Editor: RyBên trong chuyến tàu G288.
Cố Tân Di đang nhắm mắt thư giãn đầu óc. Màn hình LED trên lối ra của toa tàu liên tục hiển thị tốc độ hiện tại của đoàn tàu ----380 km/h. Điều này làm cho Cố Tân Di lập tức liên tưởng đến 220V, điện áp định mức tiêu chuẩn quốc gia của các thiết bị gia dụng, sau đó, hàng loạt kiến
thức về điện bắt đầu như dòng suối mà tuôn trào ra ngoài.
Dừng lại, Cố Tân Di đột nhiên lắc đầu, đây là hậu quả của ba năm cấp ba đắm chìm trong biển đề. Cô nhất định phải đem mấy thứ còn tồn đọng này ra khỏi đầu, để lại sự bình yên tựa như tình tiết trong những bộ phim truyền hình Anh, Mỹ, Hàn Quốc vậy.
Nghĩ như thế, Cố Tân Di cầm di động chỉnh sang chế độ im lặng rồi ném vào ba lô, mặc kệ chú chim cánh cụt nhỏ của QQ còn đang nhấp nháy không ngừng.
Chàng trai bên cạnh đã chú ý đến cô từ lâu, thấy cô cau mày nhắm mắt có vẻ khó chịu, tâm tư rung động. Tháng tám, ánh mặt trời có chút chói chang, thỉnh thoảng có một vài tia nắng chiếu vào khuôn mặt trắng nõn của cô gái, khiến cho dung mạo của cô tựa như có khói sóng mờ ảo, lông mi run run như cánh bướm, nốt ruồi son ở đuôi mắt càng làm tăng thêm vẻ ý vị.
Thật xinh đẹp.
Lần đầu tiên trong đời, cậu ta nhìn thấy một cô gái xinh đẹp như vậy, váy trắng tóc đen, làn da trong trẻo không một lớp trang điểm, trên người mang hơi thở thanh xuân khiến cô càng trở nên chân thật.
Đang là mùa nhập học, cậu ta đoán rằng cô nhất định là đi báo danh.
Nhìn qua đôi tay mảnh mai tinh tế của cô gái, cô ấy hẳn là sinh viên mỹ thuật.
"Cái kia, cậu có phải bị say tàu không?" Chàng trai cố lấy hết can đảm, đưa cho cô một viên thuốc.
Mặc dù không thường đi tàu cao tốc, nhưng Cố Tân Di cũng không cảm thấy chóng mặt. Cô chỉ đang nhắm mắt để dọn dẹp đống kiến thức vật lý còn sót lại trong đầu. Vừa vặn tâm tình khá tốt, cô nhìn vẻ mặt lo lắng của chàng trai, lắc đầu, "Cảm ơn, tôi không sao."
Nhưng theo nguyên tắc có qua có lại, Cố Tân Di đưa cho cậu ta một viên kẹo cao su.
Ngón tay trắng nõn, thon dài của cô vân vê bao kẹo màu vàng mang một loại mỹ cảm không nói nên lời, chàng trai đỏ mặt nhận lấy, nói cảm ơn. Sau một hồi im lặng, như sợ cô hiểu lầm, cậu vội vàng mở miệng giải thích, "Tôi không phải người xấu, thật sự, đây là thuốc mẹ tôi đưa cho phòng ngừa tôi bị say tàu. "
Cố Tân Di đột nhiên trở nên nghiêm túc, vỗ vỗ vai cậu nói: "Chàng trai trẻ, xã hội phức tạp, lòng người hiểm ác, giang hồ khó lường a.
Chàng trai nghe xong, cảm thấy rất có đạo lý, một cô gái xinh đẹp ra đường một mình hẳn là nên có chút phòng bị, nhưng rồi cảm thấy mình cần phải chứng minh sự trong sạch, cậu bèn cau mày nuốt viên thuốc vào bụng, nói: "Cậu xem, tôi đã uống rồi, tuyệt đối không có vấn đề gì."
Cố Tân Di có chút áy náy mà thở dài, rồi chậm rãi nói: "Con gái càng xinh đẹp, tâm địa càng xấu xa, chàng trai à, biết người biết mặt nhưng không biết lòng, cuộc sống khó lường trước điều gì nha." Cô có chút cường điệu nói.
Chàng trai bị cô làm cho hoảng sợ, há hốc mồm không biết làm thế nào cho phải, chỉ cảm thấy loại thuốc mình vừa uống vô cùng đắng. Khi nghĩ đến tin tức gì đó về loại thuốc mê giấu trong móng tay, cậu nhất thời cảm thấy chính mình gặp phải cửa ải khó qua.
Nhìn vẻ mặt tái nhợt của chàng trai, Cố Tân Di cũng biết trò đùa của mình hơi quá trớn, cô cố kìm lại cảm giác muốn cười, thành thật xin lỗi: "Thực xin lỗi, tôi chỉ đùa cậu thôi, tôi thật sự không bị say tàu đâu, tôi cũng biết là cậu không phải người xấu, đương nhiên, tôi cũng là người tốt."
Chàng trai nhìn cô với vẻ không quá tin tưởng, Cố Tân Di bỏ thêm một câu: "Người tốt thực như vàng 24K, do gần đây tôi hay xem 《Ỷ Thiên Đồ Long Ký》. Đều do sự dạy dỗ của mẹ Trương Vô Kỵ[1] quá mức đi vào lòng người.
[1]Trích lời mẹ Trương Vô Kỵ từng nói: "Con hãy nhớ lấy, sau này con lớn, nhất định không được tin lời nữ nhân. Nữ nhân càng xinh đẹp thì càng dễ lừa người", Ân Tố Tố - Ỷ Thiên Đồ Long Ký. (Nguồn: Cafebiz.vn) Trước ý cười càng ngày càng không thể che giấu của Cố Tân Di, thiếu niên có chút sững sờ, lúc này mới đỏ mặt gật đầu.
Trải qua giai đoạn khắc nghiệt của cấp ba, sau đó lại bước lên cây cầu độc mộc[2] mang tên kỳ thi đại học. Hầu hết các học sinh tốt nghiệp đều mang trong mình niềm khao khát cùng chờ mong vào tình yêu thời đại học, một thế giới mới như đang vẫy tay chào đón họ.
[2]Cây cầu độc mộc ví như con đường gian nan hiểm trở. Tinh Thành và Giang Thành là hai thành phố cách nhau rất gần, di chuyển bằng tàu cao tốc giữa hai nơi chỉ mất 1 giờ 20 phút. Suốt quãng đường còn đi qua những cánh đồng nông thôn rộng lớn, núi non chập chùng. Ánh mặt trời tháng tám chiếu xuống cánh đồng lúa chín vàng như những con sóng lăn tăn, có điều Cố Tân Di không có cơ hội để thưởng thức, bởi vì cô còn đang ngủ.
Chàng trai nhìn sườn mặt gần như mờ ảo của Cố Tân Di dưới ánh mặt trời, thở dài một hơi thật dài.
Đẳng cấp quá cao, thật sự không với tới được.
Khi vừa bước ra khỏi tàu cao tốc, một cỗ hơi nóng ập tới, Cố Tân Di ngẩng đầu nhìn tòa kiến trúc bằng sắt thép trước mặt. Đây là ga tàu hỏa khổng lồ, được thiết kế độc đáo trông giống như những gợn sóng kéo dài không dứt. Có lẽ bốn năm tới, cô sẽ thường xuyên lui tới nơi này.
Cố Tân Di đi theo dòng người ra khỏi nhà ga, cô loay hoay tìm kiếm nơi tiếp đón tân sinh viên của trường đại học.
Chàng trai đưa thuốc trên tàu khi nãy cũng cùng một số bạn học theo biển chỉ đường đến chỗ tiếp đón sinh viên mới.
Thành phố Giang là một thành phố có diện tích rộng lớn, gồm chín tỉnh, địa hình chủ yếu là đồng bằng, ít đồi núi, giao thông đường thủy phát triển, hệ thống sông Trường Giang góp phần làm cho đất đai phì nhiêu. Từ xa xưa nơi đây là vùng tranh chấp quân sự, đồng thời là một thành phố cổ ngàn năm tuổi, nên có thể nói là một nơi cực kỳ phồn hoa. Giang Thành được chia thành ba trấn, tổng diện tích lớn gấp ba lần Tinh Thành.
Giang Thành không chỉ nhiều đất đai, dân cư đông đúc, mà số lượng trường đại học ở đây cũng đặc biệt nhiều. Vì thế, người ta thường nói đùa rằng "Chơi ở Giang Đại, học ở Khoa Đại[3], ăn ở Đại học Nông nghiệp, yêu ở Đại học Sư phạm".
[3] Ở đây là Đại học Khoa học và Công nghệ. Không bao lâu, Cố Tân Di cùng đoàn người cuối cùng cũng tìm thấy địa điểm tiếp đón, có đến bảy tám trường đại học đều tập trung tại đây. Chẳng bao lâu, mọi người đã tìm được trường của mình, chỉ còn lại Cố Tân Di vẫn không chút hoang mang mà quan sát tấm băng rôn quảng cáo của các trường.
Khu vực của trường Đại học Khoa học và Công nghệ nằm phía trong cùng, ở đó đứng toàn nam sinh, tất cả bọn họ đều mặc áo sơ mi kẻ ca rô đeo mắt kính. Trong khi đó ở phía đối diện là các nữ sinh trường Đại học Sư phạm ngượng ngùng lắng nghe lời chỉ bảo của các đàn anh.
Khi thấy Cố Tân Di đứng trước bàn tiếp tân của trường Đại học Khoa học và Công nghệ, ánh mắt của mọi người như kiểu "Đùa tôi à?"
Sau khi sửng sốt một lúc, đàn anh đẹp trai cao gầy chỉ về phía đối diện, mở miệng hỏi: "Học muội, em không đi nhầm chứ?"
"Báo cáo đàn anh, em chắc chắn là em đã nhận được giấy trúng tuyển từ Đại học Khoa học và Công nghệ." Cố Tân Di nói với giọng cực kỳ nghiêm túc, ngay lập tức khiến hình tượng lạnh lùng của cô bị phá vỡ. Một đám người chỉ cảm thấy cô gái này thật là hài hước.
Sau khi chắc chắn là cô gái trước mặt không đi nhầm trường, các đàn anh lập tức như được tiêm máu gà cảm thấy hưng phấn trở lại, tự mình đứng dậy nhường ghế cho cô ngồi, còn đem cả nước và sổ tay hướng dẫn tân sinh viên cho cô, trước sau chỉ mất một phút, khiến Cố Tân Di sửng sốt cả người.
Cũng không thể trách các đàn anh cao hứng như vậy, vốn dĩ hoạt động tiếp đón tân sinh viên là tự nguyện, báo danh tới làm việc cực khổ, chính là để tạo ấn tượng tốt đến các học muội. Ai mà ngờ đứng ở đây cả buổi sáng, chỉ toàn thấy các em gái từng người từng người nối tiếp nhau đi về hướng đối diện. Còn mấy em trai một người lại một người đi về phía này cơ chứ. Quả thực có một cảm giác đau trứng. Nơi đây toàn là mùi hormone nam khiến ai cũng phải ngán ngẩm.
(Truyện được edit và đăng tải miễn phí tại:https://trouvaillemnhdatbinhyen.wordpress.com) Lần này thì tốt rồi, cuối cùng cũng có người xuất hiện, còn là một mỹ nhân hiếm có, đắc ý một chút không được sao?
Đàn anh đẹp trai cao gầy có lẽ là trưởng nhóm ở đây, anh ấy trả lời tin nhắn trên di động, nói với Cố Tân Di là xe buýt của trường sẽ đến, làm cho những sinh viên năm nhất khác nhìn Cố Tân Di với ánh mắt trầm trồ, như thể họ vừa nhìn thấy vị cứu tinh.
Đàn anh đưa tay che miệng ho khan, nói: "Khụ khụ, không phải tất cả mọi người đều là nam sao? Có thể chen được thì chen, tiết kiệm chi phí một chút, sau này cũng là kinh phí nghiên cứu khoa học của các cậu đấy."
Cố Tân Di liền vui vẻ, không nghĩ tới hiện tại nam nữ thụ thụ bất thân, cho nên không định tiết kiệm kinh phí nữa?
Trong lúc chờ xe buýt đến, Cố Tân Di móc di động ra, chú chim cánh cụt nhỏ hiển thị 99+ tin nhắn, cô liền bấm vào, tất cả đều là tin nhắn của ba cô gửi đến.
Thái thượng hoàng: Hoa cô nương của ba, trên đường có ngủ phải nhớ mơ thấy ba ba đó.
Cây nhỏ: [Tự động trả lời] Hi, ba ba yêu dấu của con, moa moa một cái.
Thái thượng hoàng: Này, nói cho con biết, là con gái, trên đường không nên nói chuyện với đám con trai làm gì. Bọn họ đều là một đám xấu xa, nếu bọn họ trêu chọc con, con nhớ cho chúng xem hình của ba đó.
Cây nhỏ: [Tự động trả lời] Hi, ba ba yêu dấu của con, moa moa một cái.
Lão Cố gửi đến một bức ảnh không có bất kỳ dấu vết photoshop nào. Trong hình, lão Cố mặc một bộ vest đen, đeo kính râm cũng màu đen, xung quanh là một nhóm vệ sĩ cao lớn uy nghiêm, Cố Tân Di vui vẻ, tiếp tục lướt xuống.
Dù lão Cố đã đến tuổi trung niên, nhưng không có trào lưu nào mà ông không theo kịp. Từ WeChat, Weibo đến QQ, ông đều sử dụng qua. WeChat dùng để liên lạc với khách hàng, Weibo dùng để xem tin tức, QQ dùng để giao lưu tình cảm với con gái.
Cố Tân Di cũng thích dùng QQ để tán gẫu với lão Cố, bởi vì -
QQ có chức năng trả lời tự động.
Lão Cố cũng không bận tâm đến tin nhắn tự động của Cố Tân Di, ngược lại, ông còn thích thú hưởng thụ cảm giác thành tựu.
Câu trả lời tự động này làm cho lão Cố càng thêm đắc ý.
Sau khi xem qua nhật ký trò chuyện, Cố Tân Di liền gửi một tin nhắn chính thức.
Cây nhỏ: Đã đến căn cứ an toàn, chuẩn bị di chuyển vào trung tâm cách mạng.
"Ôi chao, xe tới, xe tới." Tân sinh viên hét lên, Cố Tân Di kéo vali, đứng xếp hàng chờ ở phía sau.
Đàn anh đẹp trai giúp đỡ mọi người sắp xếp hành lý, giải thích những việc cần lưu ý khi đến trường.
"... Tới trạm cuối cùng, sau khi xuống xe sẽ có chỗ tiếp đón sinh viên mới của các khoa, mọi người ai về nhà nấy tìm đàn anh khoa mình. Tuy nhiên, điều cuối cùng, hãy nhớ kỹ học tỷ là của đàn anh, học muội cũng là của đàn anh."
"Vậy không phải tụi em trở thành kẻ cô đơn hết sao?" Nam sinh mập mạp giơ tay lên nói, thu hút ánh mắt của mọi người trong xe.
Cố Tân Di theo bản năng trả lời: "Các học đệ cũng là của đàn anh a."
Trong xe một trận im lặng, nam sinh mập mạp lúc đầu giật cả mình, sau đó làm động tác che mông, nhìn thoáng qua đàn anh, rụt rè ngồi xuống.
Cố Tân Di: "..."
Đàn anh cười khổ, ho khan hai tiếng, nói: "Các học đệ không nguyện ý, tụi anh chỉ còn cách dùng đến biện pháp mạnh thôi."
Trong xe lại một trận ớn lạnh, ngay cả tài xế cũng có chút đứng ngồi không yên, mấy nam sinh đều gắt gao mà dính chặt trên ghế không dám nhúc nhích, biểu tình khá là--
Bi phẫn.
Đàn anh có lẽ cảm thấy trò đùa này hơi quá trớn đối với các đàn em chưa trải sự đời, "Đùa thôi, đùa thôi, sau này các em cũng trở thành các đàn anh, đến lúc đó trường học sẽ là của các em, các học tỷ là của các em, học muội cũng là của các em. "
Đàn anh càng nói càng hăng say, cảm thấy có chút gieo vần, liền nói thêm một câu: "Học đệ là của các em, biển rộng sao trời đều là của các em!"
Lời nói vừa dứt, trong xe một cỗ im lặng.
Cô Tân Di tựa hồ nghe thấy tiếng quạ kêu "cạc cạc cạc".
...
Đại khái cảm thấy mình không còn cơ hội để cứu vãn hình tượng, đàn anh an tĩnh ngồi xuống, ấp úng nói: "Từ nhà ga đến trường học đại khái mất 37 phút, hiện tại đã đi được 8 phút 22 giây, các em có điều gì không hiểu thì có thể hỏi anh. "
Cố Tân Di chú ý tới một số nam sinh thật sự bắt đầu bấm đồng hồ, khóe miệng giật giật, lại phát hiện một nam sinh đang lục lọi một cái túi rất lớn.
Nói là một cái túi lớn, kỳ thực đồ đạc bên trong rất đơn giản. Một tấm bản đồ, một cuốn sách giới thiệu câu lạc bộ, một quyển tạp chí về trường học. Việc chuẩn bị những thứ đơn giản nhưng cần thiết này đã chiếm được ấn tượng tốt của Cố Tân Di.
Trường Đại học Khoa học và Công nghệ được cho là ngôi trường có diện tích lớn thứ hai cả nước, được mệnh danh là cửu kinh cửu vĩ [4], cho nên lạc đường là một chuyện thường xảy ra.
[4] Cửu kinh cửu vĩ ý chỉ đường đi rối tung rối mù như một bàn cờ. Bản đồ sử dụng nhân vật hoạt hình đơn giản, miêu tả các địa điểm rất là sinh động, nhưng vấn đề là—
Trên bản đồ được đánh dấu theo Đông Tây Nam Bắc.
Vấn đề này thật sự đau đầu. Nói đến phương hướng thì Cố Tân Di chỉ biết mặt trời mọc ở hướng đông, lặn ở hướng tây, cô vẫn luôn dùng trái phải trước sau.
Vừa cau mày, đàn anh đẹp trai vội vàng chạy tới hỏi: "Làm sao vậy? Có phải là bị say xe không?"
Mẹ nó! Sao ai cũng hỏi cô có bị say xe không thế! Chẳng lẽ còn muốn cô phải nói lại lời dạy bảo của mẹ Trương Vô Kỵ cho đàn anh này nữa sao?!
Cố Tân Di mím môi, lắc đầu: "Bản đồ này, em không phân biệt được nam bắc thì phải làm sao?"
Các tân sinh viên xung quanh cũng ngước cổ lên nghe ngóng, không phân biệt được nam bắc cũng là bệnh chung của nhiều người nha!
Có người đẹp ở đây, đám nam sinh đều cho rằng lúc này đàn anh hẳn sẽ hành động bình thường một chút.
Nghĩ đến em gái trước mặt đang bực tức, vị đàn anh gấp gáp muốn tạo thiện cảm, anh ta xua tay hùng hồn tuyên bố: "Cái này a, không phải việc gì lớn, không phân biệt được nam bắc cũng không sao, quan trọng là phải phân biệt được nam nữ!"
Lúc này đám nam sinh đều cực kỳ thành thật, co đầu rụt cổ không dám nhúc nhích, nam sinh mập mạp thở phì phò, mặt đỏ bừng.
Cố Tân Di nghẹn lời, thấm thía mà nói một câu: "... Đàn anh, anh hẳn là người có chuyện xưa."
Đàn anh: "..."