Edit & beta: MeanChan
(Truyện chỉ đăng tại truyenhdt.com MeanChankhongvui và clairdelaluneblog.wordpress.com)
Đầu Giang Từ nở to như cái đấu, hai tay cậu đều bị nắm lấy, kẹt trong thế khó xử, đón tầm mắt từ hai bên mà còn không thể rút tay về.
Hệ thống tạch cái lên tinh thần.
Ù uôi, bắt đầu rồi bắt đầu rồi ——
Sao lại thế này, ký chủ gặp phải nguy cơ bị lật xe, sao nó lại hí hửng hứng thú bừng bừng như thế nhỉ?
Hệ thống đã hoàn toàn cảnh tỉnh bản thân, cảm thấy trước đây nó đã vì ký chủ trời sinh biết trêu chọc người mà ưu sầu tự kỷ đủ rồi, hiện tại Giang Từ đã có thể trải nghiệm cảm giác ưu sầu của nó, nó cảm thấy mình đã nhận được sự an ủi rất lớn.
Chuyện chưa dừng lại ở đó, đang lúc Giang Từ đau đầu không biết phải làm sao mới tốt, thì Hắc Long trên vai cũng biến thành hình người tham gia náo nhiệt.
Hắc Long này cũng không hề thua kém hai người kia, hắn cúi người xuống, trực tiếp cúi đầu nhẹ nhàng cọ mặt Giang Từ, sau đó dùng ngữ khí đặc biệt nghiêm túc mà chậm rì rì nói: “Ta còn thích ngài hơn cả bọn hắn.”
“Ta là người nói đầu tiên.” Noyce bổ sung tiền đề.
Sao đột nhiên lại so sánh trước sau làm gì...!
Hai mí mắt Giang Từ bắt đầu không nghe lời mà giật loạn xạ, cảm giác được có một chuyện còn tệ hơn chuẩn bị nảy sinh.
Quả nhiên, giây tiếp theo đã nghe thấy Finil hỏi cậu: “Ngài thích ai nhất trong chúng tôi?”
Khi Finil hỏi mặt hắn vẫn vô cảm, hắn muốn biết là dạng quản lý giả nào sẽ càng được thần thiên vị hơn, sau đó đem đi số liệu hóa để tiện bắt chước học tập.
Nhưng cho dù có mục đích này, hắn cũng có khát vọng với đáp án của Giang Từ, chỉ là hắn vẫn chưa biết loại tình cảm này là gì.
Vấn đề này vừa được đặt ra, Giang Từ lập tức cảm thấy tầm mắt từ ba phía phóng tới hình như đã biến thành thực thể.
“Tôi...” Giang Từ muốn nói lại thôi.
Nếu hiện tại cậu lạnh mặt không cho phép truy vấn thì cũng có thể giải quyết cái tình huống không khéo này, nhưng ngay từ đầu Giang Từ đã không đặt mình ở vị thế cao hơn để đối đãi với các quản lý giả.
Thật sự mà nói, hiện tại cậu coi những quản lý giả này là người tương đối thân cận với mình.
“Khụ khụ……”
Giang Từ làm bộ ho khan mấy tiếng, ba người kia lại cho là thân thể cậu không thoải mái mà sôi nổi phản ứng lại.
Lucy thay một chén trà nóng, đưa cho Giang Từ.
“Ngô thần.” Ngữ khí Lucy nhàn nhạt, trong đôi mắt rũ xuống chăm chú nhìn cậu lộ ra thần thái quan tâm.
Dựng đồng của Hắc Long hơi co rút lại, mà Finil nói: “Lãnh địa mới đã được chọn xong, bây giờ có thể bắt đầu di chuyển được rồi.”
Lúc trước hắn từng nói với Giang Từ rằng việc di chuyển có thể tốn thời gian, nhưng hiệu suất của người máy cao đến đáng sợ, lập ra kế hoạch một cái là có thể tùy thời chấp hành ngay.
Chủ yếu là Giang Từ tỏ ra không khỏe, làm Finil cảm thấy hẳn là cần nhanh chóng chuyển ra khỏi Bắc đại lục.
Mắt thấy đề tài bị rời đi một cách thuận lợi, Giang Từ lại tiếp tục giả vờ ho khan mấy cái nữa, sau đó nhấp trà từng ngụm nhỏ.
Chậm một lúc, Giang Từ hỏi theo đề tài của Finil: “Lượng công trình cần di chuyển rất lớn, lúc nào các anh định tiến hành?”
“Khởi động là được.” Finil dùng ngữ khí trần thuật trả lời, “Thành phố này là một thành phố máy móc di động.”
Công nghệ đen.
Giang Từ trong đầu thoáng qua ba chữ này
“Ta tới trung tâm đầu não một chuyến.” Finil lạnh mặt, “Đích tới của cuộc hành trình sẽ là một nơi bốn mùa như xuân.”
Giang Từ khẽ ừ một tiếng, bê chén trà hãy còn ấm nóng, cảm thấy sự ấm áp không chỉ tụ trên đầu ngón tay chạm vào ly trà mà lan ra khắp cơ thể.
Tính cách của mỗi quản lý giả là bất đồng, nhưng Giang Từ lại mơ hồ cảm nhận được một sự tương đồng đặc biệt, là đều coi trọng cậu như nhau.
Noyce theo Finil rời đi, khi trở về đã đưa cho Giang Từ một tinh cầu màu đen chứa đựng long tức của hắn.
Tinh cầu này là sản vật do người máy chế tạo ra, Giang Từ ôm nó còn hữu dụng hơn bê ly trà, giống như một bảo bối chuyên dùng làm ấm tay.
Thấy Giang Từ vẫn cứ ngồi, không có ý định rời khỏi ban công về phòng, Lucy ngồi vào bên cạnh, sau đó giang cánh che lại phía bên trái Giang Từ.
Cả người Giang Từ đều trở nên ấm áp dễ chịu rất nhanh, ngồi dựa trên ghế mà thoải mái đến độ muốn ngủ gật luôn.
Nhưng cơn buồn ngủ mới dâng lên một chút, mặt đất đã liên tục truyền tới từng đợt chấn động làm cậu tỉnh táo lại.
Lucy phản ứng thản nhiên: “Hẳn là đã khởi động xong, thành thị bắt đầu di chuyển.”
Chấn động mất một thời gian, sau khi vững vàng trở lại, khi chuyển động cơ bản là sẽ không gây ảnh hưởng gì đến sự vật trong thành nữa.
Tựa như Arceni, nhưng tòa thành do người máy sáng tạo ra này sử dụng hình thức phi hành để di chuyển, hơn nữa tốc độ cũng nhanh hơn.
Khuyết điểm duy nhất là sẽ tiêu hao rất nhiều năng lượng, chờ đến khi di chuyển hoàn tất, nguồn năng lượng trung tâm ở vị trí đầu não thành thị đại khái là cần một năm mới có thể hoàn thành quá trình bổ sung năng lượng tự nhiên.
Giang Từ nhìn bản đồ, phát hiện phương hướng di chuyển là tới gần hải vực nhân ngư, vì thế cậu an tâm cùng các sự vật trong thành thực hiện hành trình này.
Khi thành thị mới bay ra khỏi Bắc đại lục, Giang Từ còn có chút không quen, màu tuyết càng ngày ít, khí hậu cũng ấm áp hơn, thậm chí một ít hạt giống thực vật mà người máy trồng cho cậu ở vườn sau còn thuận lợi nảy mầm.
Loại thực vật này sinh trưởng rất nhanh, trước khi kết thúc quá trình di chuyển đã trưởng thành hết rồi.
Thực vật có thể làm ra rất nhiều đồ vật. Từ khi lượng thực vật trong lãnh địa phong phú lên, nhóm người máy vẫn luôn bận trước bận sau chế tác các vật phẩm để tặng cho Giang Từ.
Hôm nay là làm cái bàn đu dây gắn với cái ghế mây.
“Đô.” Người máy R to lớn đứng bên cạnh bàn đu dây, phát ra âm thanh với Giang Từ, đôi mắt cũng ánh lên tia sáng màu xanh dương.
Giang Từ nhìn cái ghế mây kia tự hỏi một lúc, sau đó hỏi: “Muốn ta ngồi lên sao?”
Người máy lại phát ra âm thanh: “Đô.”
Vì thế Giang Từ thuận theo ngồi vào ghế mây, mà sau khi cậu yên vị, người máy đứng bên cạnh bàn đu dây bắt đầu nhẹ nhàng đẩy.
Giang Từ hơi hơi sửng sốt, bàn đu dây vẫn lắc nhẹ trước sau, cậu lấy lại tinh thần, thả lỏng thân thể an tâm dựa vào ghế mây.
Ở thế giới này, không một lúc nào là Giang Từ không cảm nhận được sự coi trọng của người khác dành cho mình, thế nên phòng tuyến tâm lý cố hữu của cậu càng ngày càng lui về sau, nhiều lúc còn không tự chủ được mà mặc kệ cảm giác ỷ lại lan tràn.
Lại qua mấy ngày nữa, thành thị đã hoàn tất công cuộc di chuyển, tới một khu vực có cảnh sắc bốn mùa như xuân. Giang Từ tận hưởng ánh dương ấm áp, thỉnh thoảng lại có làn gió hơi lạnh phất qua gương mặt.
Finil tiến tới bên cạnh cậu: “So sánh với số liệu của các địa phương khác, nơi này hẳn là khu vực phù hợp với yêu cầu bốn mùa như xuân nhất.”
Giang Từ cười với hắn: “Ừm.”
Lúc trước khi vẫn ở Bắc đại lục, trong lãnh địa người máy căn bản không có khả năng nhìn thấy nước chảy, đều đã đóng thành băng hết. Tới nơi này rồi, sau khi thành thị cắm rễ xuống đất đã đồng thời quy nạp được một vài ao hồ và con sông vào trong thành.
Hải vực của tộc nhân ngư tính ra rất gần nơi này, trước tiên Giang Từ chuẩn bị cho mình tâm lý phải xuống biển sâu một phen.
Tuy rằng cậu không có chứng sợ hãi biển sâu, nhưng là một người bình thường, cậu vẫn luôn tự nhiên mà mang theo một loại thấp thỏm không rõ với biển sâu.
Xây dựng tâm lý với không khí không hiệu quả lắm, Giang Từ nhằm hướng một cái hồ mà bước tới. Khi đi đến một nơi cách đó tầm trăm mét, cậu loáng thoáng nghe thấy tiếng hát.
Là thanh âm thanh lãnh sạch sẽ, khúc ca cũng không phải là ngôn ngữ của bất kỳ chủng tộc nào, mà giống như là những âm tiết phát ra từ trong suy nghĩ, nhưng vẫn dễ nghe vô cùng.
Trong lòng Giang Từ mơ hồ hiện lên phỏng đoán, cậu đi theo hướng tiếng ca truyền tới.
Nhân ngư là sinh vật nhu nhược mà mỹ lệ - rất nhiều người sẽ nghĩ vậy khi thấy họ lần đầu tiên.
Đuôi cá của nhân ngư nhẹ nhàng lay động trong làn nước, thoạt nhìn xinh đẹp lại không hề có lực sát thương, mà khi nhân ngư dùng đôi mắt xanh thẳm để nhìn người khác, phần tư thái kia cũng rất dễ làm tăng thêm mấy phần nhu nhược trong ấn tượng về sự mỹ lệ của họ.
Nhưng trên thực tế, nhân ngư là bá chủ biển sâu, bọn họ còn nguy hiểm hơn cả sinh vật hung mãnh nhất nơi đáy nước, là thợ săn trời sinh.
“Ar"nar dora……”
Tiếng ca của nhân ngư dần trở nên nhẹ hơn khi Giang Từ đến gần, cuối cùng thì ngưng hẳn.
Nhân ngư này không khống chế được cái đuôi của mình, khi nhìn thấy Giang Từ, đuôi cá quăng ra thu vào trong nước, sau đó toàn bộ mặt hồ đều cuồn cuộn sóng.
Rốt cuộc, nếu không khống chế lực độ, đuôi cá của nhân ngư có thể dễ dàng đánh cho một khối đá ngầm cứng rắn phải vỡ nát.
Giang Từ tới bên bờ hồ, nhân ngư xinh đẹp trước mắt cậu mang theo mấy phần tối tăm, trông dáng vẻ không được tốt tính lắm.
Đây là quản lý giả cuối cùng mà cậu chưa từng gặp mặt bao giờ.
Giang Từ đang định lên tiếng hỏi tên đối phương, mà trước khi cậu mở miệng, nhân ngư đã lên tiếng trước.
“Cyril.” Nhân ngư nhìn chăm chú chứng tỏ đã bị kích phát ra du͙© vọиɠ đi săn, nhưng lại không đành lòng làm thần bị thương, “Tên của ta.”
Du͙© vọиɠ đi săn bị kí©h thí©ɧ mãnh liệt như vậy, nhưng trong cái nhìn chăm chú, đuôi cá màu băng lam dưới nước vẫn cùng phân du͙© vọиɠ hoàn toàn biến mất mà dần dần lắc lư chậm rãi hơn.
(*màu băng lam: màu xanh của băng. Khum biết để là gì cho thuần Việt nên đành để z...)
----------Hết chương 31---------