấy quỷ dị - - một người so với Đại lão gia còn Đại lão gia hơn (ý là chị ăn nói ghê gớm) thì à ôi cái nỗi gì đây!

Trương Vĩ ngồi ở bàn đối diện đang làm tròn hết chức trách chọn ra loại dưa cần mua để nấu món canh cá dưa chua, trong miệng lầu bầu lẩm bẩm không biết rõ là đang nói cái gì.

Quan Hành vô thức liếc anh ta một cái, cái mông khẽ chuyển một chút, sau đó một lần nữa để điện thoại đến bên tai, trầm giọng khẽ quát một tiếng: “Nói chuyện thật dễ nghe!”

Lương Kiều làm như không nghe thấy lời Quan Hành, tiếp tục dùng giọng nói thân mật: “Bây giờ em đang ở chỗ quản lý Vương, buổi trưa không thể ăn cơm với anh được rồi.”

“Tôi có nói buổi trưa muốn ăn cơm cùng với cô sao?” Quan Hành vô thức phản bác một câu, sau đó mới kịp phản ứng trọng điểm trong lời của Lương Kiều là ở nửa câu đầu, “Cái gì, quản lý Vương? Ai là quản lý Vương?”

Lương Kiều nhìn thoáng qua sắc mặt đang thay đổi của quản lý Vương, cười cười: “Chính là quản lý Vương tinh tường sắc bén trong giới giải trí đó, anh xem lại một chút tại sao anh lại mau quên như vậy.”

Giọng nói cùng thần thái của Lương Kiều đặc biệt giống từng câu nói yêu đương của nữ sinh khi làm nũng với bạn trai. Trên mặt quản lý Vương là ngạc nhiên cùng nghi ngờ không dứt, đợi chút, vừa rồi cô gái này gọi “Quan Hành”, là vị “Quan Hành” mà ông ta biết sao?

“Cái gì chó má tinh tường sắc bén trong giới giải trí, chưa từng nghe qua.” Quan Hành khinh miệt nói, cái loại công ty giải trí hạng ba đó nơi nào xứng để anh nhớ.

Nhưng câu này lại bị Lương Kiều để ý, cô nhìn ra nghi vấn trong mắt quản lý Vương, cố ý nói với Quan Hành một câu: “Vừa nãy quản lý Vương còn nhắc tới anh đấy, anh nói với ông ấy hai câu đi.”

Nói xong cũng không đợi Quan Hành trả lời, liền đưa điện thoại cho quản lý Vương, mỉm cười ý bảo ông ta đến tiếp.

Mặc dù liên tục hoài nghi là người này đang lừa gạt, quản lý Vương vẫn bị hù dọa lập tức đứng lên, duỗi tay hai lần mới ném điếu thuốc đang hút dở vào gạt tàn thuốc, sau đó chà xát hai cái, có lẽ là kinh hoàng sợ hãi nên nhận điện thoại bằng hai tay.

“... Ông coi tôi như cái gì?!” Chỉ nghe thấy đầu bên kia của điện thoại có giọng một người đàn ông lạnh lùng nói.

Giọng nói dừng bên tai quản lý Vương quả thật không có gì khác với Diêm vương, lập tức không còn một chút hoài nghi nào nữa, kinh hoảng đến nỗi môi cũng bắt đầu run lên, “Nhị, nhị thiếu...”

Quan Hành dừng tiếng mắng, ngữ điệu lãnh liệt ( lạnh lùng+ quyết liệt) hơn vài phần: “Ông là vị kia?”

“Tôi, tôi là Vương Chí Quốc, tinh tường sắc bén bên quản lý nghệ sĩ...” Quản lý Vương cẩn thận trả lời, khẩn trương đến nỗi thiếu chút nữa tự xưng nô tài.

“À, không biết.” Quan Hành đáp lại rất lạnh lùng, xong rồi lại lạnh lùng hỏi, “Cô ấy ở chỗ ông làm gì?”

Nhắc tới việc này trong nháy mắt mồ hôi lạnh trên trán quản lý Vương lại chảy xuống, nhìn Lương Kiều đang cười dịu dàng một cái, nơm nớp lo sợ nói: “Nói chuyện hủy bỏ hợp đồng của em gái cô ấy...” Nói xong cũng không đợi Quan Hành lên tiếng, tự giác bày tỏ thái độ, “Nhị thiếu ngài yên tâm, tôi lập tức xử lý việc này, không làm trễ nãi giờ ăn cơm trưa của Lương tiểu thư và ngài.”

- - mặc dù lúc này đã sớm qua thời gian ăn cơm trưa.

Nghe ông ta nói như thế, Quan Hành còn có cái gì không hiểu, vẫn nói cô đang yên lành bị trúng gió nên mới chủ động liên lạc với anh, chủ yếu là muốn lợi dụng anh thôi, chính là vậy!

Quan Hành cười lạnh một tiếng, nhưng mà cũng không có hủy đi cái gì, trên thực tế anh cái gì cũng chưa nói, trực tiếp tắt điện thoại.

Quản lý Vương đã đổ mồ hôi lạnh, nhìn chằm chằm điện thoại mấy giây xác nhận đã cắt đứt, lúc này mới như trút được gánh nặng thở ra, sau đó lau mồ hôi một phen, hai tay đưa trả lại cho Lương Kiều, trên mặt cười trừ: “Trâu tiểu thư.”

Lương Kiều ngồi ở một góc nhận lấy điện thoại, mỉm cười hỏi: “Vậy chuyện hủy bỏ hợp đồng của Dung Dung...?”

“Không thành vấn đề không thành vấn đề.” Quản lý Vương lập tức thay đổi thái độ so với lúc trước, liên tục bảo đảm, “Tôi lập tức gọi thư ký dẫn cô đi xử lý.”

Biết rõ việc đã xong, trong lòng Lương Kiều cũng nhẹ nhàng hơn không ít.

Được quản lý Vương tự mình cung tiễn rời đi với ánh mắt sắc bén, cô trực tiếp đánh xe về công ty, lúc về tới thì cũng đã muộn. Vừa vặn Vạn Thiên đang đứng phân phó cho Thích Thái cùng Thư Nam cái gì đó, thấy Lương Kiều vào, mặt đen lại lườm cô một cái.

Lương Kiều xám xịt trở lại vị trí của mình, chờ chủ bút rời đi, Thư Nam mới lặng lẽ đi tới báo cáo, “ Vừa rồi chủ bút hỏi chị, em cho chị bùa yểm trợ nói chị đi tới chỗ nhà xuất bản, kết quả bị Hàn Tử Hân kia vạch trần.”

“Cảm tạ bằng hữu tốt!” Lương Kiều vỗ vỗ cô, “Ăn rồi đúng không, cho chị ít, chị sắp chết đói.”

Thư Nam chu mỏ một cái, cầm một bịch bánh bích quy đưa cho cô: “Đây chính là bịch cuối cùng...”

Lương Kiều nhanh chóng xé ra bỏ vào trong miệng, nghe vậy hào khí ngút ngàn vung tay lên, “ Ngày mai ba ba sẽ cho con hai bịch!”

Thư Nam hừ hừ nói: “Đây là bạn trai của chị họ em mang về từ nước ngoài, trong nước không có.”

Lương Kiều liếʍ liếʍ ngón tay, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Nếu đã vậy, phần ân tình này chị liền ghi ở trong lòng...”

Thư Nam: “...”

Sắp đến giờ tan tầm Lương Kiều gọi điện thoại cho Quan Hành, bên cạnh không có ai đến nghe, hơn nữa sau đó cũng hoàn toàn không có hồi âm. Lúc gần đi cô còn gọi lần nữa, vẫn không có người tiếp như cũ.

Vốn là nghĩ tới hôm nay lợi dụng người ta một phen, định hồi báo một cái, nhưng nếu anh ta đã không cho cơ hội, vậy cho qua đi.

Lương Kiều cất di động, cùng Thư Nam xuống lầu về nhà.

Bên trong phòng làm việc ở tầng 28, Quan Hành chán đến chết ngồi trên ghế của boss lắc lư, thỉnh thoảng ngó ngó di động màu xám nằm trên mặt bàn cách đó không xa.

Tại sao không tiếp tục gọi? Có chuyện bận?

Đi vài bước là cửa sổ nhìn xuống mặt đất, Trương Vĩ dựa vào kính, một bên loay hoay chậu hoa, một bên ót dán ở trên kính nhìn xuống. Ở cửa chính của tầng dưới cùng có một đài phun nước mang cảm giác hiện đại, vây quanh bên ngoài là một vòng xanh hoá với cây cối xanh tươi.

Một lát sau, có một đen một xanh hai dáng người thon thả đồng thời xuất hiện, đi qua đài phun nước, Trương Vĩ nhìn chằm chằm mấy giây, cuống quít vẫy tay về sau lưng: “Lão đại, Lương tiểu thư đi rồi!”

Đang xoay quanh chiếc ghế dựa lập tức dừng lại, lông mày Quan Hành khép lại, vẻ mặt hoài nghi nghiêng mắt nhìn Trương Vĩ một cái: “Cậu xác định cậu có thể từ tầng 28 nhận ra là cô ấy?”

“Hai mắt của tôi đều là 5. 3 đấy.” Trương Vĩ có chút kiêu ngạo nói, “Hơn nữa phụ nữ có thể mặc đồ màu đen mà soái khí như vậy, cũng không có mấy người đâu.”

Lông mày Quan Hành nhíu lại sâu hơn, cầm lấy di động trên bàn chuyển, chuyển tới nhật ký cuộc gọi gọi lại.

Lương Kiều và Thư Nam đang cùng nhau đi tới trạm xe lửa, Thư Nam sợ lạnh, ôm cánh tay cô run liên tục. Trong túi điện thoại đột nhiên rung, Lương Kiều rút điện thoại ra ngay, điện thoại gọi đến hiện lên”Quan Hành” trên màn hình.

Do dự một chút nhận điện thoại, chữ “ Này “ còn chưa kịp thốt ra khỏi miệng, chỉ nghe đầu bên kia Quan Hành lạnh lùng nói: “Trong vòng năm phút lái xe tới cửa, tôi sẽ lập tức xuống lầu.”

Anh nói xong thì tắt, Lương Kiều vội vàng hô một tiếng: “Đợi chút! Xe của anh còn ở nhà anh đó, tôi không có phép thuật, làm sao mà lại lấy kịp trong 5 phút được?”

...

Bên cạnh Thư Nam dựng thẳng lỗ tai nghe lén, nghe được hai chữ xe cùng nhà, trong nháy mắt ánh mắt trở nên đầy ái muội, còn nhíu mày với Lương Kiều, tặng một ánh mắt ý tứ sâu xa.

Lương Kiều đưa tay hung hăng vỗ vào đầu cô hai cái, nghe điện thoại, không có nói cái gì nữa, mấy giây sau trực tiếp cúp.

“Ai nha ai nha?” Vẻ mặt Thư Nam đầy bát quái túm lấy cô hỏi.

“Vũ trụ vô địch đại ngốc x.” Mặt Lương Kiều không thay đổi nói. Sau đó rút tay ra, vỗ vỗ trên lưng cô, “Chốc nữa chị có chuyện, một mình em tự về đi.”

Thư Nam vội vàng hiểu chuyện khoát tay, cười hì hì nói: “Không quan hệ không quan hệ, chị là người bận rộn, em không làm trễ nãi đại sự của chị.”

Chờ Thư Nam rời đi, Lương Kiều đứng ở ven đường chờ, mười mấy phút sau một chiếc Porsche màu đỏ đi ngang qua cô, cách vài mét thì dừng lại.

Tác phong lớn lối như này trừ họ Quan cũng không có người khác, Lương Kiều tự giác đi tới, mở cửa xe ra ngồi chỗ cạnh tài xế.

Đến ánh mắt Quan Hành cũng không cho cô một cái, mắt nhìn chằm chằm phía truớc, trên đống băng gạc trên mũi còn đeo một chiếc kính râm màu đen rất lớn, nổi bật lên đường cong bén nhọn là gò má lạnh lùng.

Quan Hành không nói một lời khởi động xe, thái độ lạnh lùng, Lương Kiều cũng lười tìm hiểu, phối hợp lấy điện thoại di động ra kiểm tra tin nhắn.

Trương ca ca (Trương Vĩ đó) hơn bảy giờ sáng nay gửi cho Lương Kiều một tin nhắn: Mẹ tôi gửi rất nhiều đặc sản lên, có hạch đào, bánh quả hồng còn có lạp xưởng, trong nhà tự làm, cô có muốn hay không? Hôm nay tôi sẽ mang một chút cho cô?

Viết chữ quá phiền toái, nhưng Quan Hành đang ngồi ở bên cạnh, nói trực tiếp thì cảm thấy là lạ, Lương Kiều thoáng do dự một chút, vẫn răng rắc đánh trả lời hai hàng chữ: Ngại quá tôi vừa mới thấy, hiện tại muốn vẫn còn kịp sao?

Suy nghĩ một chút, lại nhắn một icon cảm xúc qua.

Không đầy một lát bên kia liền nhắn trả lời, nhưng mà là tin nhắn kèm theo giọng nói, sau khi Lương Kiều mở thì nhanh chóng đặt ở bên tai, sau đó liền nghe thấy giọng nói vui sướиɠ hài lòng của Trương Vĩ vang lên trong toa xe (chắc TV đi tàu điện ngầm): “Tốt quá, ngày mai tôi sẽ mang cho cô! Đều là mẹ tôi tự mình làm, rất sạch sẽ đó!”

Quan Hành đang lái xe lập tức nhìn qua một cái, anh mang theo kính râm kỳ thật cũng không rõ ràng, nhưng rõ ràng Lương Kiều cảm nhận được sau tròng kính màu đen là cảm giác áp bách nồng đậm, không khỏi lúng túng ho một tiếng.

Sản phẩm trong nước chính là như vậy, giọng nói qua điện thoại nghe không đủ thật, có đôi khi âm thanh khi nói qua điện thoại sẽ bị biến đổi đi rất nhiều, sẽ mang đến tình huống lúng túng như thế này.

Lúng túng hơn là khi cô vừa mở tin nhắn, tin nhắn thoại thứ hai liền lập tức vang lên, giọng Trương Vĩ khoan khoái bổ sung: “Cô thích ăn lạp xưởng sao? Lạp xưởng là món ngon nhất mà mẹ tôi làm, cô thích thì nói tôi sẽ mang cho cô nhiều một chút!”

“...”

Lương Kiều vô thức liếʍ liếʍ môi, mẹ ơi, cảm giác đùa giỡn lão bà của người khác mà bị bắt gian tại trận là thế nào?

Cô có tật giật mình muốn bỏ di động lại vào trong túi, không hề đề phòng bị Quan Hành đoạt lấy.

Cô chỉ kịp hô một tiếng “Này!”, Quan Hành đã nói vào điện thoại khi cô chưa kịp tắt, lạnh lùng nói: “Tôi cũng thích ăn lạp xưởng như vậy, tại sao cậu lại không mang đến cho tôi? Ngày mai tới công ty liệu liệu giải thích rõ ràng cho tôi!”

Vậy mà cậu ta lại lén lén lút lút thông đồng với người phụ nữ này... Chán sống sao!

Nhưng Trương Vĩ kia ra tay vào lúc nào, anh còn chưa tính sổ với người phụ nữ này đâu!

Quan Hành nói xong câu kia liền vứt di động xuống đùi Lương Kiều.

Lương Kiều còn đắm chìm trong cảm giác kì dị khi thấy người khác bị trộm lão bà (vợ, bà xã), qua mấy giây mới cầm điện thoại lên, thấy Trương Vĩ lại muốn nói gì đó, cô nhìn Quan Hành, ho nhẹ một tiếng: “Cái kia, cậu ta sẽ đưa cho anh...”

Ở sau kính râm Quan Hành liếc xéo nhìn cô, nhưng Lương Kiều cũng không có phát hiện, trong lòng cảm thấy việc này là do Trương Vĩ tốt nhưng không có hiếu kính anh trước. Cô âm thầm suy đoán câu cuối cùng Trương Vĩ nói ắt hẳn là xin lỗi, nhưng vừa mới chuẩn bị nói, liền thấy điện thoại của Trương Vĩ đã nhanh chóng tắt.

Lương Kiều: “...”

Đến một đoạn đường, bầu không khí trong xe thật quỷ dị.
« Chương TrướcChương Tiếp »