Chương 33: Ngày thứ ba mươi ba trở thành thần

Edit & beta: MeanChan

(Truyện chỉ đăng tại truyenhdt.com MeanChankhongvui và clairdelaluneblog.wordpress.com)

Việc luân chuyển thần vị vô dùng dễ dàng, nhưng làm người kế nhiệm, Ash cũng không thể lập tức nắm giữ toàn bộ quyền năng của thần.

Những quản lý giả khác sau khi biết chuyện cũng đưa ra lựa chọn giống như Lucy, đều lập tức tới lãnh địa nhân loại. Vì Lucy sử dụng năng lực truyền tống làm hắn tới sớm hơn một bước, những người còn lại thì tới muộn hơn một chút.

Ash ứng phó với các quản lý giả khác, bọn họ không thể tránh được xung đột giằng co. Mà trong thời gian này, Giang Từ vẫn bị Lucy giam cầm trong cung điện ở Arceni.

Tuy rằng là bị cầm tù, bị ép phải ở lại trong tòa cung điện này nhưng tâm thái Giang Từ lại bình thản một cách kỳ dị.

Hệ thống vẫn luôn rất sốt ruột từ lúc phát hiện ra công năng truyền tống bị hỏng, mà Giang Từ vẫn còn yên lặng ngồi một bên.

Sau khi Lucy rời khỏi cung điện, một mình hắn ngồi ở thư phòng vốn dùng để xử lý sự vụ nhưng bản thân lại không làm việc, mà dùng ma pháp chế tạo ra một chiếc gương để quan sát phản ứng của Giang Từ.

Thấy Giang Từ lẳng lặng ngồi ở mép giường, dáng vẻ thoạt nhìn có chút nặng nề, Lucy hơi rũ mắt.

Lucy làm mặt gương cũ tan biến rồi lại chế tạo ra một mặt gương còn lớn hơn cái cũ, hắn tự nhìn bản thân trong gương.

Chính xác là nhìn cánh của mình thông qua chiếc gương.

Cẩn thận xem kỹ, trong nền trắng thuần của đôi cánh lại ẩn chứa một vài cọng lông vũ đen nhánh.

Thiên tộc là một chủng tộc cao khiết vô ngần, cánh chim trắng thuần không chút tạp sắc chính là tượng trưng cho sự cao khiết ấy.

Chỉ khi nội tâm Thiên tộc xuất hiện thứ tình cảm cực đoan nào đó, thì cánh của người ấy mới bị nhiễm đen.

Trên thực tế, từ khi phát sinh giấc mơ khinh nhờn thần ngày đó, cánh trắng của Lucy đã bắt đầu xuất hiện màu đen.

Chuyện này không bị Giang Từ phát hiện ra, bởi vì mỗi lần Lucy đi gặp cậu đều sẽ soi kỹ trước, sau đó dùng ma pháp loại bỏ lông vũ nhiễm tạp sắc.

Cánh của Thiên tộc rất mẫn cảm, mỗi một cọng lông vũ đều chứa đựng năng lượng ma pháp, cũng liên kết với dây thần kinh, cho nên loại bỏ đồng nghĩa với việc phải chịu đau đớn.

Tốc độ lan tràn của màu đen không nhanh, cách một khoảng thời gian mới xuất hiện một cọng, nhưng lần này Lucy đã làm ra hành động cầm tù thần như vậy nên lông vũ thuần trắng của hắn đã lập tức nhiễm đen vài chỗ rồi.

Lần này Lucy cũng làm như những lần trước, hắn nhìn gương, sau đó dứt khoát loại bỏ hết những cọng lông vũ nhiễm đen.

Cảm giác cộm đau cũng lan tỏa ra toàn bộ cánh chim, kết hợp với sự đau đớn ở mắt phải, thật sự khiến người ta khó có thể chịu đựng nổi, nhưng biểu tình Lucy vẫn không hề biến động mảy may.

Hắn lại tới trước mặt Giang Từ một lần nữa, vẫn trong thần sắc bình đạm như ngày thường.

“Những thứ này được chuẩn bị theo sở thích của ngài.” Lucy đặt đồ ngọt lên cái bàn thấp, sau đó đến bên người Giang Từ, “Hy vọng tâm tình của ngài có thể tốt hơn một chút.”

Nghe hắn nhắc đến tâm tình, Giang Từ không khỏi xoa ngực, cậu đã cẩn thận cảm nhận lắm rồi mà vẫn không hề phát hiện ra chút tức giận nào cả.

Giang Từ nghĩ như vậy, nhưng hành động và sự im lặng của cậu rơi vào mắt Lucy lại biến thành cậu rất không vui, hơn nữa là cậu không muốn để ý đến hắn nữa.

Giang Từ không tức giận khi bị hạn chế tự do, nhưng cậu có việc phải làm.

“Lucy.” Giang Từ muốn giải thích cho đối phương hiểu, “Tôi còn chưa nói với những người khác chuyện luân chuyển thần vị, có thể họ sẽ hiểu lầm Ash, cho nên anh hãy để tôi rời khỏi đây trước đã.”

Lucy rất mẫn cảm với hai chữ “rời đi”, cũng không muốn nghe cậu nhắc tới Ash.

Trong chuyện này, điều mà Lucy quan tâm nhất chính là Giang Từ có khi nào sẽ đi mất hay không, nhưng hắn cũng không phải là không thèm để ý chuyện Giang Từ lựa chọn Ash. Chỉ là nếu so sánh kỹ càng thì chuyện sau không quan trọng bằng chuyện trước.

“Lúc trước đã nói, cho dù ngài không tha thứ cho tôi, thì tôi cũng sẽ không để ngài rời đi.” Lúc Lucy nói những lời này, hắn không hề nhìn về phía Giang Từ. Ở góc nhìn của Giang Từ có thể thấy được đường cong trên sườn mặt hắn thoáng căng chặt, “Ngoại trừ việc này, cái gì tôi cũng có thể đáp ứng ngài.”

Nhưng điều mà Giang Từ cần làm ngay lúc này chỉ có mỗi chuyện đó, bởi thế cậu chỉ có thể nghẹn lại.

Chậm một lúc, Giang Từ lại nói: “Nếu không có tôi trực tiếp giải thích, Ash...”

Thiên tộc tóc bạc trước mặt đột nhiên bật dậy hôn cậu, đôi môi Giang Từ không thể thốt ra thêm lời nào vì bị che kín. Nụ hôn này thật ra không sâu, chỉ hôn một chút liền lùi lại, nhưng Giang Từ bị đối phương ôm eo, đồng thời nghe thấy Lucy thấp giọng nỉ non bên tai cậu: “Ngài thích hắn làm tôi rất ghen tị.”

Giang Từ không biết phải đáp lại thế nào, cuối cùng cậu cũng ý thức được, với trạng thái hiện tại của Lucy, cậu không thể dễ dàng trấn an xoa dịu hắn như lúc trước nữa.

Trong vòng tay thật sự có Giang Từ lấp đầy, lúc này có một âm thanh vang lên nơi đáy lòng Lucy, thúc giục hướng dẫn hắn.

Thần đang ở ngay đây, hắn có thể biến giấc mơ khát cầu ngày đó thành sự thật.

Ý tưởng này sinh ra trong chớp mắt, mà lúc này Lucy lại cảm nhận được cánh mình bị chạm vào.

“Cánh bên trái của anh...” Giang Từ không chắc chắn mà đυ.ng vào cánh chim đột ngột xuất hiện mấy cọng lông vũ đen nhánh, “Nơi này, màu đen...”

Lucy nghe vậy liền lui một bước, hắn nghiêng đầu nhìn vào vị trí vừa bị Giang Từ chạm vào.

Quả nhiên, nơi đó lại xuất hiện thêm mấy cọng lông chim mới bị nhiễm đen.

Màu trắng thuần nguyên bản nay đã biến thành màu đen nhánh, Thiên tộc cao khiết trước mắt Giang Từ này đã bị làm bẩn.

Khiến Giang Từ thấy cảnh màu đen nhiễm lên cánh của Lucy còn khó chịu hơn vô số lần so với việc để cậu phải gánh chịu đựng đau đớn trên người mình.

Dơ bẩn, màu sắc dơ bẩn.

“Có phải ngài thấy tôi như bây giờ xấu lắm đúng không?” Lucy giấu cánh chim nhiễm vết đen rất nhỏ ra sau, âm thanh trở nên càng trầm thấp hơn, “Khiến ngài chán ghét rồi.”

Lúc nãy Giang Từ chỉ là kinh ngạc, nhưng hiện tại cậu đã nhận ra cánh của Lucy nhiễm đen là do mình, trong lòng không khỏi xuất hiện một loại cảm giác kì dị.

Cũng không phải là ghét bỏ như lời đối phương nói, mà là càng cảm nhận được tình yêu của hắn rõ ràng hơn.

Lần đầu tiên có thể hoàn toàn cảm nhận và tín nhiệm tình yêu của người khác dành cho mình, Giang Từ không khỏi đắm chìm vào trong khoảng nhận thức này, thế nên không kịp đáp lại ngay. Biểu hiện đó lại bị Lucy coi là cam chịu.

Chỉ một chốc lát ngắn ngủi đó, Lucy lại bị sự chán ghét trong tưởng tượng kia làm vệt đen trên cánh lan tràn ra thêm một chút.

Gần như ngay lúc đó, Giang Từ nghe thấy hệ thống phòng ngự của thành thị truyền tới tin tức thiên tai phát sinh.

“Vì sao vẫn xảy ra thiên tai?” Giang Từ lập tức dò hỏi hệ thống, “Dựa theo quy tắc giả thiết, không phải chỉ cần có thần thì thế giới này sẽ không phát sinh thiên tai nữa sao?”

Hệ thống đã vội đến sứt đầu mẻ trán vì lo sửa công năng truyền tống và tìm hiểu nguyên nhân bug: “Chờ một lát, hệ thống đã sớm liên hệ với tổng bộ, vấn đề này hẳn là có cùng nguyên nhân với việc công năng truyền tống bị lỗi. Sau khi tổng bộ tra ra kết quả có thể lập tức truyền tới ngay.”

Nói là y như rằng, không đến vài giây, hệ thống đã tiếp thu số liệu hoàn chỉnh được truyền tới, mà nó cũng nứt ra luôn rồi.

Thông qua bản báo cáo này, hệ thống có thể biết được nó đã phạm phải cái sai lầm trí mạng gì ngay từ lúc bắt đầu.

“Thân... ký chủ thân yêu ơi.” Hệ thống thật sự nứt toác cả ra rồi, thậm chí còn không biết làm thế nào để gắn vết nứt lại luôn, “Có một chuyện, nhưng khi sau khi hệ thống nói cho ngài biết thì ngài phải cố gắng bình tĩnh nha.”

Giang Từ: “Ừ.”

“Chính là... thật ra cái thế giới có vẻ như được sáng tạo ra bởi ý niệm cường đại này, chúng nó tự có ý thức của bản thân.” Hệ thống nói một tiền đề ra trước, “Mà ý thức này đã ban cho các quản lý giả sinh mệnh, hay nói chính xác hơn, các quản lý giả do ngài sáng tạo ra là sự phân liệt của ý chí của thế giới.”

Được sáng tạo ra bởi ý chí của thế giới sao có thể không mang theo tình yêu đối với thần, lúc này hệ thống đã hoàn toàn hiểu rõ nguyên nhân vì sao khi mấy quản lý giả gặp mặt liền yêu Giang Từ vô điều kiện.

Giang Từ nghe đến đó liền không nhịn được mà giật giật mi mắt: “Phân liệt tức là...”

Hệ thống không quá tự tin đáp: “Là như ngài nghĩ đấy, tất cả bọn họ xem như là một cá thể duy nhất.”

Giang Từ: “……”

Thật ra trước đó, không phải là một chút cảm giác Giang Từ đều không cảm nhận được, ví dụ như cậu phát hiện ra ánh mắt của mỗi quản lý giả nhìn mình chăm chú đều có sự tương đồng đặc biệt nào đó.

Nếu không xét đến sự khác biệt về tính cách, Giang Từ có thể cảm nhận được ít nhiều những điểm tương tự giữa họ.

“Công năng truyền tống bị ảnh hưởng và thiên tai lại xuất hiện thêm một lần nữa đều là vì quản lý giả có vấn đề.” Hệ thống khô cằn mà tiếp tục báo cáo, “Hắn cũng là một bộ phận của ý chí thế giới, khi xuất hiện cảm xúc cực đoan, dù chỉ là một trên sáu phần phân liệt cũng đã tạo ra ảnh hưởng với thế giới.”

Nghe hệ thống nói, Giang Từ nhìn về ra bên ngoài: “Anh đi ra ngoài xem tình huống trước đi.”

Vì không muốn kí©h thí©ɧ Lucy, Giang Từ không nói rằng bản thân muốn ra ngoài nhìn, nhưng không nghĩ tới những lời này cũng tương tự với □□. (chỗ này k phải bị lỗi đâu bản QT nó z á...)

Bởi vì sự trầm mặc của cậu vừa rồi bị coi là cam chịu, mà bây giờ cậu lại muốn đối phương đi ra ngoài, vì thế Lucy càng thêm chắc chắn là Giang Từ đã ghét hắn rồi.

“Hệ thống phòng ngự của thành thị không có vấn đề.” Lucy cụp mắt, “Ngài không muốn nhìn thấy tôi đến thế sao?”

Như này là như nào?

Giang Từ trì độn mà phản ứng lại, vội vàng nhớ ra lúc nãy mình tỏ ra im lặng trước một vấn đề của Lucy, hẳn là sự trầm mặc của cậu đã làm hắn hiểu lầm rồi.

“Không phải.” Giang Từ phủ nhận, ngừng chút rồi mới nói tiếp, “Tôi cũng không hề cảm thấy anh như hiện tại là xấu xí……”

Nhưng bây giờ mới nói, độ đáng tin cậy trong lời Giang Từ càng trở nên thấp hơn, mà đúng là Lucy cũng không tin nữa rồi.

Giang Từ đã nhìn ra, cậu đưa tay sờ sờ ngực, xác nhận cảm giác trước, sau đó lại nhìn đối phương để xây dựng tâm lý một phen, cuối cùng đến gần hôn nhẹ lên khóe môi bên trái của đối phương.

Ngay sau đó, Giang Từ đã bị ấn ở trên giường.

Thiên tộc tóc bạc ở phía trên nhìn Giang Từ chằm chằm, cả người như được mở khóa điểm hạn chế nào đó, không có khả năng đóng lại một lần nữa.

Vệt đen trên cánh của hắn đang thong thả lan tràn, Lucy có thể cảm giác được, nhưng hắn không để ý tới mà cúi đầu hôn thanh niên dưới thân mình.

Giang Từ do dự không tới một giây liền thuận theo mà khẽ hé môi đáp lại, ngoại trừ lần chủ động duy nhất lúc nãy, Giang Từ hiện tại đang ở trạng thái cực kỳ bị động, thậm chí nằm mà không biết nên để tay ở đâu.

Từ góc độ của Giang Từ, cậu có thể thấy rõ quá trình nhiễm đen chậm rãi thong thả trên cánh của Lucy, gần như là mắt thường có thể thấy được, cậu không nhịn nổi mả đưa tay chạm vào.

Giang Từ vừa mới đυ.ng tới, Thiên tộc tóc bạc đang hôn cậu liền ngưng lại, nói với cậu: “Bẩn lắm, ngài đừng đυ.ng.”

Giang Từ nhẹ nhàng chớp mắt, nghe vậy cũng không thu tay lại.

Vuốt ve lông vũ bị nhiễm đen, Giang Từ trấn an hắn: “Không bẩn, cũng không xấu xí.”

Dù cả cánh chim đều nhiễm đen, cũng tuyệt đối sẽ không ai có thể nói Thiên tộc tóc bạc này là dơ bẩn xấu xí, bộ dạng dáng người hắn vẫn là tạo vật hoàn mỹ nhất của thần như cũ.

Vốn dĩ Lucy đã không có khả năng chỉ dừng lại ở việc đang làm, Giang Từ đáp lại và trấn an sẽ chỉ càng làm hắn hãm sâu thêm vào trạng thái này.

Nụ hôn của Lucy dần dần đi xuống bên gáy Giang Từ, Giang Từ không khỏi ngừng thở, lúc này Lucy lại ngẩng lên quan sát vẻ mặt của cậu, Giang Từ có chút thẹn thùng mà quay đầu đi, nhưng vành tai ửng đỏ vẫn lộ ra trước mắt đối phương.

“Không nhìn thấy sẽ khiến ngài thả lỏng hơn sao?” Nói xong, Lucy dùng cánh bao vây lấy Giang Từ.

Trước mắt Giang Từ lập tức trở nên tối đen, nơi tăm tối này làm xúc giác của cậu trở nên mẫn cảm hơn.

Cậu không thể nhìn thấy điều gì, cảm quan bị một chúa tể khác khống chế hoàn toàn, Giang Từ chỉ thấy bản thân giống như một chiếc thuyền gỗ trên mặt biển mãnh liệt cuộn trào, bị bắt phải lùi tiến theo sóng biển mà không ngừng lắc lư, cậu cũng không thể chống đỡ quá lâu mà nhũn cả người ra.

Nơi tăm tối này cũng khiến thời gian trở nên mơ hồ, Giang Từ không biết mình ở nơi này bao lâu, bị chi phối mà không nhịn nổi nức nở, thậm chí là thấp giọng khóc thành tiếng, đến khi giọng nói đã trở nên hơi khàn thì bóng tối vẫn tiếp tục bủa vây cậu.

Sau một thời gian rất dài, rốt cuộc Giang Từ đã được gặp lại ánh sáng một lần nữa.

Đầu óc Giang Từ lúc này vẫn trắng trơn, lúc này cậu cảm thấy vô cùng mệt mỏi, ánh sáng tràn đến một lần nữa làm cậu không tự chủ được mà híp mắt.

Ngay lúc này, trong tầm mắt cậu, cánh của Thiên tộc tóc bạc đã nhiễm đen hoàn toàn, màu đen nhánh hoàn toàn tương phản với màu trắng thuần nguyên bản trước đó.

Giang Từ không cho rằng cánh chim màu đen là đại biểu cho sự cao khiết đã bị làm bẩn, ngược lại là thứ màu trắng gì đó đặt trên nền đen mới làm cậu cảm thấy, Thiên tộc cao khiết đã bị làm bẩn.

Làm bẩn một cách hoàn toàn.

----------Hết chương 33---------

P/s: Ye và đó là cảnh H =))) Ảo đến độ tui edit mà cũng không nhận ra luôn.