Xưởng sản xuất đồ thủy tinh đã bị bỏ hoang rất lâu ở ngoại thành, Quan Hành một mạch phóng xe tới, nhưng một bóng người cũng không thấy. Trong nhà xưởng là một mảnh yên tĩnh, chỉ nghe thấy tiếng gió rít cùng tiếng kêu của côn trùng. Cửa xưởng thủy tinh thứ tư đã được mở rộng ra, rõ ràng bụi cỏ dài mọc bên ngoài đã bị người ta xử lí qua, để chừa ra đường đi khoảng một mét, dẫn thẳng đến cánh cửa sắt đã han gỉ ở phía sau.
Sau khi xác định bên trong không có người, Quan Hành bước về phía xưởng, vừa liếc mắt đã thấy cô gái ngồi trên tấm ván gỗ đang cuộn mình ở góc tường.
Anh đứng tại chỗ, sắc mặt âm trầm.
"Anh hai..." Phong Miểu Miểu ngẩng đầu, bởi vì khóc mà lớp trang điểm trên mặt đã nhòe hết đi, nhìn thấy anh kinh ngạc trợn to hai mắt. Cô ta khóc kêu một tiếng, một giây sau hoảng sợ kéo quần áo quay lưng lại, "Anh đừng tới đây, em không muốn anh thấy bộ dáng bây giờ của em..."
Cô ta đối diện với bức tường khóc đến nỗi cả người đều run rẩy, Quan Hành cởi tây trang xuống khoác lên người cô ta, bế cô ta lên. Phong Miểu Miểu dựa vào trong lòng anh, níu lấy vạt áo của anh, nức nở không ngừng.
Quan Hành ôm cô ta lên xe, đưa hộp khăn giấy cho cô ta. Phong Miểu Miểu lau nước mắt lúc thuận tiện lau hết lớp trang điểm, khuôn mặt sạch sẽ hơn vài phần, lộ ra ngũ quan vốn thanh tú xinh xắn, lúc khóc lên còn mang theo cảm giác hoa lê đẫm mưa.
Nhưng Quan Hành rất khó có thể đặt ánh mắt lên người cô ta, anh hạ kính xe xuống, lấy một bao thuốc lá từ ngăn để đồ ra, rút ra một điếu, chỉ hút một hơi, liền liên tục kẹp giữa ngón tay, trầm mặc ngồi, không có hành động gì nữa.
"Cô đắc tội người nào sao?" Sắc mặt Quan Hành rất khó coi, nhìn chằm chằm phía trước con mắt là một mảnh tĩnh mịch, không nhìn ra tâm tình gì.
Anh cùng Phong Miểu Miểu vừa mới xác nhận quan hệ không bao lâu, mặc dù mẹ già có ý định để cho hai người trực tiếp đính hôn, nhưng ông nội còn chưa tỏ thái độ, cha cũng liên tục không có ý kiến, cho nên tạm thời chưa định ra. Anh cũng tận lực gạt người ngoài, đến mấy người bạn chơi với anh từ nhỏ cũng đều chưa từng gặp qua Phong Miểu Miểu, vậy làm sao mà đối phương biết quan hệ giữa anh và Phong Miểu Miểu?
Là Phong Miểu Miểu tự mình gây sự? Hay vẫn là hướng đến anh?
Phong Miểu Miểu ủy khuất nói: "Em không biết rõ... Em mới vừa về nước không bao lâu, có chỗ nào đắc tội người ta."
Quan Hành châm chọc giật giật khóe miệng, bộ dáng tiểu nhân vênh vang đắc chí của cô ta, chắc là hôm nào cũng đắc tội với người khác."Đó chính là đơn thuần cường. Gian ."
Anh trực tiếp nói ra hai chữ này như vậy, làm Phong Miểu Miểu hết sức khó xử, lại không thể phát tác với anh, cắn răng, ủy khuất lên án: "Không! Bọn họ nhất định là bị người sai sử! Rõ ràng bọn họ biết em là vị hôn thê của anh còn làm như thế, nhất định là cố ý nhằm vào anh ... Anh hai, nhất định anh phải tìm ra người đứng sau chuyện này, báo thù cho em!"
"Biết rồi." Quan Hành sảng khoái đáp ứng. Kỳ thật không phải vì Phong Miểu Miểu, chính anh cũng phải tìm ra người đó, anh cũng muốn nhìn xem, đến tột cùng là người nào chán sống, không để anh vào trong mắt như thế.
Quan Hành đưa Phong Miểu Miểu về nhà, trực tiếp lái xe đến bãi đậu xe của khu nhà cho thuê, đón thang máy lên lầu.
Mở cửa nhà ra, Phong Miểu Miểu chậm chạp khép quần áo lại, đi hai bước thấy anh không có vào, lập tức điềm đạm đáng yêu quay đầu. Quan Hành đứng ở cửa không nhúc nhích, thản nhiên nói: "Cô nghỉ ngơi cho tốt."
"Anh hai..." Một tiếng kêu này quả thực vô cùng thảm thiết, Phong Miểu Miểu cắn môi dưới nhìn qua anh, giống như một giây sau sẽ ủy khuất rơi lệ.
Quan Hành không hề bị lay động, thuận tay khép cửa.
Trong cửa, Phong Miểu Miểu trừng mắt với cánh cửa đã khép lại, tức giận đến thiếu chút nữa cắn vỡ răng, thu lại vẻ mặt đáng thương, kéo tây trang trên người xuống hung hăng ném xuống đất.
Cô thu mua được Thứ Dao đi bắt cóc con tiện nhân Dư Nhĩ kia, muốn hoàn thành kế hoạch thất bại trên đường năm đó, không nghĩ đến đồ khốn khϊếp này lại phản bôi cô ta, còn ngược lại để cho thủ hạ cường. Bạo cô ta! Tên khốn kiếp!
-
"Uống chút yến mạch đi." Lương Kiều nhét cốc nước yến mạch đã được pha vào trong tay Phỉ Phỉ: "Lại không ăn điểm dạ dày cua cậu muốn bắt đầu ăn. Phân sao."
"Ai nha thật sự là không chịu nổi cậu! Người phụ nữ thô tục!" Phỉ Phỉ nhận lấy cốc yến mạch, uống một ngụm lại thiếu chút nữa phun ra: "Má ơi không được, mình uống không trôi."
Lương Kiều vội vàng đổ chén nước ấm cho cô súc miệng, ngồi bên cạnh giúp cô thuận khí, than thở nói: "Cậu thật là, còn không đến hai tháng đã bắt đầu nôn nghén...Cậu có phải bị tâm lý tác động hay không, làm sao có thể sớm như vậy?"
"Mình không biết nữa..." Phỉ Phỉ uống hơn nửa cốc nước, khuôn mặt nhỏ nhắn đã nhăn thành một đoàn, "Mình cảm thấy trong bụng có một kẻ tiểu nhân ti tiện đang chọc kiếm vào lục phủ ngũ tạng, cậu có thể tưởng tượng loại cảm giác này không?"
Lương Kiều bất đắc dĩ: "Bảo bối cậu nghĩ quá nhiều rồi!"
Phỉ Phỉ thở dài, xem đồng hồ: "Cậu mau đi làm đi, chớ tới trễ. Anh ấy sẽ đến nhanh thôi."
Tiếu Phàn biết được tin tức cô mang thai, lập tức lại xin nghỉ cả đêm từ thành phố B bay tới, đang bắt taxi chạy tới nơi này.
Lương Kiều không cử động, ôm cô vỗ vỗ: "Mình chờ anh ấy đến sẽ đi thôi, mình sợ mình vừa đi cậu sẽ phải nhảy lầu."
"..." Phỉ Phỉ trở tay vỗ vỗ mặt cô: "Cậu cũng nghĩ nhiều."
Hai người dựa vào cùng một chỗ, lẳng lặng chờ. Một lát sau, Phỉ Phỉ đột nhiên thở dài, cầm tay Lương Kiều, lấy giọng điệu người từng trải, lời nói thấm thía: "Ngàn vạn không nên tin chuyện ma quỷ đàn ông 'Không bắn ở bên trong', giả bộ đáng thương đều không cần mềm lòng! Cho dù lập tức sẽ phải □□ , cũng phải dừng lại, nhất định phải mang bao!" Cô bi thống chỉ chỉ chính mình, "Vết xe đổ nha..."
Lương Kiều vui vẻ: "Không có tình huống như thế."
"A, mình đã quên," Phỉ Phỉ nói, "Lấy tính tình nhỏ nhen của cậu không bắn khi anh ta ở bên trong cũng không tệ, ha ha."
Lương Kiều: "..." Tay chân cô dài ra một cách kỳ diệu lúc cô không biết sao?
Tiếu Phàn đến rất nhanh, Lương Kiều ra mở cửa, Phỉ Phỉ ngồi trên sô pha quan sát anh, giận dỗi ôm hai tay, không có phản ứng. Tiếu Phàn bước nhanh qua đến ngồi xổm cạnh chân cô, nâng tay cô, đáy mắt mang theo kích động khó nén: "Bảo bối..."
Lương Kiều yên lặng nghiêng đầu sang chỗ khác, thầm nghĩ quả nhiên đạo hạnh của mình vẫn chưa đủ, một tiếng "Bảo bối" này của người ta làm cho cô thấy du dương không biết bao nhiêu lần.
Cô trở về phòng cầm túi đi ra, chuẩn bị đi làm.
Phỉ Phỉ đang khóc vẫn còn quyền đấm cước đá Tiếu Phàn: "Anh cố ý đúng không? Anh nói sử dụng xong rồi còn chết sống không đi mua, có phải gạt em hay không? Anh chính là cố ý để em mang thai! Chết đi đồ cặn bã!"
"Không phải là... Anh không có..." Tiếu Phàn không dám trốn cũng không dám ra tay, chỉ có thể mặc cho cô đánh, bắt lấy quả đấm cố gắng ôm cô."Đừng khóc đừng khóc, anh thề, thật không phải cố ý!"
"Có quỷ mới tin anh!" Phỉ Phỉ rống giận một tiếng, nhưng đến cuối cùng vẫn dừng tay, nằm trên bả vai anh khóc đến hết nước mắt.
Lương Kiều đổi giày, lặng lẽ đóng cửa thay vợ chồng son.
Đi làm ngồi tàu điện ngầm nhanh hơn so với đi bằng phương tiện khác nhiều, nhưng mà hôm nay không hiểu sao có chút phiền lòng, Lương Kiều lười phải đi hơn tám trăm mét để đón tàu điện ngầm, liền đi đến bến xe bus cách đó chưa đến hai trăm mét để chờ xe bus hai mươi phút có một chuyến.
Giờ đi làm cao điểm, nhưng người đi xe cũng không coi là nhiều, thời điểm Lương Kiều lên xe vừa vặn còn chỗ ngồi cuối cùng cạnh cửa sổ. Cô ngồi xuống liền mở cửa sổ ra, tay phải chống cằm nhìn ra ngoài cửa sổ.
Xe khởi động, có gió mát lạnh từ từ thổi vào, phất ở trên má, hết sức thoải mái, thoáng giảm bớt sự nôn nóng trong nội tâm của cô.
Cho tới trưa buồn bã ỉu xìu cũng qua đi, đến lúc mười hai giờ Phỉ Phỉ gọi điện đến, nói đã làm xong cơm, kêu cô về nhà ăn. Lương Kiều cười nói được, cúp điện thoại một hồi rồi mà vẫn ngây ngốc một lúc.
Giác quan thứ sáu quá nhạy cảm, thật không phải là chuyện gì tốt...
Lương Kiều trực tiếp gọi xe trở về, lúc bước vào nhà vừa vặn thấy Phỉ Phỉ bưng mâm thức ăn từ trong bếp ra, trên người còn mặc tạp dề ô vuông hai người họ cùng nhau mua ở siêu thị, vừa thấy cô liền cười chào hỏi: "Cậu về rồi à?"
"Tiếu Phàn đâu?" Lương Kiều xem xét bốn phía, hình như anh ta không có ở đây.
"Anh ấy đi khách sạn, cả đêm không có nghỉ ngơi, mình bảo anh ấy trở về ngủ." Phỉ Phỉ lại quay lại phòng bếp, bưng nồi cơm ra: "Mau rửa tay đi, có thể ăn rồi."
Lương Kiều tiện tay ném túi xách trên ngăn tủ cạnh cửa ra vào, hai chân giẫm một phát cởi giày ra, mang dép vào, đi qua ôm lấy cô. Phỉ Phỉ sững sờ một lát, vỗ vỗ trên lưng cô: "Mấy ngày này vất vả cho cậu.”
Bình thường hai người bọn họ phân công rất rõ ràng, Phỉ Phỉ chịu trách nhiệm nấu cơm, giặt quần áo, Lương Kiều chịu trách nhiệm vận chuyển, sửa chữa. Chủ yếu là bởi vì đôi bàn tay cô quả thực có độc, bữa cơm đơn giản cũng có thể làm đến vô cùng khó ăn, món duy nhất có thể ra tay chính là mì thịt bò trộn tương, trong đó quan trọng nhất là thịt bò phải được chế biến qua tay người khác.
Nhưng mà trong khoảng thời gian này bởi vì Phỉ Phỉ mang thai tâm tình không tốt, liền không nấu cơm, Lương Kiều bất đắc dĩ làm đầu bếp, vì vậy hai người bọn họ liên tục ăn một vòng mì thịt bò trộn tương.
Phỉ Phỉ còn cười hì hì trêu ghẹo cô: "Cuối cùng món mì thịt bò trộn tương của cậu cũng có thể rút khỏi giang hồ."
Lương Kiều ôm cô, tâm tình sa sút hiếm thấy."Có phải cậu muốn đi hay không?"
Phỉ Phỉ trầm mặc mấy giây, ôm chặt cô, vỗ nhẹ nhẹ trên lưng cô. Qua một hồi lâu, mới nhẹ giọng nói: "Đại Kiều, không cần nhớ tới mình."