Nghe thấy câu hỏi ngây thơ của 618, Tiêu Thanh Vinh nhướng mày, trên mặt lộ ra nụ cười đầy thâm ý.
"Tất nhiên là chờ con cá lớn tự động tìm đến cửa rồi."
Bên sòng bạc ngầm, kể từ sau đêm Tiêu Thanh Vinh đánh bạc 10 triệu tệ, đã khiến một số người có lòng nhớ kỹ cái tên này, đương nhiên, quan trọng nhất là ngày hôm sau trên giang hồ đồn đại rằng có mấy tên côn đồ muốn ra tay với Tiêu Thanh Vinh, lén lút theo dõi anh sau khi anh rời khỏi sòng bạc, nhưng ai ngờ, lại đυ.ng phải đối thủ sừng sỏ, bị người ta dùng dao cắt đứt gân tay.
Bốn gã đàn ông lực lưỡng sau khi đi khám ở bệnh viện, gân tay đều đã bị cắt đứt, xem như cả đời này coi như phế bỏ.
Lần này, những kẻ có ý đồ xấu xa với Tiêu Thanh Vinh đều phải cân nhắc kỹ lưỡng xem có dám ra tay hay không. Gã đàn ông cao gầy, vẻ ngoài bỉ ổi cũng không ngờ rằng, bản thân giăng bẫy muốn bắt thỏ, kết quả lại rước về một con chim ưng, khiến kế hoạch hoàn toàn thất bại.
Cũng may là sòng bạc không bị tổn thất gì lớn, nếu không, e rằng gã cũng không sống yên ổn được.
Gã là kẻ lão luyện trong sòng bạc này, người ta thường gọi là "Sấu Hầu ca", giờ đây bị lật kèo, mấy ngày nay tâm trạng vô cùng buồn bực, uống không ít rượu giải sầu.
Tại một quán ăn đêm, Sấu Hầu đang ngồi uống rượu với một người bạn béo ú, bỗng nhiên điện thoại trên bàn reo lên. Gã cầm điện thoại lên, nhìn thấy tên người gọi đến, liền cười khẩy một tiếng rồi nghe máy.
"Hầu ca, em là Tiểu Đổng đây, mấy hôm nay anh thế nào rồi? Chuyện của Tiêu Thanh Vinh giải quyết ổn thỏa chứ?" Giọng nói đầu dây bên kia có chút không kiềm chế được sự mong đợi và hưng phấn, nghe ra là giọng của một nam thanh niên.
Người này tên là Đổng Hải Hoành, nói ra thì có một thân phận rất gần gũi với Tiêu Thanh Vinh, gã là bạn cùng phòng đại học của Tiêu Thanh Vinh.
Chính là Đổng Hải Hoành biết được chuyện Tiêu Thanh Vinh muốn khởi nghiệp, ghen tị với việc Tiêu Thanh Vinh nhận được 5 triệu tệ từ bố vợ, nên mới liên lạc với Sấu Hầu, giăng bẫy Tiêu Thanh Vinh.
Trước đó, Sấu Hầu đã nói với Đổng Hải Hoành rằng, 5 triệu tệ của Tiêu Thanh Vinh đã thua sạch, bởi vì đối với người bình thường, 5 triệu tệ có thể đủ sống cả đời, nhưng đối với những người trong sòng bạc, thì chỉ là chuyện trong vài ngày.
Nghĩ đến việc bản thân bị mắng cho một trận thậm tệ, Sấu Hầu cũng có chút bất mãn với Đổng Hải Hoành, cho rằng tên nhóc này tính kế Tiêu Thanh Vinh, chắc là quan hệ với Tiêu Thanh Vinh không tốt, chuyện Tiêu Thanh Vinh đánh bạc giỏi như vậy, e rằng gã hoàn toàn không biết.
"Ồ ~ Thì ra là Tiểu Đổng à, cậu nói chuyện của Tiêu Thanh Vinh hả, cậu xem Hầu ca này là ai chứ? Vào cái bẫy của anh rồi, thì đừng hòng thoát ra được, bây giờ nó đã nợ sòng bạc hơn 3 triệu tệ rồi, anh đây rộng lượng, cho nó khất nợ thêm một thời gian, đợi đến lúc nó không trả nổi nữa, thì sẽ tìm con bạn gái ra trả nợ, nghe nói căn nhà của nhà bạn gái nó cũng vừa vặn hơn 3 triệu tệ đấy!"
Gã cười lạnh nói ra những lời này, nghĩ đến việc trên giang hồ đồn đại Tiêu Thanh Vinh trong nháy mắt phế bỏ một bàn tay của người khác, liền cố tình đào hố cho người đầu dây bên kia.
Đổng Hải Hoành đang trốn trong nhà vệ sinh lén lút gọi điện thoại, nghe thấy những lời này, lập tức mừng rỡ, giọng nói cũng trở nên phấn khích.
"Hơn 3 triệu tệ!"
Phải biết rằng, 3 triệu tệ đối với sinh viên bình thường như gã, quả thực là số tiền nằm mơ cũng không dám nghĩ tới, bây giờ Tiêu Thanh Vinh vậy mà lại nợ đến hơn 3 triệu tệ, hahaha! Quả nhiên là kẻ ngu ngốc!!
"Hầu ca đỉnh thật! Xem ra vận may của Tiêu Thanh Vinh không tốt lắm, không có số hưởng giàu sang."
Gã giả vờ nói ra những lời mình biết rõ, trước đây ở quê gã cũng có người vì đánh bạc mà thua đến mức khuynh gia bại sản, Đổng Hải Hoành từ bố mình biết được rằng, sòng bạc rất nhiều lúc đều giăng bẫy, ép người ta phải bán nhà cửa ruộng vườn.
Cũng chính vì vậy, gã mới giới thiệu Tiêu Thanh Vinh muốn "khởi nghiệp" cho Sấu Hầu ca, chính là muốn nhìn thấy Tiêu Thanh Vinh đánh bạc đến mức trắng tay!! Tại sao chứ? Tại sao đều là bạn cùng phòng, đều là kẻ nghèo hèn, vậy mà Tiêu Thanh Vinh lại có thể dựa vào ngoại hình ưa nhìn mà có bạn gái? Hơn nữa còn được bố vợ cho tiền khởi nghiệp? Một lần cho hẳn 5 triệu tệ, đúng là có tiền mà!
Nhưng mà nghĩ lại cũng đúng, bạn gái của Tiêu Thanh Vinh là một kẻ tàn phế, nhà họ Đường kia chắc chắn đang trông chờ vào Tiêu Thanh Vinh lắm!
Đổng Hải Hoành âm thầm nghĩ, xem lần này Tiêu Thanh Vinh nợ hơn 3 triệu tệ, nhà cô bạn gái tàn phế kia còn coi trọng Tiêu Thanh Vinh nữa hay không!
"Ừm, vận may của nó đúng là không tốt lắm." Sấu Hầu lại nói chuyện phiếm với Đổng Hải Hoành vài câu, rồi mới cúp điện thoại.
Đổng Hải Hoành từ nhà vệ sinh bước ra, trên mặt lộ rõ vẻ vui mừng hớn hở, khiến cho người bạn cùng phòng cũng phải ngạc nhiên.
"Lão Đổng, cậu làm sao vậy? Sao lại vui vẻ như vậy?" Một nam sinh nhìn thấy khuôn mặt đầy mụn của Đổng Hải Hoành đang tràn ngaaoj ý cười, có chút kỳ quái.
"Không có gì, chỉ là chút chuyện ở quê, mình thay mặt người nhà vui thôi." Gã lắc đầu, nhưng lại mang vẻ mặt muốn cười mà không dám cười, người khác nghe nói là chuyện nhà gã, tất nhiên cũng không hỏi thêm nữa.
Đổng Hải Hoành ngồi vào chỗ của mình, mở chiếc laptop mua lại từ trang web đồ cũ, nụ cười trên mặt dần trở nên nham hiểm, suy nghĩ một lúc, liền ra vẻ bố thí gửi cho Tiêu Thanh Vinh một tin nhắn.
[Đổng Hải Hoành: Thanh Vinh à, anh biết chuyện của cậu rồi, không sao đâu, nếu như không đủ tiền, anh đây còn dư 2000 tệ, cậu cứ lấy mà dùng trước đi, có chuyện gì thì đừng có một mình gánh vác.]