Chương 7: Chân gà Confit - Phần 2

Bản tóm tắt:

"Sư đệ, dây trói rất chặt, dùng sức mạnh như vậy cũng không rơi ra." Chu Tử Thư rút nút thắt của sợi tơ ra, ném chiếc chuông sang một bên, liếʍ liếʍ núʍ ѵú sưng tấy, "Khi nào đệ thấy dễ chịu hơn thì nó sẽ rơi ra. Sư huynh sao có thể trừng phạt đệ? Tướng Công đã bao lâu rồi không mời nương tử vào phòng?"

*********

Văn bản chương:. TruyenHD

Ôn Khách Hành thở hổn hển hôn Chu Tử Thư, nghe nói là hôn, nhưng lại có chút giống như đang ăn môi của Chu Tử Thư từng chút một, Chu Tử Thư chậm rãi đứng dậy, cầm Thụ Minh kiếm, đang định sửa sang lại quần áo thì Ôn Khách Hành lại bất ngờ đâm vào lỗ huyệt của Chu Tử Thư

Có tϊиɧ ɖϊ©h͙ chảy ra từ lỗ sau của sư huynh, nhưng sau khi dương v*t của Ôn Khách Hành đâm vào lại bị chặn lại, chỉ có một chút rỉ ra dọc theo mép lỗ, Ôn Khách Hành nhìn xuống thì thấy một chút gì đó màu trắng và dính đang lót trên dương v*t sưng tím và căng cứng của mình. Lỗ của sư huynh có màu đỏ do bị cᏂị©Ꮒ mạnh bạo, một màu rất hiếm.

Chẳng trách áo choàng màu tím đậm viền đỏ không được sư huynh chú ý, mặc dù có cổ lông màu trắng, Chu Tử Thư sẽ nhìn chằm chằm vào nơi hai người giao nhau khi hắn làʍ t̠ìиɦ, suy nghĩ của Ôn Khách Hành trên giường vẫn là quan sát. Phản ứng của sư huynh là anh đã làm chuyện như vậy, cậu chỉ hy vọng có thể khiến sư huynh vui vẻ hơn mà thôi.

Vẻ mặt vừa dịu dàng vừa bối rối của Chu Tử Thư khi bị chọc nhẹ vào gân cốt tê dại là cảm động nhất, anh lần lượt hét lên "A Hành", lỗ sau bị nuốt vào từng ngụm nhỏ, tuy nhiên, Ôn Khách Hành lại khó kiềm chế được bản thân khi Hắn nhìn thấy loại biểu tình này, sư huynh dùng quá nhiều lực, đôi mắt trống rỗng, trên mặt tràn đầy du͙© vọиɠ, hắn dựa vào bản năng đẩy eo về phía trước đẩy mình lên dương v*t, cᏂị©Ꮒ cho đến khi nó trở nên mềm và xìu xuống.

Ôn Khách Hành đè Chu Tử Thư vào thân cây, một tay ôm eo, tay kia xoa xoa đầu v* của Chu Tử Thư, Chu Tử Thư muốn dùng sức cũng chỉ có thể ngả người ra sau, hai chân đã bị Ôn Khách Hành cᏂị©Ꮒ đến rung lắc, Ôn Khách Hành không còn tay xoa dịu nam căn của sư huynh, hắn vừa cᏂị©Ꮒ vừa liếʍ gáy sư huynh, nhìn qua vai Chu Tử Thư, nam căn cương cứng phía trước của Chu Tử Thư cũng bị rung lên, một ít nước nhầy bắn ra ngoài. Áo choàng của Ôn Khách Hành xếp bừa bãi bên cạnh.

"Sư huynh, sao ngươi còn chưa xuất tinh? Là bởi vì hôm nay A Hành cᏂị©Ꮒ huynh chưa đủ sao?" Ôn Khách Hành đặt một nụ hôn tinh tế lên gáy và vai Chu Tử Thư, làm Chu Tử Thư run lên, đến gân cốt cũng tê dại, và đi sâu vào huyệt đạo, vòng eo và tứ chi của Chu Tử Thư nhất thời run rẩy, lưng thỉnh thoảng va vào hai chiếc chuông lạnh lẽo trên đầu ngực Ôn Khách Hành, tiếng kêu la không thể khống chế, khiến Ôn Khách Hành khó chịu, dương v*t đâm mạnh đến trung tâm của huyệt đạo.

"Đệ không phải đã làm ta từ phía sau một lần sao? Sư đệ kỹ năng vẫn luôn tốt, vậy tại sao lại coi thường chính mình." Chu Tử Thư lại vặn eo, dùng lực ở huyệt đạo phía sau mυ"ŧ Ôn Khách Hành, Ôn Khách Hành rên nhỏ một tiếng rồi vội vàng ngăn lại, mặt hắn vùi vào xương bướm của Chu Tử Thư, không biết mình đang ngửi cái gì.

Bình thường Chu Tử Thư sẽ không chịu nổi bị Ôn Khách Hành cᏂị©Ꮒ mạnh như vậy trên giường, nhưng hôm nay anh lại uống rượu vui vẻ,lỗ hậu lại đói khác như dã thú, để cho sư đệ chơi vui vẻ một lần, Bỗng nhiên nghĩ đến chuyện này, hắn lại cảm thấy không vui.

Chu Tử Thư quay người hôn Ôn Khách Hành, một bông hoa đào rơi trên môi, Ôn Khách Hành không ngần ngài liếʍ mυ"ŧ rồi để nguyên cánh hoa ấy mà nuốt vào theo, càng buồn cười, sư huynh bảo đệ đệ cᏂị©Ꮒ nhanh hơn, ấn mạnh hơn nữa. Ôn Khách Hành thấy người trước mặt điên cuồng như vây, càng phấn khích. Vẫn chưa thấy tϊиɧ ɖϊ©h͙ chảy ra nên sư đệ chỉ đành nhấc chân trái của sư huynh lên đặt lên cánh tay mình rồi tiến nam căn vào sâu hơn nữa.

Chu Tử Thư không dùng được chút sức lực nào, hai tay ôm lấy thân cây, để tiểu đệ phía sau đút thật mạnh vào lỗ của mình, không chừa chút thịt mềm nào, anh ngửa người ra sau, dùng góc của Ôn Khách Hành đâm chéo từ dưới lên trên.... Đó là một sự phấn khích mà Chu Tử Thư chưa từng có trước đây.

"Nếu được, đệ thực sự nên thử cᏂị©Ꮒ sư huynh ở trong thư phòng. Cái bàn dài đó đủ để huynh nằm ngửa và tận hưởng khoái lạc, đó sẽ là thời gian rất vui vẻ."

Chu Tử Thư thở dốc một hơi, cảm giác cực khoái ở hậu môn lại đến, anh thậm chí còn không nhận ra Sư Đệ đang nói cái gì.

Nhưng mơ hồ dường như nghe được điều gì đó, Chu Tử Thư chỉ cảm thấy Ôn Khách Hành quỳ trên mặt đất, lỗ nhỏ bị nam căn mạnh mẽ ấn xuống, rút ra đưa vào mãnh liệt, một tay Ôn Khách Hành vòng qua nách xoa nắn ngực anh, dùng tay kéo mạnh núʍ ѵú, phía dưới nam căn của Chu Tử Thư cũng được xoa dịu một cách mạnh mẽ. Sau khi vuốt ve toàn bộ dương v*t một cách vội vã, không hề theo một hướng nhất định nào thì Chu Tử Thư cuối cùng cũng xuất ra tϊиɧ ɖϊ©h͙ dưới đòn tấn công mạnh mẽ gấp 3 lần như vậy, anh hét lên và ngã vào lòng Ôn Khách Hành,lỗ huyệt nuốt chửng thứ đang phun tϊиɧ ɖϊ©h͙ vào nơi sâu nhất trong cơ thể mình.

Hai hồ ly mất hết sức lực, nằm lên nhau. Chu Tử Thư từ xương bướm đến lưng đều đầy mồ hôi, anh vừa xuất tinh xong dưới sự kí©h thí©ɧ cực độ, phản ứng có chút chậm chạp, Ôn Khách Hành nắm lấy tai và thái dương sư huynh, Chu Từ Thư ngả người ra sau, không để ý đến hơi thở nặng nề của mình, quay đầu hôn lên xương quai xanh của Ôn Khách Hành, chơi đùa với những chiếc chuông trên núʍ ѵú của hắn.

"Sư đệ, dây trói rất chặt, dùng sức mạnh như vậy cũng không rơi ra." Chu Tử Thư rút nút thắt của sợi tơ ra, ném chiếc chuông sang một bên, liếʍ liếʍ núʍ ѵú sưng tấy, "Khi nào đệ thấy dễ chịu hơn thì nó sẽ rơi ra. Sư huynh sao có thể trừng phạt đệ? Tướng Công đã bao lâu rồi không cho nương tử vào phòng?"

"A Nhứ thật là..." Ôn Khách Hành ôm Chu Tử Thư không nói nên lời, bị Chu Tử Thư hôn lên khóe mắt.

"Đệ có hài lòng không? Đệ sờ vào khóe mắt của huynh xem. Đệ làm huynh khóc rồi a. Huynh không biết làm thế nào để mọi người không phát hiện ra khi quay trở lại. "

Chu Tử Thư nắm lấy tay Ôn Khách Hành và chạm vào đôi mắt ẩm ướt của anh, trông có vẻ hài lòng và thoải mái. có vẻ như "Sư Huynh và đệ cùng một suy nghĩ. Mục đích của việc quan hệ tìиɧ ɖu͙© là để đôi bên cùng vui vẻ. Ta có quan tâm ai xuất tinh bao nhiêu lần không? Nếu huynh bị đệ đè cᏂị©Ꮒ phía sau thì đó không còn là khả năng của huynh nữa?"

Chu Tử Thư hiển nhiên không có khen ngợi Ôn Khách Hành, nhưng Ôn Khách Hành lại đột nhiên vui vẻ, ôm mặt Chu Tử Thư hôn một cái, Chu Tử Thư cố ý để sư đệ tiến lên hôn mình, để hắn cảm nhận được tâm tình của mình. Ôn Khách Hành uống một ít nước, dùng ngón tay của ấn vào núʍ ѵú của sư, khi họ tách ra, anh thở hồng hộc, trong mắt ánh lên vẻ trìu mến, như thể anh đã bị cᏂị©Ꮒ một cách tận hứng.

"Hình như ta cũng không có nói như vậy." Chu Tử Thư hô hấp còn chưa điều chỉnh lại, Ôn Khách Hành dương v*t của hắn vẫn ở trong người sư huynh, hắn cũng không cách nào điều chỉnh nội tâm khí tức, chỉ là vùi đầu ở một bên trên người. Ôn Khách Hành bên cổ hít hít, mùi ngọt ngào lại chạm vào Ôn Khách Hành.

"Hả?" Ôn Khách Hành nghe Chu Tử Thư nói nửa câu, hồi lâu không nói gì, nhìn Chu Tử Thư l*иg ngực phập phồng, muốn truyền cho hắn một ít nội lực, lại bị Chu Tử Thư đè xuống tay.

"Ở bên A Hành, trong lòng ta cảm thấy vô cùng thỏa mãn. Không phải vì... huynh không thỏa mãn vì quan hệ tìиɧ ɖu͙© mà là vì A Hành rất tốt. Khi ta nói điều này, đệ có hiểu không?"

Với tính tình của Chu Tử Thư, hiếm khi anh nói ra lời như vậy. Lúc này Chu Tử Thư dịu dàng nhìn Ôn Khách Hành, hậu môn vẫn còn dương v*t của Ôn Khách Hành cấm vào, ánh mắt trong veo, tràn ngập tình cảm vô hạn, tại sao Ôn Khách Hành lại không hiểu rằng sư huynh yêu mình đến thế? Trong lòng hồ ly ré lên, cọ sát vào sư huynh, đuôi cáo bắt đầu vẫy cuồng loạn, Chu Tử Thư chỉ nghe thấy một tiếng leng keng, liền nhanh chóng tóm lấy đuôi Ôn Khách Hành.

Chu Tử Thư lấy chiếc lược mang theo để chải lại tóc cho Ôn Khách Hành, đồng thời cởi kim quan hình vương miện của chính mình cho Ôn Khách Hành sử dụng, áo choàng của Ôn Khách Hành đã thấm đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙, không thể mặc được nữa. Aó Chàng đang mặc trên người hắn là của Chu Tử Thư.

Sau khi Ôn Khách Hành mặc xong y phục, Chu Tử Thư biến thành một con cáo trắng, nằm trong vòng tay Ôn Khách Hành.

"Hãy cho quần áo của đệ vào một cái túi và mang đi. Bầu rượu và thanh kiếm mềm được buộc vào thắt lưng của đệ. Đừng để ai nhìn thấy bất cứ điều gì." Bạch Hồ ngáp dài và căng dặn Ôn Khách Hành hoàn thành các điều mà mình nói. Cây hoa anh đào bị đυ.c ngầu màu trắng của tϊиɧ ɖϊ©h͙, nhìn thấy cảnh này Chu Tử Thư thật sự không có hứng thú chăm sóc nó nữa.

Ôn Khách Hành trên tay ôm một con Bạch Hồ, cảm thấy tay áo ướt đẫm, đang định sờ xem có chuyện gì thì bị Chu Tử Thư ngăn lại, thấy cái đuôi của Chu Tử Thư rũ xuống chặn lại, Ôn Khách Hành hiểu ra., mỉm cười và tiếp tục thu dọn quần áo vương vãi..

Thật sự hiếm khi thấy sư huynh của mình ngại ngùng như vậy.

- ----- Còn Tiếp ----

Sipol chap sau:

Chap sau nói về Ngũ Hồ Minh là nhiều, nên tui edit xong, up luôn nhé.

Làm biếng Sipol quá.

Love You (*'︶'*) ♡