Trong rừng yên tĩnh chỉ có thể nghe thấy tiếng bò sát, tiếng động rất nhỏ, nhưng đủ để lông tơ trên người Lâm Nhược Sâm dựng đứng.
Môi Giang Phàm Hạc dán lên tai cậu, khẽ thì thầm: "Sợ lắm sao?"
Lâm Nhược Sâm rơm rớm nước mắt, miệng đang bị bụm chặt không thể nói, chỉ có thể run run gật đầu.
Cậu sợ muốn chết, nhưng mắt lại chăm chăm nhìn con quái vật dưới đất, cứ như thể nếu dời mắt sẽ lập tức bị nó ngoạm đứt cổ.
Giang Phàm Hạc hôn nhẹ lên tóc cậu, buông lỏng tay ra.
"Ngoan một chút, Sâm Sâm. Đừng kêu ra tiếng."
Lâm Nhược Sâm dùng sức gật đầu, vài giọt mồ hôi lấm tấm trên khuôn mặt trắng như tờ giấy. Nước mắt lặng lẽ lăn dài bên má, đọng lại trên chiếc cằm nhọn.
Cho dù là đang khóc vẫn vô cùng xinh đẹp khiến người ta không thể rời mắt.
Dù Giang Phàm Hạc không muốn đi, nhưng cũng thật sự không muốn thấy Lâm Nhược Sâm cứ sợ hãi như vậy. Hắn vất vả hạ quyết tâm, dịch cơ thể ra sau, vừa vịn thân cây đã bị thiếu niên túm lấy tay áo.
"Đó là......người chơi sao?"
Hoặc là nói, kia vẫn là người sao?
Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn nước mắt lưng tròng của cậu, Giang Phàm Hạc ôn hoà cười, vươn ngón tay lau đi nước mắt.
"Tôi không biết."
"Từ từ, tôi không sợ nữa, đừng bỏ lại tôi......" Lâm Nhược Sâm gấp đến mức rơi hai giọt nước mắt.
"Rất nhanh thôi, chờ tôi."
Dưới ánh mắt cầu xin của thiếu niên, người đàn ông nhanh nhẹn nghiêng người, nhảy xuống từ trên cây cao mấy thước, vững vàng đáp xuống đất.
Sau khi rời khỏi Lâm Nhược Sâm, khí chất ôn hoà trên người Giang Phàm Hạc lập tức biến mất. Con ngươi hắn sâu thẳm nhìn chằm chằm sinh vật đang bò trên mặt đất, trên tay cầm một con dao găm.
Dưới ánh trăng, lưỡi dao loé lên tia sáng lạnh lẽo.
Một bước, hai bước, con quái vật dường như không nhận ra người đàn ông đang đứng trước mặt nó, vẫn tiếp tục bò lên, trong miệng lặp lại hai chữ không rõ ràng.
"Sâm...... Sâm......"
Giang Phàm Hạc thở dài, tuỳ ý ngồi xổm xuống, dao găm trong tay hắn xoay một vòng, mũi dao nhọn hướng thẳng ngay vị trí giữa trán của nó.
Tiến sát lại nhìn, có thể phát hiện kỳ thật nó không phải là quái vật, mà là một nhân loại.
Đúng hơn, là một người đàn ông toàn thân đầy máu, con mắt bị móc mất, hai chân bị chặt đứt.
Theo lý mà nói, người bị thương nghiêm trọng như vậy, không chết thì cũng tàn phế, càng khỏi nói đến chỗ hốc mắt và phần chân bị chặt đứt còn đang phun máu ào ào; Không biết vì nguyên nhân gì, hắn đột nhiên trở nên vô cùng hưng phấn, khàn giọng lẩm bẩm trong cuống họng, hoàn toàn không giống với trạng thái của một người sắp chết.
Giang Phàm Hạc ra vẻ thương hại.
"Móc đôi mắt của mày, là để mày không thể nhìn Sâm Sâm bằng ánh mắt ghê tởm đó nữa, chặt đứt chân của mày, là để mày không thể sử dụng năng lực để cướp mất em ấy khỏi tay tao......"
Hắn dùng âm lượng chỉ có hai người nghe được.
"Nhưng mày vẫn chưa chịu từ bỏ ý định."
Người đàn ông có tai như điếc, hoặc là đã sớm mất đi thính lực, hắn không phản ứng gì trước những lời của Giang Phàm Hạc, cuống họng vẫn phát ra tiếng kêu rên.
Xoạt, xoạt, âm thanh cơ thể ma sát với lá rụng. Thân thể không trọn vẹn, máu chảy lênh láng thấm xuống bùn đất, biến mất không còn dấu vết.
Giang Phàm Hạc bất đắc dĩ lắc đầu, rốt cục mất hết kiên nhẫn.
"Lần này, chi bằng trực tiếp lấy đầu mày, tránh để cái mũi chó của mày đánh hơi khắp nơi."
Người đàn ông nọ không có mắt nên không nhìn thấy cảnh tượng trước mặt, vẫn một lòng bò lên phía trước, hệt như con chó bệnh hoạn đói khát, mà trước mặt nó chính là một khối thịt mỡ mê người.
Và đây cũng là kết cục đã định của hắn.
"Phập" một tiếng, mũi dao cắm thẳng vào mi tâm.
...
Ba phút sau.
Chờ đến khi Giang Phàm Hạc leo trở lại lên cây, đập vào mắt hắn chính là hình ảnh thiếu niên nhỏ bé đang mặc trên người chiếc áo khoác của người đàn ông, cơ thể cuộn tròn rúc vào bộ quần áo rộng lớn, hệt như đang núp trong cái kén mỏng giòn dễ vỡ, không thể làm gì khác ngoại trừ run rẩy. Nửa khuôn mặt bị mái tóc rối bời che phủ, gò má tái nhợt không chút huyết sắc, đôi mắt nhắm nghiền, hàng mi ướt nước mắt vẫn chưa kịp khô, lỗ tai bị lòng bàn tay gắt gao bưng chặt, ngón tay trắng nõn run rẩy vùi vào trong tóc.
Khuôn mặt xinh đẹp lấm lem nước mắt vì sợ hãi, yết hầu nhỏ xinh khẽ lăn, tựa hồ đang đè nén tiếng nức nở, nhất định là bị tiếng gào thảm thiết phía dưới dọa sợ.
Xuất phát từ thú vui ác ý không tên, Giang Phàm Hạc rất thích ngắm nhìn dáng vẻ yếu đuối như thế này của Lâm Nhược Sâm.
Hoặc là nói, khi đối diện với một con mồi nhỏ bé xinh đẹp như vậy, không kẻ nào có thể cưỡng lại du͙© vọиɠ xấu xa nảy sinh trong lòng.
Dĩ nhiên, ngoài mặt hắn sẽ không thừa nhận chuyện này.
Giang Phàm Hạc yên lặng đạp lên cành cây, thưởng thức dáng vẻ sắp sụp đổ của thiếu niên, ánh mắt mê luyến.
Hắn tự thưởng cho mình một phút, sau đó gọi: "Sâm Sâm."
Lâm Nhược Sâm giật mình, mở mắt ra, vừa vặn đối diện với ánh mắt dịu dàng của người đàn ông.
"Đã không sao rồi."
Cậu lập tức tỉnh hồn cứ như trông thấy vị cứu tinh, nắm lấy tay Giang Phàm Hạc: "Người đó, người đó chết rồi sao?"
Giang Phàm Hạc cười một tiếng, giọng nói ôn hòa cực kỳ nhưng lại khiến người nghe lạnh sống lưng.
"Chết rồi, tôi đã chặt đầu nó xuống. Nếu Sâm Sâm không tin có thể xuống xem thử."
Tiếng gào thét khàn đặc, tiếng máu thịt cùng xương cốt vỡ vụn, tiếng tứ chi đứt lìa.
Dù có bịt chặt tai cũng không thể ngăn cản nhưng âm thanh đó lọt vào màng nhĩ, là một cơn ác mộng vô cùng khủng khϊếp.
Lâm Nhược Sâm không muốn nhớ lại, cuống quýt lắc đầu, giọt nước mắt như hạt đậu trượt xuống gò má.
"Không cần..."
Giang Phàm Hạc khẽ cười, không tiếp tục nữa.
Hai người lại ngồi dựa sát vào nhau, kiên nhẫn đợi trên cây.
Gió ban đêm lạnh hơn ban ngày, ở giữa rừng sâu, dường như có thể nghe thấy tiếng khóc than ai oán của vô số vong hồn.
Có lẽ vừa bị kinh sợ nên lúc này Lâm Nhược Sâm cực kỳ dính người. Dưới ánh mắt hơi ngạc nhiên của Giang Phàm Hạc, cậu mặc kệ sự xấu hổ chủ động bò vào lòng hắn, mặt đối mặt dán cùng một chỗ với đối phương, run rẩy nhắm mắt lại.
"Chúng ta còn phải chờ bao lâu?"
"Một lúc nữa."
"Được, được..." Tim cậu đập mạnh, mím môi thầm thì: "Anh đừng bỏ lại tôi..."
"Đương nhiên sẽ không. Tôi sẽ bảo vệ cậu."
Giang Phàm Hạc nhẹ nhàng vòng tay ôm lấy lưng cậu, khẽ vuốt ve sống lưng, lặng lẽ trấn an.