Chương 2: Tiệc sinh nhật của Tạ Uẩn Minh

Lâm Tử Nghiên như chạy trốn trở lại bữa tiệc, ánh mắt của những người đàn ông khắp bàn so với chủ biên Triệu chẳng tốt hơn là bao.

Để làm dịu đi bầu không khí xấu hổ này, chị Mi kêu phục vụ mở thêm rượu.

“Tử Nghiên, mời các vị giám đốc một chén đi, kế tiếp sẽ có vài bộ phim bắt đầu quay, các vị giám đốc này sẽ giúp đỡ em nhiều hơn đấy.”

“Tôi cũng không giỏi ăn nói lắm, cảm tạ các ông chủ đã tương trợ.”

Lâm Tử Nghiên giơ cốc lên và uống cạn một hơi.

“Tửu lượng của Lâm tiểu thư tốt thật đấy, lại đây ăn chút gì đi.”

Người đàn ông bên cạnh cầm lấy một quả dưa chuột nhỏ đút vào miệng Lâm Tử Nghiên, cô chần chừ một lát rồi mới dùng răng cắn.

Người đàn ông lập tức rút tay về.

“Ai chà, cô không được dùng răng chứ.”

Cả đám đàn ông cười phá lên, Lâm Tử Nghiên cũng che miệng cười hùa theo.

Tạ Uẩn Minh từ toilet đi ra, nhận lấy khăn mặt của nhân viên phục vụ, lau cẩn thận từng ngón tay, trở lại chỗ ngồi nhấc áo khoác từ trên kệ áo phủ lên người.

“Tôi phải đi rồi, các ông chủ chơi vui vẻ.”

Lâm Tử Nghiên nhất thời nóng mặt, mặc dù cô rõ ràng là đồ chơi duy nhất trong bữa tiệc nhưng khi chính tai nghe được lời này từ miệng Tạ Uẩn Minh vẫn cảm thấy có chút xấu hổ.

Nhất là khi ở trong thang máy cô tỏ vẻ kiêu ngạo như vậy.

Chị Mi hiểu chuyện đứng lên.

“Tử Nghiên, tiễn Tạ đại thiếu đi.”

Lâm Tử Nghiên khéo léo đặt ly xuống, xoa ngón tay rồi nhìn về phía Tạ Uẩn Minh.

Cô cảm thấy Tạ Uẩn Minh sẽ không cho cô sắc mặt tốt, chỉ chờ hắn nói lời cay nghiệt để trêu chọc cô.

“Cũng được, Lâm tiểu thư tiễn tôi lên xe đi.”

Không nghĩ tới Tạ Uẩn Minh sẽ phản ứng như vậy, cô liền ngây ngẩn cả người.

Chị Mi nhét điện thoại vào trong túi nhỏ rồi đặt vào tay cô.

“Đi thôi đi thôi.”

Lâm Tử Nghiên nhận túi nhỏ đi theo Tạ Uẩn Minh ra khỏi phòng.

Lâm Tử Nghiên vượt lên để nhấn nút thang máy nhưng Tạ Uẩn Minh đã bấm trước.

“Lâm tiểu thư có vẻ tận tâm quá nhỉ?”

Lâm Tử Nghiên chỉ biết mỉm cười, đợi thang máy mở ra rồi theo vào.

Tài xế đã chờ sẵn ở bãi đỗ xe ngầm bên dưới, Lâm Tử Nghiên đưa Tạ Uẩn Minh tới trước xe, nhìn hắn bước vào ghế ngồi phía sau rồi cô cúi người xuống vẫy tay.

“Giám đốc Tạ đi thong thả.”

Tạ Uẩn Minh không nói lời nào, tài xế thức thời đóng cửa lái xe rời đi.

Để lại một mình Lâm Tử Nghiên mặc váy áo đơn bạc ở bãi đỗ xe không biết làm sao.

Nhìn xe của Tạ Uẩn Minh đã đi xa, Lâm Tử Nghiên lấy điện thoại ra nhắn cho chị Mi một tin.

“Có cần em trở về không?”

“Về nhà đi.”

Lâm Tử Nghiên hít sâu một hơi rồi kẹp lấy túi nhỏ đi về phía lối ra.

Vốn Lâm Tử Nghiên còn cho rằng bữa tiệc này sẽ giống như thường ngày, sau khi kết thúc sẽ bị cho vào dĩ vãng nhưng chị Mi lại mang tới cho cô một tin tức tốt.

Thịnh Trình sắp quay một bộ phim đô thị, cô có thể đi thử vai nữ phụ.

Có thể đi thử ẩn ý chính là vai diễn này thuộc về cô.

Chỉ là Lâm Tử Nghiên có chút không hiểu.

Thái độ của Tạ Uẩn Minh đối với cô có chút khinh thường, thậm chí là có hơi tồi tệ, vì sao cơ hội lại rơi trên người cô?

Lâm Tử Nghiên nghĩ muốn truy hỏi nguyên do từ chị Mi.

Chị Mi chỉ nói có hy vọng phất lên là được, quan tâm nhiều làm gì? Cứ nắm bắt trước đi còn giá cả tính sau.

Lâm Tử Nghiên thấp thỏm đến buổi thử vai, đạo diễn không nói hai lời liền duyệt luôn mặc dù cô cảm thấy mình không phát huy được tài năng gì.

Thế là cô càng thấy hoảng sợ.

Cho tới bây giờ, con đường sự nghiệp của cô chưa từng thuận lợi như vậy.

Yuki nghe nói Lâm Tử Nghiên được nhận vai nữ phụ liền nổi quạu oán trách chị Mi, nói có phải do chính mình tức giận thái quá cho nên cô ta không xứng đáng được tham gia bữa tiệc hay không.

Chị Mi giải thích rằng đó là sắp xếp tạm thời, Yuki không thèm nể mặt trực tiếp chỉ thẳng mặt Lâm Tử Nghiên.

“Cô cố gắng bán thân đi nhé, bán được thì bán giá cao vào.”

Ngực Lâm Tử Nghiên dấy lên lửa giận, chị Mi lập tức kêu bỏ đi bỏ đi rồi kéo cô qua một bên.

“Buổi tối tham gia tiệc liên hoan này đi.”

Lâm Tử Nghiên liếc nhìn một cái, đây là hội nghị do Thịnh Trình đứng ra tổ chức.

“Đây là…”

“Hôm nay là sinh nhật Tạ đại thiếu, em lấy được vai diễn này thì ít nhiều cũng phải bày tỏ sự biết ơn.”

Lâm Tử Nghiên kéo lại cánh tay của chị Mi.

“Cảm ơn chị Mi.”

Chị Mi vỗ vai cô.

“Cảm ơn cái gì, đây là vận may của em, mấy năm nay cực khổ, không chừng bây giờ sẽ có chút khởi sắc, chờ quay phim xong chị dẫn em đi Thái Lan tìm sư phụ.”

Lâm Tử Nghiên ngoan ngoãn dựa đầu vào vai chị Mi.

Nghĩ rằng tối nay nhất định sẽ có rất nhiều người đẹp từ diễn viên nhỏ tới người nổi tiếng trên mạng lắm đây.

Bữa tiệc bắt đầu lúc 8 giờ, Lâm Tử Nghiên quyết định 9 giờ mới đi đến buổi liên hoan. Như thế sẽ không bị kẹt trong đám người và trong nháy mắt những người đến muộn sẽ được chú ý. Vì thế Lâm Tử Nghiên cố ý đổi một bộ trang phục nhẹ nhàng, trang điểm rất nhạt. Mặc dù cô thấy rõ ràng với bản lĩnh của mình sẽ không thể nắm bắt được người đàn ông như Tạ Uẩn Minh nhưng vẫn ôm một tia hy vọng.

Lúc cô đến trễ không có gây sự chú ý của mọi người nhưng cả người cô lại được mọi người chú ý.

Không gian bữa tiệc rộng 500 mét, không có nhiều người đồng thời cũng không có người nổi tiếng như cô nghĩ. Nam nữ tham gia đều mặc đồ sang trọng, nhất thời khiến trang phục của cô có vẻ buồn cười hơn huống chi trong tay cô còn cầm bánh kem.

Dù sao cũng đã quen với mọi hoàn cảnh khác nhau nên Lâm Tử Nghiên cũng không hề thấy hoang mang, đặt đĩa bánh lên trên bàn rồi cầm đồ uống đi tìm nơi vắng người ngồi xuống.

Trong đám người cô nhìn thấy một minh tinh tuyến đầu. Tâm tình lập tức tốt hơn nhiều, ít nhất thì cô có thể vào được đây cũng không quá kém cỏi.

Tạ Uẩn Minh bị mấy cô gái vây quanh đang đi đến chiếc ghế chữ L đối diện, hôm nay sinh nhật ngược lại hắn ăn mặc rất tùy ý. Một chiếc áo sơ mi màu xám phối với chiếc quần dài rộng thùng thình như thể mới từ phòng ngủ bước ra ngoài. Ngón tay mảnh khảnh nhẹ nhàng vuốt ve miệng cốc.

Lâm Tử Nghiên có chút rung động.

Vẫn là câu nói đó, cô đã gặp qua vô số soái ca nhưng chỉ có Tạ Uẩn Minh là có khí chất khác biệt không thể diễn tả thành lời.

Lâm Tử Nghiên tự thuyết phục mình có lẽ đó là khí chất của tiền tài và quyền lực.

Thật ra Tạ Uẩn Minh đã sớm thấy Lâm Tử Nghiên ở nơi vắng người nhưng hiện tại, hắn không muốn bắt chuyện với cô.

Đã gặp qua nhiều loại phụ nữ, Lâm Tử Nghiên muốn gì hắn đều biết rõ. Hắn không muốn cho cô cơ hội dễ dàng như cá gặp nước, chí ít là ở trước mặt hắn không có khả năng.

Mắt thấy Lâm Tử Nghiên đã uống đến cốc thứ 5, sự kiên nhẫn đã dần cạn kiệt mới cầm cốc đi về phía hắn.

“Giám đốc Tạ, tôi là Lâm Tử Nghiên, ngài còn nhớ tôi không?”

Lâm Tử Nghiên chú ý tới sắc mặt cô gái bên cạnh Tạ Uẩn Minh liền thay đổi.

Tạ Uẩn Minh giả bộ không nghe rõ.

“Ai cơ?”

“Lâm Tử Nghiên, chúng ta đã gặp nhau ở bữa tiệc của chị Mi vài ngày trước.”

Nhắc đến bữa tiệc, Lâm Tử Nghiên có chút hoảng hốt.

“A? Tổng biên tập Triệu ở bữa tiệc kia hả?”

Tạ Uẩn Minh nghiền ngẫm rồi nhìn Lâm Tử Nghiên.

“Cảm ơn ngài đã cho tôi cơ hội, tôi thay mặt cho công ty cảm ơn ngài.”

Lâm Tử Nghiên nâng ly uống cạn một hơi.

Tạ Uẩn Minh không hề nhúc nhích.

“Uống ly rượu coi như nói lời cảm ơn à?”

Lâm Tử Nghiên sửng sốt, mấy cô gái xung quanh cười rộ lên.

“Chỉ cần giám đốc Tạ mở miệng, nếu có thể làm được trong khả năng thì tôi sẽ làm.”

“Thật?”

“Thật.”

“Vậy cô đi theo tôi.”

Tạ Uẩn Minh đứng dậy rời đi, để lại mấy cô gái đang mất hứng.

Tạ Uẩn Minh dẫn Lâm Tử Nghiên cua qua nhiều hành lang rồi mở ra một cánh cửa.

“Mời Lâm tiểu thư vào.”

Lâm Tử Nghiên đi vào một cách bình tĩnh.

Bên trong là một căn phòng xa hoa.

Lâm Tử Nghiên liếc nhìn một vòng, quay người trông thấy Tạ Uẩn Minh đã ngồi trên ghế salon, tay chống đầu nhìn cô.

“Tới đây.”

Lâm Tử Nghiên đi tới ngồi bên cạnh Tạ Uẩn Minh nhưng không ngồi quá gần.

“Tới làm đi.”

Lâm Tử Nghiên kinh ngạc.

“Cái gì…”

Tạ Uẩn Minh nhìn Lâm Tử Nghiên nghi ngờ trợn trừng mắt.

“Giúp tôi bằng miệng.”