Chương 10: Thăm dò quỷ phòng bí ẩn

Ninh Tri không muốn để chân trần, trên mặt đất khắp nơi đều là tro bụi, lỡ như dẫm phải cái gì bị thương thì người chịu thiệt vẫn là mình.

Bởi vậy cô không từ chối, lấy mảnh vải còn lại quấn quanh chân mình.

Vu Văn Tĩnh hỏi: “Bây giờ làm sao đây?”

Ngay cả Thanh Lan cũng nhìn cô, vẻ mặt “Chị nói thế nào em sẽ làm thế đó.”

Đột nhiên trở thành trụ cột của đội ba người, Ninh Tri trầm ngâm một lát: “Đi tìm manh mối như Quan Tuyển nói trước, nhưng phải cẩn thận một chút, không biết trong phòng này có thứ gì khác hay không, động tác cố gắng nhẹ nhàng một chút.”

Vu Văn Tĩnh ra dấu tay, Thanh Lan nhanh chóng gật đầu.

Ba người tránh đi căn phòng kia của Trương Xuyên, lựa chọn phòng thứ nhất bên tay phải, là phòng bếp.

Ninh Tri đi ở phía trước, một chút tiếng bước chân cũng không phát ra, xoay cửa phòng bếp nhìn vào bên trong một vòng, xác định tạm thời an toàn thì đẩy cửa trực tiếp đi vào.

Đối diện với cửa vào là một cái bàn ăn hình bầu dục bằng gỗ, phối hợp với sáu cái ghế ăn, đặt ngay ngắn chỉnh tề xung quanh bàn ăn.

Một bên khác là phòng bếp kiểu mở, cửa sổ rất lớn nhưng bị bóng cây bên ngoài và dây mây xanh che khuất ánh sáng, chỉnh thể trong phòng không phải rất sáng sủa, ngược lại rất hợp với không khí nhà ma.

Ninh Tri ra hiệu cho Vu Văn Tĩnh đi cuối đóng cửa lại: “Tìm trước xem, ngăn kéo tủ bát gì cũng đừng bỏ qua.”

Hai người tỏ vẻ hiểu rõ, đều tự đi đến một góc bắt đầu tìm manh mối.

Ninh Tri vừa tìm kiếm vừa quan sát hoàn cảnh, cảm thấy trò chơi này càng nhìn càng giống một trò chơi kinh dị chân thật, nhưng lời Quan Tuyển nói và vết xe đổ của người đàn ông trung niên kia cho thấy trò chơi này là trò chơi liều mạng.

Vậy cũng có nghĩa là nếu chết thì sẽ không thể chơi lại nữa.

Cô thuận tay kéo một ngăn kéo ra, bên trong đặt một ít đồ lặt vặt, nhìn cũng không có tác dụng gì, lấy tay lật xem thì tìm được một lá bài poker.

Ninh Tri cầm lên quan sát, phát hiện lá bài này cũng không phải làm bằng giấy, ngược lại có chút giống với chất liệu thủy tinh, cũng nhỏ hơn một chút so với lá bài thông thường, hoa văn phức tạp màu sắc rực rỡ, chỉ ở giữa hoa văn có một ký hiệu hoa mai, viết một con số “3”.

Tâm niệm cô khẽ động, lấy lá bài đầu tiên trong ô vuông tùy thân ra so sánh.

Chất liệu hình dáng và màu sắc đều giống nhau, chỉ khác số.

Tấm trong ô vuông là khối vuông màu vàng “9”, tấm cô tìm thấy là hoa mai màu tím “3”.

Ninh Tri cất cả hai tấm đi, dự định sau này sẽ nghiên cứu.

Đúng lúc này, Thanh Lan vui mừng kêu lên: “Em tìm được nến, các chị xem.”

Gọi xong cô bé mới ý thức được cái gì, đỏ mặt liên tục xin lỗi: “Xin lỗi xin lỗi em quá vui mừng, không cẩn thận đã…”

Ninh Tri và Vu Văn Tĩnh đều không muốn so đo với cô gái nhỏ, Thanh Lan vừa mới lên lớp 10, còn là một đứa trẻ.

Hơn nữa chuyện đã xảy ra, trách mắng cũng vô dụng.

Nhưng Ninh Tri vẫn cố ý nghiêm mặt đè thấp giọng nói: “Không có lần sau.”

Thanh Lan vẻ mặt nghĩ mà sợ gật đầu, không dám nói gì nữa.