Chương 7: Thăm dò quỷ phòng bí ẩn

Ninh Tri nhìn nữ sinh trung học như sắp khóc, không đành lòng nói: “Đừng nhìn nữa, đi thôi. Sẽ luôn có cách.”

Có lẽ cô bé được người chị thoạt nhìn không lớn hơn mình mấy tuổi an ủi, nữ sinh cao trung cũng kiên cường hơn, nhẹ nhàng mà gật đầu.

Cô bé theo bản năng bước nhanh hai bước để đuổi kịp Ninh Tri, chỉ cách Ninh Tri nửa bước, hơi có chút giống cái đuôi nhỏ theo sau.

Ninh Tri không nói gì, xem như ngầm đồng ý.

Đi chân trần trên đường mòn trên núi không quá dễ chịu, nhưng cũng may là đường đất bằng phẳng, không có đá nhỏ linh tinh làm cộm chân, còn phủ tầng tầng lớp lớp lá cây, cũng nằm trong phạm vi mà Ninh Tri có thể chịu đựng được.

Hai bên đường núi là rừng sâu rậm rạp, thời gian hiển thị trên trên điện thoại là khoảng năm giờ chiều.

Mặt trời nóng bỏng như đang tắt đi khi tia sáng cuối cùng lặn xuống. Trừ âm thanh tiếng bước chân vài người đạp trên lá khô thì không còn âm thanh nào khác.

Tựa như trên thế giới chỉ còn lại có mấy người chơi sống sót, yên tĩnh đến mức làm người ta cảm thấy sợ hãi.

Sau khi rẽ vào, cuối đường xuất hiện một ngôi biệt thự đứng sừng sững trong rừng rậm. Bên ngoài xây dựng một bức tường cao hơn một mét, trông như đã ở đó được mấy năm. Dây leo không biết tên bò đầy tường, nở ra một cụm lại một cụm đồng hoa trắng xóa.

Quan Tuyển đi phía trước đứng trước cánh cổng hé mở, theo sau là tóc tím smart và người phụ nữ mặc váy dạ hội, cuối cùng là Ninh Tri và nữ sinh cao trung.

Lúc này Ninh Tri mới chú ý tới những cái tên phía trên đầu bọn họ.

Smart là Trương Xuyên, cô gái mặc váy dạ hội tên là Vu Văn Tĩnh, và nữ sinh trung học tên Thanh Lan.

Quan Tuyển xoay người, nghiêm túc nói: “Tôi nói trước một chút, trong phó bản mọi người đều có nhiệm vụ giống nhau, có thể tùy thời kiểm tra tiến độ trên điện thoại. Sau khi tiến vào hãy thành thật hoàn thành nhiệm vụ, đừng cố gắng làm bất cứ chuyện gì dư thừa, nếu không chết lúc nào cũng không biết đâu.”

Trương Xuyên kiên trì nói: “Đều nghe anh, anh Quan, anh nói thể nào em sẽ làm thế đó, đảm bảo không thêm phiền.”

Vu Văn Tĩnh nghe thấy nhưng không phản ứng gì, nhìn biệt thự một cách vô cảm.

Ninh Tri nhìn qua gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.

Thanh Lan ở bên cạnh nhẹ nhàng đáp lại, bất an nhìn chung quanh, thỉnh thoảng lại nhìn về phía sau, cô bé luôn cảm thấy phía sau hoặc trong rừng cây có thứ gì đó.

Là người chơi duy nhất không phải là người mới trong phó bản tân thủ, Quan Tuyển biết rằng việc đưa ra một số gợi ý cho người chơi mới là điều cần thiết.

Nhưng bản thân anh ta không phải là một người lãnh đạo, cho dù anh ta có lộ ra thân phận là một người chơi lâu năm cũng không có khí chất đại lão, người ta không để anh ta vào mắt là chuyện bình thường.

Suy cho cùng, sở dĩ anh ta có tự tin hơn mấy người trước mặt chỉ là vì anh ta tiến vào trước hai phó bản mà thôi.

Xét về hiệu suất trong phó bản tân thủ, anh ta không hơn những người trước mặt là bao.

Phải biết rằng lúc anh ta mới bị kéo vào phó bản trò chơi không thể hiểu được này không bình tĩnh được bằng Ninh Tri.