Chương 7

16.

"Niệm" bản thân không khó hiểu, Tiết Thái Tảo nghĩ điều này giống với cái gọi là "tâm viên" "ý mã" trong phật tu, tuy khác nhau nhưng có ý nghĩa như nhau.

[Tâm viên: Là tâm mất chánh niệm, vọng niệm lúc nào cũng sanh khởi, các pháp bất thiện sanh sôi nẩy nở, mạ lỵ Phật pháp cũng từ tâm phát sanh.

Ý mã chỉ cho ý nghĩ của con người ta rong ruổi, đuổi theo ngoại cảnh, không dừng lại, giống như ngựa phi vậy.]

Nhưng đây vẫn là lần đầu nàng nghe nói có người có thể khiến chúng biến thành thật. Nàng nhẫn nhịn, nhưng vẫn không kìm lòng được, chìa tay chọc con rắn nhỏ. Con rắn nhỏ vui vẻ cọ cọ đầu ngón tay nàng.

Tiết Huyền liếc mắt một cái, dự định chờ con rắn nhỏ trở về liền bóp chết nó. Nhưng bây giờ, ở trước mặt sư tỷ không thích hợp để lộ ra khía cạnh tàn bạo của bản thân chút nào.

Tiết Thái Tảo thích thú tràn trề, " 'Niệm' của người là hình dạng con rắn sao?"

Tiết Huyền ngây ngẩn cả người, hắn khẩn trương hỏi thần thức trong đầu.

Hắn không có chút kinh nghiệm nào với vật này, đôi khi Tiết Huyền không thể không thừa nhận, mọi thứ của hắn dù là vô ý hay cố ý thì đều đang sao chép vị này. Trừ sư tỷ.

Thần thức trong đầu đơ một hồi, miễn cưỡng nói, "Niệm không có hình dáng cụ thể."

Còn vì sao hắn dùng rắn, chủ yếu là do sinh vật này âm u lạnh lẽo, lại không khiến người khác ưa thích, giống hắn, cho nên hắn cố ý biến thành hình dạng này. Dù sao những người gặp cự mãng này đều đã chết. Ồ, trừ Tiết Thái Tảo.

Tiết Huyền trung thực kể lại.

Tiết Thái Tảo chỉ vào con rắn nhỏ, "Vậy đây là 'niệm' của ngươi sao?"

Tiết Huyền gật đầu.

"Biến đổi thành thứ khác xem!"

Chỉ chốc lát sau, Tiết Thái Tảo thu hoạch được nhiều linh thú nhỏ y như vườn linh thú. Tiểu ly miêu nằm trong lòng nàng, chó nhỏ nằm ở bên chân, hồ điệp dừng trên tóc nàng, gấu trắng nhỏ lăn lộn trên sân cỏ trước mặt nàng......

Tiết Thái Tảo tò mò sờ qua sờ lại.

Nàng không nhận ra, vẻ mặt tiểu sư đệ đã đỏ bừng.

Những linh thú này đều là do dục niệm của hắn hóa thành, mà dục niệm của hắn chính là nàng. Hiện tại, ở trước mắt hắn, nàng bị dục niệm của hắn vây quanh.

Tiết Huyền cúi đầu thở hổn hển.

Lần đầu hắn đã hơi nhận ra được, thứ hắn mong muốn đối với sư tỷ, dường như không đơn giản chỉ là muốn ngủ trước cửa động phủ của nàng hoặc là muốn gϊếŧ chết những người dám mơ tưởng đến nàng.

Mà là......

Mà là cái gì, hắn cũng không biết.

17.

Tiết Thái Tảo sau khi bị nhóm động vật lông xù dễ thương quấn lấy cũng không quên sơ tâm của võ giả "Nó có thể tấn công không?"

Tiết Huyền gật đầu, không đợi hắn nói gì, Tiết Thái Tảo đã đem ngón tay luồn vào trong miệng của mèo nhỏ.

Mèo nhỏ của Tiết Huyền làm sao có thể công kích nàng được, chỉ dùng răng sửa cọ ngón tay của nàng làm nũng.

Tiết Thái Tảo suy nghĩ một hồi, "Thứ ngươi công kích là dục niệm của người khác, vậy sau khi công kích thành công thì như thế nào, khiến người đó vô dục vô cầu?"

Hay đấy, nó là bảo vật của Phật giáo (?).

"Không phải, dục niệm và thần hồn của con người gắn bó mật thiết, nếu bị thôn tính, sẽ bị tiêu diệt hoàn toàn.

Ngón tay hắn dán vào gáy của Tiết Thái Tảo, như là cọ cọ nhẹ nhàng giống mèo nhỏ.

Tiết Thái Tảo liền trốn, nhíu mày muốn khiển trách hắn, đột nhiên phát hiện, lại đổi người rồi.

"Vị đạo huynh vô danh này, vui lòng tự trọng."

'Tiết Huyền' giả nở nụ cười, hắn hơi oán giận nói, "Ngươi cũng nhạy bén thật đó. Không biết tại sao thần hồn tiểu quỷ này bị chấn động mạnh mẽ, ta bèn ra ngoài coi.

Hắn nhấc con mèo trong lòng Tiết Thái Tảo lên, "Niệm của tiểu quỷ này nhỏ yếu thật đấy.” Mèo nhỏ trong lòng hắn lập tức tan biến.

"Ngươi cũng có thể thao túng ‘ niệm ’?"

'Tiết Huyền' kiêu căng gật đầu, hơi đắc ý nói. "Ta mạnh hơn tiểu quỷ kia nhiều." Hắn vung tay áo, một con linh báo mạnh mẽ đẹp trai xuất hiện trước mặt Tiết Thái Tảo.

"Thế nào?"

Lông mày đẹp, trong mắt hắn tràn đầy màu sắc. Bản thân 'Tiết Huyền' cũng chưa phát hiện, từ lần đầu gặp mặt cho đến hiện tại, hắn thay đổi nhiều như thế nào. Hắn hơi khó hiểu về sự ấu trĩ của bản thân, tạm thời, hắn coi chuyện này như báo thù tiểu quỷ kia.

Đối với những sinh vật vừa cường đại vừa xinh đẹp, Tiết Thái Tảo không có sức phản kháng. Nàng mở miệng, phát hiện ra mình vẫn không biết nên gọi vị đạo hữu này như thế nào, nếu gọi là sư đệ thì cũng hơi kỳ quái.

'Tiết Huyền' rất hiểu người khác, "Nếu như ta đã vô danh vô tính*, ngươi gọi ta Vô Danh cũng được" Hắn hơi có chút ghét bỏ, "Đừng gọi ta là Tiết Huyền." Nói xong, học ngữ điệu của Tiết Huyền gọi một tiếng sư tỷ.

(* Vô danh vô tính: không tên không họ)

Tiết Thái Tảo:......

______________

Hậu trường nhỏ không chịu trách nhiệm:

(Một)

Vô danh: Vì sao ta không có tên?

Tác giả: Bởi vì ta lười tạo, người tiếp theo.

Tiết Huyền: Hắn biếи ŧɦái như vậy, ý niệm thành rắn thì cũng bỏ đi, vì sao đến ta vẫn còn là thiết lập đó?

Tác giả: Ta chỉ cảm thấy đơn giản là, rắn đen mắt đỏ quấn lấy mỹ nhân trông rất quyến rũ, hi hi.

Tiết Huyền:?

Tác giả: Suy nghĩ theo hướng khác, ngươi có thể tự mình biến thành một con rắn cuốn lấy sư tỷ.

Tiết Huyền: Vậy thì không sao.

(Hai)

[QUẢNG CÁO] Sở thú Thanh Sơn Tây Tạng đã khai trương hôm nay, bạn có thể cưng nựng rắn độc và dã thú ở phía trên, và cưng nựng chó mèo ở phía dưới.

18.

Gần đây, Trần Cảnh cứ luôn cảm thấy trong người mình có gì đó khó chịu, từa tựa như có từng cơn ớn lạnh thoát ra từ xương tủy, lạnh tới mức hắn run rẩy hết cả người.

Sau đó hắn có mấy lần tìm riêng một vị sư muội sĩ, đều chỉ có thể nhìn ra là do thần hồn bị hao tổn, nhưng dù thử qua nhiều cách cũng không thể diệt tận gốc.

Đang êm đẹp tại sao thần hồn lại bị hao tổn, Trần Cảnh nghĩ mãi không ra, nhưng vì kế hoạch hiện tại, cùng lắm cũng chỉ có thể tu dưỡng ở động phủ để quan sát tình hình.

“Chủ nhân, thuốc hôm nay đã được sắc xong.” Thiếu nữ lụa là cung kính quỳ xuống bên chân hắn. Nàng ta cúi đầu, phía dưới tóc mai là cái cổ trắng như tuyết, cong thành một vòng cung mềm mại muốn dựa vào.

Trần Cảnh thu hồi công pháp, vừa định đứng dậy đột nhiên cảm thấy cơn đau ở ngực, trong cổ họng trào ra huyết khí.

Cơ thể hắn không khoẻ, tính tình đương nhiên không tốt, bực bội hất ngã thiếu nữ trên mặt đất, “Còn không mang đến!”

Hắn tu hành nhiều năm, lần này không thu lực đạo, một chân trực tiếp đá người thiếu nữ đến mức miệng phun máu tươi. Nàng ta xụi lơ trên mặt đất, mặt như giấy vàng, gắng gượng hồi lâu vẫn chưa thể bò dậy.

Trần Cảnh càng nhìn càng khó chịu, “Phế vật!”

Hắn tự mình đi ra ngoài.

Hiệu quả trị liệu từ phương thuốc y sĩ kê cũng không tồi, sau khi uống nửa tháng, Trần Cảnh cảm thấy thần hồn của mình ổn định hơn nhiều, toàn thân không thường xuyên bị băng hàn nữa.

Bây giờ cũng đã đến thời điểm so tài môn phái. Các đệ tử tân nhập môn được tự do lựa chọn thi văn hay thi võ, người có biểu hiện xuất sắc có thể ở lại Lâu Quan Tông xin bái vào môn đệ của các trưởng lão cao niên, những người còn lại, hoặc tự nguyện lưu lại chờ tiếp năm sau, hoặc là rời đi, tùy mỗi người lựa chọn.

Những đệ tử nhập môn đã lâu như Trần Cảnh, Tiết Thái Tảo đương nhiên không cần tham dự.

“Sư tỷ muốn đi xem ta so tài không?” Ở Tàng Thanh Sơn, Tiết Huyền nhìn Tiết Thái Tảo bằng cặp mắt sáng lấp lánh.

“Không đi.” Tiết Thái Tảo quay đầu.

Tiểu sư đệ thất vọng thở dài.

Tiết Thái Tảo mặc kệ hắn. Bằng thực lực của hắn, cuộc so tài lần này căn bản không có gì kịch tính kí©h thí©ɧ. Nếu Vô Danh thao túng cơ thể Tiết Huyền thì càng đáng sợ hơn, Tiết Thái Tảo thậm chí có chút vui vẻ khi tưởng tượng có kẻ gặp họa, đến lúc đó có lẽ các vị trưởng lão sẽ đích thân ra mặt nghênh chiến hắn.

Tốt nhất nên có người dạy dỗ hắn ta cách làm người.

Trong khoảng thời gian này nàng thật sự bị kẻ Vô Danh đánh cho tự bế, đích thực là một tên quái vật. Đương nhiên chuyện đó càng kí©h thí©ɧ nàng ngày đêm khổ luyện.

Tiểu sư đệ nhắm nhắm ống tay áo nàng, ánh mắt u ám, “Nhưng nếu ta bái sư, sẽ không thể tự do đi tìm tỷ như này.”

Còn có chuyện tốt thế sao? Tiết Thái Tảo lạnh mặt, “Ồ.”

Điều này làm Tiết Huyền thật sự không vui.

Không dám tức giận với sư tỷ, hắn mặt lạnh đi xuống núi, mặt lạnh tham gia so tài, thao túng đám mãnh thú trong vườn bách thú đấm nhau với nhóm đồng khóa của hắn tới mức bọn họ hoài nghi nhân sinh.

May mà hắn còn nhớ ít nhiều lời răn dạy của Tiết Thái Tảo, không thẳng tay cắn nuốt thần hồn bọn họ như đối phó với Trần Cảnh, bằng không hắn đừng nghĩ được ở lại Lâu Quan Tông.

Cuộc so tài kéo dài liên tục ba ngày, trong lòng Tiết Huyền sớm đã không thể kiên nhẫn thêm.

Sư tỷ nói cái gì mà không thể quấy rầy hắn so tài, phong bế Tàng Thanh Sơn. Đây là lần đầu tiên từ khi đến Lâu Thanh Tông, Tiết Huyền không được ngủ trên núi của sư tỷ, lại còn là hai đêm liên tiếp.

Tiết Huyền không thể thấu được ý đồ của Tiết Thái Tảo, là muốn đuổi hắn đi sao? Hắn đứng trên đài tỉ thí, càng nghĩ càng khó chịu, quanh người tỏa ra u ám khó ở.

Giai đoạn sau của cuộc so tài, Tiết Huyền thậm chí còn chả thèm ngụy trang cho bầy rắn của hắn là linh thú, không ngừng che trời lấp đất bao vây đối thủ, chúng lộ ra răng nanh sắc nhọn, khè lưỡi rắn, ‘Chịu thua hay chết? ’—— Uy hϊếp không một tiếng động.

Tiết Huyền bày ra thực lực khiến toàn Lâu Quan Tông chấn động, người đứng đầu bảng thi văn đánh đàn cổ điêu luyện hoàn toàn bị lu mờ.

Tiết Huyền không quan tâm cũng không buồn liếc những vị trưởng lão khác đang mời chào, trực tiếp quỳ gối trước mặt sư phụ Tiết Thái Tảo.

19.

Sư phụ Tiết Thái Tảo - đạo nhân Huyền Dương chỉ thu nhận mỗi mình Tiết Thái Tảo làm đồ đệ, hiện tại với thiếu niên thiên tài đang quỳ gối trước mặt mình, ông lại không có chút động tâm nào, cà lơ phất phơ cầm cái bầu rượu hồ lô.

Không nói đồng ý cũng không nói từ chối.

Tiết Huyền cúi đầu chờ đợi. Gần đây hắn lại cắn nuốt không ít thần hồn của Vô Danh, khác với việc dùng niệm xà cắn nuốt thần hồn kẻ khác để nâng cao linh lực bản thân, thần hồn của Vô Danh sẽ mang theo ký ức hòa làm một với thần hồn của chính hắn, điều này làm cho tính cách hắn bị ảnh hưởng khá nhiều.

Hắn càng cực đoan, sự kiên nhẫn sẽ càng trở nên kém.

Nhưng đây là sư phụ sư tỷ, phải kiên nhẫn một chút, Tiết Huyền nghĩ.

Thần trí Vô Danh bắt đầu cười lạnh, “Lão già này có ý gì? Bản tôn đích thân bái lão làm sư lão còn làm bộ làm tịch?”

Tiết Huyền đính chính lại hắn ta, “Là ta muốn trở thành sư đệ của sư tỷ.”

Câu này có hơi không thuận miệng, nhưng Vô Danh lập tức hiểu ra, lập tức ở trong thần thức tẩn nhau với hắn.

Tiết Huyền một bên ứng phó hắn ta, một bên còn phải hơi chú ý đạo nhân Huyền Dương đáp lại.

Hắn không thể không suy ngẫm, vì sao lại từ chối hắn? Tiết Huyền tự biết bản thân rất lợi hại, đáng lẽ không bị từ chối, trừ khi đạo nhân Huyền Dương đã biết chút gì đó, hoặc là, sư tỷ đã nói gì đấy?

Phản ứng đầu tiên của hắn không phải tức giận, mà là bi thương. Hắn không quan tâm người khác nhìn hắn thế nào, nhưng nếu là sư tỷ, hắn mong nàng có thể thích hắn hơn một chút, rồi nhiều hơn một chút.

Vì sao lại có dục niệm này? Tiết Huyền mơ hồ cho rằng đó là vì sự tham lam đáng xấu hổ của mình.

Không biết thời gian trôi qua bao lâu, hai người vẫn kiên quyết như vậy. Không khí ngượng ngùng đến mức phải đến khi chưởng môn đích thân ra mặt giải quyết, đạo nhân Huyền Dương mới miễn cưỡng gật đầu. Là ai cũng có thể nhìn ra ông không mấy vừa lòng với tiểu đồ đệ này.

Dâng trà kính sư, sư phụ đáp lễ.

Đạo nhân Huyền Dương đưa qua một cái hộp nhỏ.

Đạo nhân Huyền Dương thoạt nhìn rất tự do tự tại, ăn mặc cũng rất thoải mái, thực chất là một người có tâm tư tinh tế sắc bén. Khi Tiết Thái Tảo bái nhập vào môn đệ của ông hẵng còn là một con nhóc, bây giờ nhiều năm đã trôi qua, trên danh nghĩa thì là thầy trò, nhưng thực tế không khác gì một cặp cha con bình thường.

Đạo nhân Huyền Dương ngại phiền phức, hơn nữa Tiết Thái Tảo có tiền đồ, thường cho ông nở mày nở mặt. Đạo nhân Huyền Dương từ lâu đã ngầm hứa với Tiết Thái Tảo, đời này chỉ thu nhận mình con bé làm đồ đệ là đủ.

Thế nhưng không ngờ kết quả là con bé ấp a ấp úng tới hỏi ông có định thu thêm đồ đệ hay không, từ trong ra ngoài đều có ý khuyên nhủ.

Ông hiểu Tiết Thái Tảo. Người có thể khiến nó đích thân tới nói với ông lời hay ý đẹp, những năm gần đây cùng lắm chỉ đếm được trên đầu ngón tay.

Ba ngày nay đạo nhân Huyền Dương luôn đứng trên đài cao quan sát người này tỉ thí.

Đúng như lời Tiết Thái Tảo nói, tư chất rất cao. Nhưng cái tính cách đó đạo nhân Huyền Dương không thích.

Theo ông nghĩ, Tiết Huyền ngày rộng tháng dài không phải không thể trở thành kẻ tiên phong thế hệ mới. Nhưng với điều kiện phải có người giữ lấy hắn, không để hắn lầm đường lạc lối.

Đạo nhân Huyền Dương nghĩ đến cảnh phải dạy đồ đệ nhân, nghĩa, lễ, trí, tín thì thấy hít thở không thông. Nhưng tính cách tên Tiết Huyền này rõ ràng là kiểu không quan tâm đến đại sự. Trước khi chọn sư, đạo nhân Huyền Dương đã cầu nguyện Tiết Huyền không bái nhập môn đệ của ông giống như lời Tiết Thái Tảo nói, tổn thọ lắm.

Cuối cùng Tiết Huyền vẫn quỳ xuống trước mặt ông.

Trong lòng đạo nhân Huyền Dương thở dài thườn thượt.

Tiểu tử này cũng không phải loại người tôn sư trọng đạo gì, nhận lễ của ông một chút phản ứng cũng không có.

Mắt đạo nhân Huyền Dương trợn tròn, “Được rồi, muốn đi đâu thì đi đi.” Ông thoáng nhìn Tiết Huyền tùy tiện nhét cái hộp nhỏ vào trong tay áo, rốt cuộc không nhịn được châm chọc cà khịa, “Thân là sư phụ ngươi mà ta chả có gì hay ho, món này vất vả lắm mới lấy được từ chỗ sư tỷ ngươi, ngươi cũng đừng chê bai gì nha.”

Tiểu tử này quả nhiên dừng động tác, cẩn thận trân trọng lấy cái hộp nhỏ ra cất vào trong l*иg ngực.

Cuối cùng hắn cũng chịu ngẩng đầu nhìn ông, “Đa tạ sư phụ.” Ánh mắt thế mà có một tia oán trách. Quần què gì đây, trách ông lấy đồ của Tiết Thái Tảo?

Hỏi chấm!?

Đạo nhân Huyền Dương phất tay áo bỏ đi.

20.

Tiết Huyền ôm chiếc hộp nhỏ chạy đến Tàng Thanh Sơn, cấm chế ở dưới chân núi đã được giải trừ, Tiết Huyền thở phào nhẹ nhõm.

Ít nhất không phải sư tỷ không muốn gặp hắn.

Tâm tình hắn trở nên phấn khởi, nhẹ nhàng bước đi lên núi.

Tiết Thái Tảo hiếm khi không luyện tiên pháp, mà nửa nằm trên cành cây của đại thụ, thưởng thức trái cây mới kết trái trên cây.

Nàng nghe thấy tiếng bước chân, ném trái cây lên trời.

"Này, mời ngươi ăn."

Tiết Huyền thụ sủng nhược kinh*, nhét nó vào miệng không chớp mắt. Trái cây còn khá xanh, vừa đắng vừa chát, nhưng lông mày hắn vẫn không nhăn chút nào.

(*thụ sủng nhược kinh: được ưu ái mà sợ)

"Cảm ơn sư tỷ."

Như là ăn được thứ gì đó tốt, còn cười với nàng.

Tiết Thái Tảo vốn chỉ muốn trêu chọc, không nghĩ tới...... Dĩ nhiên không ngăn kịp được, trong chốc lát nàng lúng ta lúng túng không biết nói gì, ngược lại giống như mình đã ăn quả trái cây đó vậy, cổ họng cảm giác chan chát.

Nàng kìm nén lại cái loại cảm xúc khác thường xuống đáy lòng, nhẹ nhàng nhảy xuống cành cây, tiếp đón Tiết Huyền đến với nàng.

Quên đi, coi như đây là bồi thường cho việc trêu chọc hắn, cũng đỡ cho nàng khỏi phải áy náy mấy ngày nay, cứ cảm thấy bản thân là lạ.

Nàng tìm đại cho mình một cái cớ.

Tiết Huyền túm lấy cổ tay áo nàng. Động tác của hắn rất nhanh, cơ hồ là nhẹ nhàng động vào liền buông lỏng ra, còn cẩn thận nhìn lại nàng một cái, dường như sợ nàng ghét bỏ.

"Sư tỷ, sư phụ cho đó, trả cho tỷ nè." Cười như dâng được báu vật.

Hắn nhớ rõ là đạo nhân Huyền Dương nói đây lấy được từ chỗ sư tỷ, Tiết Huyền rũ mắt xuống, thật đáng ghét, thế mà lại lấy được đồ của sư tỷ.

Phải trả lại cho sư tỷ mới được.

Động tác xoay người của Tiết Thải Tảo cứng đờ. Cảm giác chua chát trong cổ họng dâng lên.

Quả nhiên sư đệ không quá thông minh, nàng bối rối hắng giọng, nghĩ thầm.

Trước kia, Tiết Huyền ngoài miệng không nói, thậm chí nhắc đến việc đi đến những ngọn núi khác thì không thể thường xuyên đến tìm gặp sư tỷ, ở trước mặt nàng giả vờ đáng thương. Nhưng Tiết Thái Tảo hiểu được tiểu quỷ dính người này không thể ném đi trong một chốc lát được.

Cho nên, đầu tiên nàng liên lạc với sư phụ, quà của sư phụ tất nhiên cũng do nàng chuẩn bị.

Chà, tóm lại, hiện tại, nàng cũng có một tiểu sư đệ, tiểu sư đệ cũng do nàng mang về, đối xử tốt với hắn một chút thì cũng là bình thường thôi, đúng không?

"Đưa cho ngươi thì ngươi hãy lấy đi." Nàng vụng về nói.

Sư đệ ngốc nghe không hiểu, sau một lúc lâu mới à một tiếng, nhìn vẻ mặt hắn thậm chí còn muốn trả lại cho nàng.

Tiết Thái Tảo thấy hơi phiền toái, "Đuổi theo ta”.

Tiết Huyền ngoan ngoãn đi theo phía sau, hắn suy nghĩ hơn nửa ngày mới nghĩ ra một vài lí do để giải thích cho hành động ấy, nhưng lại không dám tin tưởng, cẩn thận chứng thực với bên thứ ba, "Sư tỷ biết ta sẽ cùng sư môn với nàng ấy đúng không? Nàng ấy không chỉ không phản đối, còn...... tặng quà cho ta?"

Hắn hỏi tận vài lần.

Vô Danh bị phiền khó chịu chết mất, ngữ khí hung hăng, "Đừng tự mình đa tình, người ta không thiếu chút đồ này đâu, thưởng ngươi thì làm sao?"

Tiết huyền khó mà không tức giận, cũng không bốp chát với hắn nữa,tự giễu cười nói, "Mặc kệ nói thế nào, sư tỷ nói cho ta, thì là cho ta."

Lần này không giống như mọi khi, mọi lần đều là quà mang tính chất trao đổi sau khi tỷ thí, còn đây đơn giản chỉ là một món quà do sư tỷ tặng.

Thậm chí, khả năng lớn là sư tỷ đặc biệt tặng hắn.

Không khống chế được một lũ 'niệm' toát ra từ đầu hắn, nở ra một đóa hoa nhỏ, lắc lư theo gió.

Vui thật đó, nếu có thể bái sư mỗi ngày thì tốt rồi.

Lúc này Tiết Huyền không nghĩ tới, vẫn còn chuyện vui lớn hơn đang chờ hắn.