08. Linh Hồn Tự Do

[One Piece] Hướng Dẫn Sử Dụng Lửa Đúng Cách - 08. Linh Hồn Tự DoCre: pixiv.net/en/artworks/86893490

.

. .

Nếu không ăn cướp thì tại sao còn tự xưng là cướp biển? Nhà thám hiểm không được sao?

Hồi nhỏ Silvia từng rất nhiều lần hỏi câu này, bởi lẽ thật ra Ace không phải tên đầu tiên dở hơi như vậy mà nàng từng gặp.

Trước đó rất rất lâu cũng từng có một băng hải tặc đến quán ăn của nàng - đàng hoàng hơn cái thuyền nát của Ace, hiển nhiên rồi. Cũng trả đầy đủ tiền và giàu hơn Ace, hiển nhiên nốt.

Trong mùi rượu nồng nặc và tiếng ồn ào huyên náo, đám hải tặc nào đó bật cười dữ dội như vừa nghe được điều gì hài hước lắm. Silvia ngơ ngơ ngác ngác ngó nghiêng khắp nơi, không một ai chịu giải thích tại sao mà chỉ hò hét trêu chọc.

Thấy vậy vị thuyền trưởng tóc đỏ với cái tên quái dị là "Xương ống chân" cố gắng nín cười, xoa xoa đầu nàng rồi nhẹ nhàng đáp.

"Nhà thám hiểm chưa phải là sự tồn tại tự do nhất biển khơi."

Có lẽ chuyện này thuộc về phạm trù tư tưởng đầy phức tạp trừu tượng về niềm kiêu hãnh trong danh hiệu, mà chỉ riêng hải tặc mới hiểu được.

Silvia nhíu mày nói, "Nếu mọi người không cướp của gϊếŧ người, chỉ phiêu lưu khám phá tìm kho báu thì nhà thám hiểm cũng thừa sức làm được, dù sao có khác nhau mỗi cái tên thôi mà."

Đống ánh mắt thương hại như đang nhìn một kẻ không biết ước mơ bắn khắp xung quanh, nàng giật giật khóe miệng chống chọi, gân xanh nhảy thình thịch trên trán. Nhưng thân là một người hiếu học luôn biết tiếp thu cái mới lạ, Silvia vẫn hết sức khiêm tốn xin được chỉ giáo tại sao.

Khi ấy thuyền trưởng tóc đỏ chậm rãi nhấp ngụm rượu Rum nhìn về đại dương bất tận, đôi mắt xa xăm như chìm vào dòng chảy thâm trầm.

"Bởi vì, nhà thám hiểm vẫn phải nộp thuế."

(・_・ヾ

Silvia yên lặng che mặt: ...Không thể thuyết phục hơn.

"Đừng nghe cậu ta nói linh tinh." Vị thuyền phó ngồi cạnh điềm tĩnh giải vây, "Hải tặc đơn giản là một cách lựa chọn, tự do đơn giản là một loại tâm thái. Bọn ta thích cảm giác bị truy đuổi bắt bớ, thích cảm giác thỏa mãn trước tờ tiền thưởng truy nã, thích cảm giác được tung hoành dưới danh nghĩa băng của riêng mình."

"Trước hết phải vì thích, mới có thể tận hưởng cảm giác tự do trong cả hành trình." Ngừng một chút, hắn cười nói tiếp, "Không nhất thiết phải làm hải tặc, chỉ cần linh hồn nhóc tự do, thì tức là làm chuyện gì cũng tự do."

Tuyệt đối đừng vì nhầm lẫn hai điều này mà tạo thành gánh nặng cho bản thân.

Khoảnh khắc ấy Silvia đã biết, những người đàn ông trước mặt mình, đúng là sự tồn tại tự do nhất biển khơi.

Hòn đảo không tên dần xóa nhòa khỏi tầm mắt.

Thuyền lao vun vυ"t trên mặt biển lặng yên, nhỏ nhoi muốn tan vào ánh xanh nhòe sóng. Silvia vô biểu tình úp mũ lên mặt, đoán chừng tin đồn nàng bỏ nhà theo trai sắp sửa vang dội mọi ngóc ngách ngõ hẻm trong vài giây tiếp theo.

Thiếu niên đứng trên mạn thuyền đón lấy làn gió ào ạt, cười hét với không trung vời vợi cao. "Tôi sẽ vượt qua cả Vua Hải Tặc và trở thành người tự do nhất thế giới này!"

"...Gào bé mồm thôi."

Mặc dù biết là truyện shounen thường hay có tình tiết kiểu này, nhưng tới khi chứng kiến tận mắt mới cảm thấy quá cmn thẹn. (←_←)

"Đâu có sao, phải vậy mới có khí thế chứ!" Ace tỏ vẻ không tán thành, "Chẳng lẽ cậu không có ước mơ?"

...Ôi chao lại đến rồi đấy.

Thế giới nhiệt huyết này khá thơ mộng ở chỗ là người ta sẽ không cười nhạo bạn yếu đuối loser, nhưng nếu bạn không ước mơ thì chắc chắn là điều không thể chấp nhận được. Bà bán kem đầu ngõ còn biết ước mơ trở thành nữ hoàng nhạc pop đâu!

Silvia nhướng mày nửa đùa nửa thật đáp, "Ước mơ của tôi là có thể tự do không ước mơ mà không bị dị nghị."

"Câu trả lời quá gian lận rồi!"

"Ý kiến gì? Kỳ thị ước mơ của người khác hả?"

"..." Ace có chút ủ rũ ngồi xổm xuống vẽ vòng tròn, nhưng ngay sau đó hăng hái lấy lại tinh thần. "Không sao, cậu có thể đi cùng tớ theo đuổi tự do."

Nàng hơi hé mắt ra nhìn Ace, bóng lưng thiếu niên ấy vững vàng như có thể gánh vác mọi thứ trên đời, gió hất tung mái tóc hơi rối để lộ ánh mắt kiên định nhìn thẳng về phía trước, dáng hình hiên ngang như được ánh mặt trời viền nét chói lòa, đột nhiên đáy lòng dấy lên một cảm giác lạ lùng.

Tự do — Một từ ngữ đẹp đẽ xiết bao, cũng mơ hồ xiết bao.

Suốt cuộc đời mỗi người đều hướng tới tự do, có người vì nó mà chết đi, có người vì nó mà sa đọa.

【Một con cá, nó bơi đến một con cá già hơn và nói rằng: "Tôi đang cố tìm đường đến đại dương."

"Đại dương à?" Con cá già đáp, "Nhưng đây chính là đại dương rồi."

"Đây ư?" Con cá nhỏ lắc đầu, "Đây là nước mà. Điều tôi muốn là đại dương cơ!"】

Cuối cùng mục tiêu và ước mơ đẹp đẽ ấy lại nhốt kẹt con người trong guồng quay ám ảnh, hóa thành những linh hồn lạc lối.

Tự do là chưa bao giờ là đích đến, nó là cả hành trình.

Tự do nên mới làm hải tặc, chứ không phải làm hải tặc đồng nghĩa với được tự do.

Vậy Portgas D. Ace, cậu thật sự hiểu thế nào là "Tự do" sao?

Liệu tương lai sau này cậu sẽ bị gông cùm xiềng xích của chính khao khát tự do ấy nghiền ép đến tan xương nát thịt; hay trở thành một người tự do giống như vị thuyền trưởng tóc đỏ nào đó, cả ngày mặc quần áo rách xỏ dép tông lào rượu chè be bét ——

"Không!! Không thể tha hóa như vậy, cái này thì tuyệt đối không được!!" Silvia kinh hoàng ngồi bật dậy, kéo mạnh giật thẳng lấy ống quần của Ace xuống.

Ace lảo đảo suýt nữa ngã ngửa ra sau, mặt vô biểu tình quay ra nhìn nàng. "?"

Silvia đau đớn bi thương: "Xin lỗi, thiếu niên. Tôi đã đòi hỏi quá đáng với cậu."

"???"

Excuse me??

Thấy nàng vẫn thổn thức chìm đắm trong trạng thái so deep tự biên tự diễn, Ace yên lặng che mặt: ...Đồng đội có mạch não kì dị lúc nào cũng trật đường ray phải làm thế nào?

...

...

Logue Town, khu du lịch trọng điểm của Biển Đông.

Trời xanh, mây trắng, gió nhẹ, sớm mai hồng. Đứng sát bên cảng biển, dường như thấp thoáng nghe được âm thanh vồn vã náo nhiệt của thị trấn phía xa xăm.

Mặc dù được là nơi Vua Hải Tặc sinh ra và chết đi, nhưng ngược lại đây còn là một trong những nơi ít bị hải tặc quấy nhiễu nhất Biển Đông, có lẽ cũng phần nhiều nhờ công lao của vị hải quân nghiện chơi thuốc nào đó.

Trong lúc chờ Ace buộc thuyền vào cọc kỹ càng, Silvia bước lên bờ ngẩng đầu ngắm nhìn bầu trời trong xanh, vô thức cảm thán thành lời.

"Nhớ năm xưa vé tàu được đẩy lên cao chót vót luôn, người người tranh vé xem Vua Hải Tặc xử tử cứ như tranh vé concert."

Cột thuyền xong xuôi Ace cũng nhảy tót lên bờ, cười khẽ, "Vậy sao?"

——

Quên mất còn tên fan não tàn này...

A ha ha cười gượng gạo hai tiếng, nàng cúi đầu gặm táo rộp rộp che giấu nỗi chột dạ. Gấp! Làm thế nào để anti-fan chung sống hòa bình cùng fan? Online chờ giải đáp!

Ace chỉ cười không nói thêm, hắn chậm rãi rảo từng bước về phía trung tâm quảng trường. Tiếng trẻ con nô đùa, tiếng hô kháo bốc vác hàng hóa, tiếng rao bán náo nhiệt văng vẳng bên tai, khiến cơn sóng cuồn cuộn luôn luôn hiện hữu nơi đáy lòng cũng tạm thời trầm lặng.

Nơi này, là nơi người hắn hận thấu xương kết thúc cuộc đời.

Bắt đầu từ nơi đây, hắn sẽ không bao giờ lựa chọn con đường giống tên đó.

Liếc qua ánh mắt xen lẫn cảm xúc phức tạp của thiếu niên, Silvia thở dài một hơi bước vội theo, hai người im lặng suốt cả dọc đường.

Ánh nắng mặt trời vẫn chói lóa như bao hôm nào, khoảng trời xanh và cao choáng ngợp cả tầm nhìn, làm nàng chợt nhớ lại vẻ ngột ngạt u ám lẫn ước ao của thiếu niên trong buổi tối đầu tiên họ gặp gỡ.

Ngẫm nghĩ chốc lát Silvia lại nheo mắt hoài nghi hỏi. "Gold Roger được mệnh danh là người tự do nhất thế giới. Đừng nói cậu đang quy đổi là đánh bại Roger có nghĩa là chiếm lấy được danh hiệu đấy nhé?"

"!!"

Ôi chà chà trúng phóc luôn à? Sao lại có tên ngu ngốc như thế nhở... Silvia đen mặt ngó sang bên cạnh, "Nếu vậy thì cậu không cần phải tìm Râu Trắng, cứ đi tìm hai tên lính xiên chết Roger í."

"...?"

"Thanh danh, tiền tài, quyền lực, Roger có tất cả những thứ mà mọi người đàn ông đều mơ ước. Nói chung ngoại trừ việc bị xử tử, từ đầu tới cuối Roger đúng là winner trong cuộc đời thiệt."

Cảm thấy bầu không khí dần quái dị hơn, Silvia trầm tư đưa ra nhận xét: "Thế nên quả nhiên người xử tử Vua Hải Tặc mới chính là BOSS cuối!"

"......" Đáng giận, đột nhiên cảm thấy bị thuyết phục.

Nhìn bản mặt táo bón của đối phương, nàng nghiêm nghị nói tiếp, "Ngưỡng mộ thì ngưỡng mộ, nhưng tuyệt đối đừng học Roger nuôi lông mũi dài nha, phụ nữ chắc chắn sẽ ghét bỏ đấy."

"..." Ace vô biểu tình nghĩ: Ồ thế mà chẳng hiểu sao vẫn có người không ghét cơ... Còn lòi thêm cả một đứa con luôn mà.