Chương 5: Thăm dò quỷ phòng bí ẩn

Người đàn ông trung niên cho rằng mình đã nhìn thấu kịch bản, lập tức như đúng tình hợp lý, cầm tay nắm cửa kéo ra đồng thời quay đầu trào phúng nhìn mọi người một vòng.

Ngày khi cánh cửa mở ra, bên ngoài là một ngày nắng đẹp.

Trong lòng người đàn ông trung niên hoàn toàn yên tâm, không biết mình ở nơi nào cũng không sao, ông ta cho rằng chắc chắn là mình không có rời nhà quá xa, đi ra ngoài gọi điện thoại, rất nhanh sẽ có xe riêng đến đón.

Quan Tuyển nhìn như có hơn không đành lòng: “Tôi khuyên ông đừng đi ra ngoài.”

Nhưng mà người đàn ông trung niên trực tiếp không nhìn lại mà bước nhanh ra ngoài, còn quay đầu khıêυ khí©h nhìn về phía Quan Tuyển.

Ánh mắt người sau nhìn cực kỳ bình tĩnh.

Một giây sau, người đàn ông trung niên nhìn thấy người ở lại trong phòng từ ánh mắt chờ mong biến thành sợ hãi, học sinh trung học kia lại trực tiếp hét lên thành tiếng.

Thân thể của người đàn ông trung niên trong ánh sáng rực rỡ bắt đầu tan chảy với tốc độ cực nhanh, phảng phất thứ chiếu xuống trên đỉnh đầu không phải là ánh sáng mà là hoá thành nước trong tiểu thuyết võ hiệp, trong mấy cái hô hấp cũng chỉ còn lưu lại một đống máu loãng trên mặt đất.

Trước khi ý thức được đã xảy ra chuyện gì thì người đàn ông trung niên đã không còn.

Vài giây sau máu chảy xuống mặt đất biến mất như chưa từng xảy ra chuyện gì.

Quan Tuyển đã sớm dự kiến được kết cục, giọng nói lúc này hết sức lạnh nhạt: “ Cách thời gian bắt đầu phó bản còn dư lại 3 phút, vậy bây giờ còn có người muốn rời khỏi không?”

Không có ai trả lời.

Trong phòng tràn ngập không khí yên tĩnh chết chóc.

Im lặng một lát, Quan Tuyển liếc nhìn mọi người: “Kiểm tra đạo cụ trên người mấy người, đây là lời nhắc nhở duy nhất tôi có thể cho mấy người.”

Ninh Tri nghe xong cúi đầu nhìn lại mình.

Khi đến đây, cô đang chuẩn bị đi ngủ, lúc này cô đang mặc một chiếc váy ngủ mỏng có dây kéo, làn váy chỉ che được đầu gối, để lộ ra đôi chân thon dài trắng nõn, tóc đen ngắn rối tung xõa trên vai, hai chân trần trụi đứng ở nơi đó.

Vẻ ngoài ôn hòa sạch sẽ không có chút tính công kích nào, giống như một cô công chúa mới gặp nạn chạy từ trong lâu đài cổ ra, rất dễ dàng khơi dậy ý muốn bảo vệ của mọi người.

Đáng tiếc ở đây không có chàng kỵ sĩ nào bảo vệ cô, càng không có hoàng tử.

Trên người Ninh Tri không có gì khác ngoài chiếc điện thoại di động.

Khi cô nghĩ vậy, trước mặt hiện lên một giao diện gần như trong suốt.

Phía trên được chia thành ba hàng, mỗi hàng có năm ô vuông nhỏ. Có ô vuông bỏ đồ vật, có cái không.

Ô đầu tiên của hàng đầu tiên là một lá bài poker, ô thứ hai có một chai thủy tinh đẹp chứa đầy chất lỏng màu xanh lam không xác định, ô thứ ba là một chiếc chìa khóa vàng.

Các ô còn lại trống rỗng.

Ninh Tri quay đầu quan sát những người khác, phát hiện bọn họ đều đang nhìn chằm chằm vào khoảng không trước mặt với vẻ mặt kỳ quái.

Ngoại trừ Quan Tuyển.

Khi cô nhìn đi chỗ khác, ô giao diện biến mất rồi lại xuất hiện khi cô nghĩ tới nó.

Lặp lại như thế hai lần, Ninh Tri đã hiểu ra.

Giao diện này hơi giống không gian tùy thân trong trò chơi kinh dị, phỏng chừng là dùng để gửi đạo cụ.

Ninh Tri giơ tay lên nói: “Tôi có thể hỏi một câu được không?”

Quan Tuyển nhún nhún vai: “Tùy cô.”