Chương 2: Trò chơi quốc vương đơn độc

Đồng tử phản chiếu ánh lửa bập bùng, ánh mắt trong sáng tròn xoe, có chút giống con cún nhỏ.

Giang Phàm Hạc tưởng tượng ra rồi bất giác nhếch khoé miệng, hắn sờ sờ má cậu, sau đó vén tóc mái đặt tay lên trán, bàn tay hắn lạnh lẽo khiến cậu khẽ rùng mình.

Chỉ là sự đυ.ng chạm ngắn ngủi, Giang Phàm Hạc nhanh chóng thu tay về, dịu dàng nói: "Có thể là di chứng sau trận chiến tinh thần lực sáng nay, gây ra tình huống rối loạn trí nhớ, sẽ không ảnh hưởng đến sức khoẻ, không phải chuyện gì lớn."

Lâm Nhược Sâm ngây người gật đầu.

"À...... Thì ra không phải phát sốt."

"Đương nhiên không phải." Giang Phàm Hạc cười rộ lên: "Cậu thật đáng yêu."

... Này thì có liên quan gì!

Lâm Nhược Sâm ngẩn ra, vành tai nhanh chóng đỏ lên.

Mỗi lần căng thẳng cậu sẽ không kiểm soát được phản ứng của cơ thể.

Giang Phàm Hạc nhéo má cậu một cái.

"Có điều gì muốn hỏi thì có thể hỏi tôi."

Lâm Nhược Sâm cảm kích gật đầu.

"Đây là trò chơi chỉ có một người sống sót, kẻ thua cuộc sẽ mất đi sinh mệnh, người chiến thắng sẽ nhận được vinh quang và của cải vô tận."

Nghe đến đây, Lâm Nhược Sâm mặt cắt không còn giọt máu.

"Sẽ, sẽ chết sao?"

"Sẽ chết." Thấy cậu thật sự bị doạ sợ, Giang Phàm Hạc dừng một chút, ôn nhu trấn an: "Không cần sợ hãi như vậy, tôi sẽ bảo vệ cậu."

"Trò chơi này có tên là "Kỳ nghỉ ở thị trấn Ánh Sáng", nói là thị trấn, nhưng kỳ thực là một khu vực rất rộng lớn, bao gồm rừng rậm, sông núi đa dạng, mà thị trấn vừa vặn nằm ở vị trí trung tâm được những địa hình này bao quanh."

"Nhân tiện, trước mắt chúng ta chính là khu rừng phía đông của thị trấn."

"Mỗi một người khi bước vào trò chơi sẽ được cấp một năng lực đặc biệt không ai giống ai. Đương nhiên, đa số năng lực cường đại đều sẽ có thời gian hồi chiêu, cho nên nếu không phải tình huống khẩn cấp thì người chơi chỉ sử dụng vũ khí để chiến đấu, năng lực thực sự sẽ được sử dụng vào thời khắc mấu chốt."

"Trò chơi có tổng cộng một trăm người tham gia. Nếu đơn thương độc mã thì rất khó thắng, cho nên rất nhiều người chơi vừa bắt đầu đã lựa chọn liên minh tổ đội, ít nhất trong lúc liên minh bọn họ sẽ quan tâm đến lợi ích của nhau, thành lập một chỉnh thể trong thời gian ngắn. Mà cậu, tôi và Thẩm Thời Mặc đều cùng một đội kể từ khi bắt đầu trò chơi."

Nói tới đây, Giang Phàm Hạc đột nhiên dừng nói chuyện, hắn nâng tay đón lấy một vật thể đang bay tới.

Lâm Nhược Sâm hoảng sợ nhìn con thỏ rừng đã chết trong lòng bàn tay to lớn của hắn.

"Đừng quên tôi chứ."

Lâm Nhược Sâm nghe tiếng quay đầu lại, một đoá hoa trắng nhỏ bất ngờ đập vào mắt, đoá hoa chạm vào chóp mũi cậu có hơi ngứa.

"Oa......"

Cậu khẽ hít một hơi, đôi mắt tức khắc mở to.

"Cho cậu, tôi nhớ cậu từng khen nó đẹp."

Lâm Nhược Sâm nhìn chằm chằm cánh hoa rung rinh, theo bản năng vươn tay.

"Cảm ơn......"

Thẩm Triều Dục cong khoé môi, vụng về cài đoá hoa lên tóc cậu. Lâm Nhược Sâm phản ứng chậm chạp, chỉ biết ngây ngốc ngẩng đầu nhìn người đàn ông mới xuất hiện.

Lâm Nhược Sâm xinh đẹp đến mức khó phân biệt nam nữ, đoá hoa trắng nhỏ cài lên tóc cậu, làn da trắng đến chói mắt, giống hệt một con búp bê tinh xảo, không hề phù hợp với khu rừng âm u lạnh lẽo này.

"Không tệ."

Thẩm Triều Dục thưởng thức khuôn mặt cậu hồi lâu, cuối cùng cảm thấy mỹ mãn ngồi xuống cạnh cậu.

Lâm Nhược Sâm gỡ đoá hoa trên tóc xuống, dùng ngón tay bứt từng cánh hoa, đôi môi bất giác nở nụ cười.

"Rắc."

Âm thanh nhỏ kì quái xé rách bầu không khí, thành công thu hút sự chú ý của cậu.

Khi Lâm Nhược Sâm ngẩng đầu nhìn qua, đúng lúc nhìn thấy Giang Phàm Hạc cầm trong tay một con dao ngắn, thuần thục làm thịt con thỏ rừng.

Con thỏ rừng lớn hơn lòng bàn tay một chút, bị hắn xách tai, lột da, mổ bụng, bộ lông xám bết dính máu chói mắt. Động tác liên tiếp dứt khoát thành thạo, kết hợp với trận chiến sống còn được miêu tả khi nãy, rất khó không khiến người ta sinh ra cảm giác bất an.

Nhìn vết máu nổi bật khiến Lâm Nhược Sâm ý thức được rõ ràng bản thân thật sự đã bước vào một trò chơi sinh tử.

Đáy lòng cậu dâng lên nỗi sợ, dường như bụng cũng âm ỉ đau. Lâm Nhược Sâm nuốt nước miếng, ép bản thân dời mắt, tập trung lực chú ý vào đoá hoa trong tay, khoé miệng bất giác xụ xuống.

Thẩm Triều Dục hơ tay vào đống lửa, thuận miệng hỏi: "Hai người đang tán gẫu chuyện gì thế?"

Giang Phàm Hạc liếc hắn, vừa xử lý thịt thỏ vừa nói: "Không có gì, chỉ là nói chuyện vừa nãy Sâm Sâm gặp Thẩm Thời Mặc trong rừng cây nhỏ."

Bắt được từ mấu chốt, Thẩm Triều Dục vừa rồi còn cợt nhả lập tức đen mặt.

"Trong rừng cây nhỏ?" Giọng điệu hắn đột nhiên thay đổi.

Phút chốc, cả người Lâm Nhược Sâm run rẩy như động vật nhỏ cảm nhận được nguy hiểm, trái tim không khỏi nhảy lên, sợ hãi nhìn Thẩm Triều Dục.

Vừa vặn đối diện với ánh mắt soi xét của đối phương.

Thẩm Triều Dục nhìn thẳng cậu, chậm rãi hỏi: "......Chỉ có cậu và Thẩm Thời Mặc?"

Lâm Nhược Sâm chớp chớp mắt, do dự "Ừ" một tiếng.

Sự thật là vậy mà!

Giang Phàm Hạc cũng không ngẩng đầu, không chút để ý đáp: "Đúng vậy, trong rừng cây nhỏ, còn cố ý tách tôi ra, đến lúc tôi tìm được thì thấy Thẩm Thời Mặc đang ôm mặt Sâm Sâm, khoảng cách hai người rất gần."

Nói tới đây, hắn xảo trá dừng vài giây, vì thế giữa ba người duy trì sự im lặng kỳ quái. Dù có ngốc, Lâm Nhược Sâm cũng ý thức được tình huống hiện tại không đúng, trong tay cậu vẫn còn cầm đoá hoa nhỏ, trì độn nhìn về phía Giang Phàm Hạc.

"Sâm Sâm kiễng chân ngẩng đầu, mặt đối mặt với Thẩm Thời Mặc, môi kề môi." Giang Phàm Hạc bổ sung: "Theo tôi thấy, trông bọn họ rất giống đang hôn môi."

...... Hôn môi?

Theo lời kể gần như bịa đặt của hắn, Lâm Nhược Sâm ngơ luôn, hoàn toàn không hiểu chuyện gì, cậu xấu hổ run cả người, hai tai đỏ lự như sắp bốc cháy.

Ngay sau đó, Giang Phàm Hạc còn cố ý thêm dầu vào lửa, giọng điệu trêu đùa nói: "Có lẽ tôi đã phá hỏng chuyện tốt của hai người họ, là do tôi lên tiếng khiến họ gián đoạn, ừm, nói không chừng cả hai đã hôn nhau rồi? Gương mặt Sâm Sâm đáng yêu như vậy, nếu có thể nắm trong lòng bàn tay ai mà nhịn được không hôn lên? Sâm Sâm cũng sẽ không cự tuyệt......"

......Sao có thể?

Lâm Nhược Sâm trợn mắt không thể tin nhìn sườn mặt Giang Phàm Hạc, cậu hít thở mấy hơi, khuôn mặt nhỏ trắng xinh nhanh chóng đỏ ửng. Cậu hoàn toàn không hiểu vì sao lại nói những lời này, sao đề tài lại chuyển sang hướng kỳ quái thế này.

Đây rõ ràng là lời vu khống.

"Không phải, tôi, tôi không có......" Vừa dứt lời, cậu mới giật mình nhận ra mình đã sớm mất trí nhớ.

"Phải không?"

Một bàn tay đột ngột nắm lấy cằm cậu, ép cậu quay mặt nhìn sang Thẩm Triều Dục.

Lâm Nhược Sâm bị ép ngẩng đầu, ngón tay nắm cằm đột nhiên siết chặt, cậu khẽ thở dốc, ánh mắt hoảng loạn đối diện với ánh mắt người đàn ông.

Khi cười và không cười, Thẩm Thời Dục hoàn toàn là hai người khác nhau, chỉ cần hắn lạnh mặt, ngũ quan sắc bén phô bày, cảm giác áp bách quen thuộc ập đến khiến Lâm Nhược Sâm suýt nữa cho rằng Thẩm Thời Mặc đang ở trước mặt cậu.

Thẩm Triều Dục quan sát kỹ khuôn mặt Lâm Nhược Sâm, ngón tay hắn nhẹ nhàng miết lên dấu đỏ trên má cậu.

Hệt như đang xác nhận chứng cứ nɠɵạı ŧìиɧ.

Má thịt mềm mại phiếm hồng, làn da mỏng manh đến mức dễ dàng để lại dấu vết. Đôi mắt xinh đẹp ngấn nước, vành mắt đỏ hoe ướŧ áŧ, đôi môi hơi hé mở nhẹ nhàng thở ra hơi nóng, phả vào mặt Thẩm Triều Dục, là dáng vẻ đáng thương mặc người xâu xé.

Nhìn chung rất thích hợp làm một số chuyện...

Ánh mắt người đàn ông dừng trên cánh môi hồng trơn bóng, cuối cùng, hắn trầm giọng hỏi một câu: "Cậu thật sự đã hôn Thẩm Thời Mặc?"