Chương 29: Thăm dò quỷ phòng bí ẩn

Quan Tuyển đã triệt để trở mặt với Trương Xuyên, lười cùng cậu ta đôi co, ngữ khí tự nhiên không kiên nhẫn nói: “Cậu cũng biết tôi là người chơi lâu năm, người chơi trong phó bản không thể công kích lẫn nhau không phải là điều tuyệt đối, chọc tôi nóng trước tôi sẽ tiễn cậu lên đường, đừng ép tôi động thủ.”

Trong lòng Trương Xuyên có chút bồn chồn, muốn tiếp tục uy hϊếp Quan Tuyển nhưng lại sợ trong tay anh ta thật sự có đòn sát thủ.

Phó bản trò chơi này quỷ dị như thế, không phải không có khả năng này.

Trong lúc bọn họ giằng co, Ninh Tri im lặng nhanh chóng xem xét xong những đồ vật cũ chất đống bừa bộn dưới tầng hầm ngầm, ở trong góc bị che khuất vân vê một chiếc chìa khóa hơi rỉ sét.

Cô bất động thanh sắc cất đi, quay đầu nhìn về phía hai người, đột nhiên mở miệng nói: “Cho dù cậu đưa quỷ tới người chết trước cũng là cậu, Trương Xuyên.”

Không đợi cậu ta phản bác, Ninh Tri tiếp tục nói: “Cậu ngẩng đầu nhìn tên mình đi, lúc mới bắt đầu tiến vào phó bản đều là màu xanh lá cây, Quan Tuyển nói bởi vì chúng ta là người mới có cơ chế bảo vệ, mấy cái tên của chúng ta đều là màu xanh lá cây, chỉ có cậu từng bị tập kích, sau đó tên biến thành màu trắng, biết đó có nghĩa là gì không?”

Trương Xuyên cầm đèn trong tay, nghe vậy không khỏi cẩn thận quan sát.

Lúc trước không chú ý, bây giờ mới phát hiện tên trên đỉnh đầu Ninh Tri là màu xanh lá cây, mà cậu ta ngửa đầu nhìn mình, hai chữ “Trương Xuyên” đúng thật là màu trắng.

Ninh Tri trực tiếp công bố đáp án: “Ý chính là mỗi người chúng ta đều còn hai mạng, nhưng cậu chỉ có một.”

Nói cách khác cho dù cậu ta đưa Sài Đao bà bà tới công kích tất cả mọi người, Trương Xuyên chỉ còn lại một mạng chắc chắn phải chết, mà những người chơi khác còn có hai mạng lại có một cơ hội sống.

“Cho nên cậu ở chỗ này chặn chúng tôi vô dụng, đi tìm đạo cụ mới có thể cứu mạng, hiểu không?”

Trương Xuyên nhất thời sắc mặt xanh như tàu lá chuối.

Cậu ta không biết Ninh Tri có lừa mình hay không, nhưng cậu ta không dám cược.

Trương Xuyên tâm hoảng ý loạn không chú ý tới tên của Quan Tuyển không phải màu xanh lá cây, được Ninh Tri có lòng tốt “nhắc nhở”, trong nháy mắt không còn tâm tư lôi kéo Quan Tuyển cùng đồng quy vu tận, trong đầu đều là suy nghĩ muốn tìm đạo cụ.

Sau khi suy nghĩ vài giây, Trương Xuyên xoay người rời khỏi tầng hầm ngầm, đoán chừng là nghe lời Quan Tuyển đi tìm đạo cụ.

Lúc này Quan Tuyển mới đi từ trong ngăn tủ ra, hạ giọng nói: "May mà cô lừa cậu ta đi, nếu không cậu ta nổi điên dẫn quỷ tới thì hậu quả không thể tưởng tượng nổi.”

Ninh Tri ăn ý không đề cập đến chuyện tên Quan Tuyển màu đen không giống người khác, chỉ nói: “Bây giờ cậu ta chính là một quả bom hẹn giờ, tìm không thấy đạo cụ rất có thể sẽ quay đầu lại tìm chúng ta kéo theo làm đệm lưng.”

“... Để tôi giải quyết.”

Quan Tuyển không chủ động hại người không có nghĩa là để người ta bắt nạt lên đầu mình còn anh ta sẽ không phản kích.

Ninh Tri thoáng nhìn sắc mặt khó coi của anh ta, không bình luận gì về hành vi hại người của Trương Xuyên, nói thẳng: “Tôi tìm được chìa khóa rồi, lên lầu ba thử xem.”

“Được.”

Quan Tuyển gật đầu, sắc mặt dịu đi vài phần.