Quyển 1 - Chương 2: Con riêng

Tô Chanh Vận còn chưa hoàn hồn từ trong khϊếp sợ, chợt nghe thấy lạch cạch một tiếng, cửa bị đẩy ra. Cô cuống quýt cầm lấy mũ long phượng đỏ thẫm trên bàn lên đội đầu, trong lòng thầm nhủ thôi thì đi tới đâu tính tới đấy, cùng lắm thì đánh ngất lão gia Hạ là được.

Người đến chậm rãi đi tới trước mặt cô, lấy tay vân vê bông hồng trên khăn voan của cô, nhưng cũng không vén lên, còn phát ra một tiếng cười khẽ. Nội tâm Tô Chanh Vận phiền não, lão gia nhà họ Hạ này con cái đều đã lớn cỡ nào rồi, còn muốn cưới thêm một cô vợ trẻ, lại đùa giỡn cô như vậy, thật sự là một lão già lưu manh.

Khăn trùm đầu đột nhiên bị vén lên khiến Tô Chanh Vận hoảng hốt, cô nhìn thấy một gương mặt hết sức quen thuộc, hóa ra là Hạ Đường Khê.

Hạ Đường Khê nhìn cô gái trang điểm tinh xảo trước mắt, ánh mắt bị kí©h thí©ɧ hơi phiếm hồng, nghĩ thầm: Trách sao ông già kia si mê như điếu đổ, nhất định phải làm một nhành hoa lê áp hải đường.

Hạ Đường Khê cười ác liệt, môi dán vào bên tai Tô Chanh Vận, một tay đặt lên bả vai bên kia của cô, xoắn lấy sợi tóc rủ xuống của cô, thấp giọng nói, “Tôi muốn chào mẹ, mẹ nhỏ, hửm?"

Cả người Tô Chanh Vận giật mình, bình thường Hạ Đường Khê ở chung một chỗ với cô đều trầm mặc ít nói, bình thường luôn là cô nói chuyện, thay đổi thân phận đột nhiên anh lại thích trêu chọc như vậy, cô thật đúng có chút hốt hoảng mới lạ, chịu không nổi nha.

Tô Chanh Vận giơ tay đẩy Hạ Đường Khê ra, hít sâu một hơi, đáp lời: "Nhị thiếu gia chú ý chừng mực, tôi còn phải chờ cha anh nữa." Trong lòng cô yên lặng cảm thán, mình thật sự là một diễn viên tốt tận chức tận trách.

Hạ Đường Khê nghe vậy lại cười khẽ một tiếng, anh đứng dậy đi tới bên cạnh bàn ngồi xuống, đổ rượu trong bầu rượu vào trong ly hợp cẩn, uống một hơi cạn sạch, nói: “Ai không biết còn tưởng rằng cô tình sâu nghĩa nặng với cha tôi chứ, chỉ là đáng tiếc, sau khi lão già kia gặp chuyện không may, hai chân bị phế, dùng ba trăm lượng vàng cưới cô vào cửa, tự mình lại say ngất ngã ở tiền sảnh, sợ là không tới được trong phòng mẹ nhỏ.”

Hạ Đường Khê lại rót một ly, bưng đến trước mặt Tô Chanh Vận, ánh mắt nhìn chằm chằm cô, thấy Tô Chanh Vận không nhận ly rượu này, anh trực tiếp đưa ly rượu đến bên miệng cô, rót rượu vào.

"Khụ khụ, khụ khụ."

Tô Chanh Vận không nghĩ tới anh thật dám ép cô uống rượu, thật sự là ăn gan hùm mật gấu, cô đứng lên muốn đẩy anh ra, lại cảm giác choáng váng hoa mắt một trận, lại ngồi trở về giường.