Chương 14: Có nhớ tôi không?

Lâm Tử Nghiên nửa híp mắt, nhìn gót chân thon dài của Tạ Uẩn Minh bước ra khỏi phòng tắm, để lại cô nằm chật vật ở đây.

Không biết qua bao lâu cô mới có sức lực để đứng lên, đơn giản tắm rửa sạch sẽ.

Lúc Lâm Tử Nghiên bọc áo choàng tắm đi ra ngoài, Tạ Uẩn Minh đã đi.

Trên ghế sô pha đặt một bộ quần áo mới được xếp gọn, vươn tay sờ một cái vẫn còn lưu lại nhiệt độ do được sấy khô.

Tạ Uẩn Minh ngồi ở ghế sau với khuôn mặt u ám, Chris nhìn thấy được qua gương chiếu hậu nên tắt âm nhạc trong xe, đề phòng tất cả mọi yếu tố đều có khả năng làm thái tử gia tức giận.

“Người nên đi đều đi hết rồi sao?”

“Đều đi, giám đốc Tạ.”

“Những công ty khác có động tĩnh gì không?”

“Một số giám đốc điều hành đang tìm chỗ mới, chúng ta có cần…”

“Không cần, để bọn họ đi.”

“Đã hiểu.”

Chris không hỏi thêm nữa, Tạ Uẩn Minh tiếp nhận việc kinh doanh giải trí của Thịnh Trình đã vài năm nay, nhiều lần gặp phải cuộc khủng hoảng chí mạng, ở nơi này ngoại trừ những tình huống tác động khó lường của yếu tố bên ngoài, càng có nhiều nội bộ cấp cao đang ngấm ngầm chi phối ở bên trong. Họ đều là những lão già tinh ranh đã lăn lộn mấy chục năm, nắm giữ rất nhiều mối quan hệ rộng lớn, tài nguyên, còn có cả bí mật.

Bọn họ cảm thấy rằng một số công ty con của Thịnh Trình có thể chiếm một vị trí nhỏ nhoi trong ngành giải trí, việc ngang tài ngang sức với mấy tập đoàn lớn đều là công lao của bọn họ. Bây giờ thái tử gia đang ở trên cao ngậm chìa khóa vững vàng, mỗi một cái quyết sách có thể cắt đi lợi ích liên quan tới sự sống còn của họ, tất nhiên không thể dung thứ được.

Song phương đều hiểu trận chiến này, có điều chỉ là khởi đầu nho nhỏ.

Tạ Uẩn Minh sờ lấy chiếc nhẫn móc ở khớp xương, ra chiều suy nghĩ.

Chris cho là hắn đang suy nghĩ chuyện của công ty. Làm sao có thể ngờ trong đầu Tạ Uẩn Minh đều tràn ngập khuôn mặt của Lâm Tử Nghiên.

Tạ Uẩn Minh vội vàng hạ kính xe xuống, phân tán sự chú ý.

Hắn rất thích cơ thể của phụ nữ, nhưng đang suy nghĩ công việc lại xuất hiện mặt của phụ nữ lại là lần đầu tiên.

Lâm Tử Nghiên ngồi trong xe bảo mẫu đọc kịch bản, sự mệt nhọc từ thể xác và tinh thần cũng không ảnh hưởng đến việc tới trường quay đúng giờ.

Một hàng chữ đọc ba lần cũng không thể nắm rõ, cô tức giận thả kịch bản xuống.

Chỉ cần thấy cái bàn nhỏ này sẽ nhớ tới vài chuyện khiến hai má của người ta nóng lên.

Tạ Uẩn Minh cố ý.

Đến tột cùng hắn muốn làm gì đây? Muốn lấy được lợi ích gì từ chỗ cô?

Chẳng qua cô chỉ là nữ nghệ sĩ vô danh, khắp nơi đều có những người phụ nữ như cô.

Tuy rằng xét thực lực của Tạ Uẩn Minh mà nói, cho cô vài thứ kia không tính là gì nhưng tặng cho ai cũng được.

Cô chỉ có một chút nhan sắc chứ chưa phải là kiểu nghiêng nước nghiêng thành, về công về tư đều không phải cục diện hai bên cùng có lợi.

Cô luôn nghe nói giới thượng lưu đều yêu thích sự bí hiểm.

Có lẽ hắn chính là người có tâm lý âm u biến thái, dựa vào việc làm nhục phụ nữ để đạt được khoái cảm kỳ lạ.

Chỉ có một chuyện khiến Lâm Tử Nghiên nghĩ mãi không ra.

Lần thứ nhất Tạ Uẩn Minh bắt đầu làm nhục cô, khẩu vị dần dần thăng cấp, trò chơi cũng ngày càng đa dạng. Nhưng hắn vẫn chưa chính thức làm cô.

Dù cho bọn họ đã làm tới loại tình huống không thể thu hồi nào, hắn cũng không cắm vào cô, đặc biệt kỳ lạ.

Chẳng lẽ Tạ Uẩn Minh có vấn đề gì…

Thoạt nhìn khỏe mạnh tráng kiện, thực ra bên trong trống rỗng, không dám để cô phát hiện?

Lâm Tử Nghiên càng nghĩ càng thấy đúng là chuyện như vậy, Tạ Uẩn Minh đam mê làm chuyện tình ái vặn vẹo chính là đang phô trương thanh thế. Ngoài miệng làm nhục cô tới cực điểm nhằm lấp đầy một loại tự tôn khuyết thiếu nào đó. Bỏ ra giá tiền thật lớn để mua phụ nữ, mình không dùng được chỉ có thể dâng đồ mua được cho đồng bọn.

Bàn về mức độ gặp thất bại trong tư tưởng, Tạ Uẩn Minh cũng chẳng khá hơn cô là bao.

Lâm Tử Nghiên cầm lấy kịch bản đọc lại từ đầu đột nhiên cảm thấy vô cùng trôi chảy.

Tạ Uẩn Minh, tôi đã phát hiện ra bí mật nhỏ của anh.

Sau cái ngày dâng hiến đồ vật, Tạ Uẩn Minh cũng không tìm Lâm Tử Nghiên nữa. Lâm Tử Nghiên tranh thủ thời gian sống yên ổn qua ngày, đi tới đi lui giữa khách sạn và trường quay, hai điểm tạo thành một đường thẳng.

Mọi người không nói ra ngoài miệng, trong lòng lại hiểu rõ Lâm Tử Nghiên là người phụ nữ được Tạ Uẩn Minh trực tiếp bảo bọc, tranh nhau chăm sóc cô để lấy lòng.

Trước đây khi quay phim, bảng thông báo được sắp xếp lộn xộn, thông thường cảnh đầu tiên sẽ quay lúc 6 giờ sáng, cảnh thứ hai sẽ quay vào ban đêm. Thời gian ở giữa không có cảnh của cô nên chỉ đành chờ ở nơi làm việc. Chênh lệch lớn như thế, Lâm Tử Nghiên sợ nếu thật sự quay trở về hoàn cảnh trong quá khứ vào một ngày nào đó, cô sẽ không thể chấp nhận sự đối xử lạnh nhạt và khinh bỉ của người khác.

Tục ngữ thường nói, khó thay đổi từ xa hoa thành tiết kiệm.

Dựa theo các kênh quảng bá khác nhau, bên ngoài cũng dần chú ý tới Lâm Tử Nghiên. Bộ phim mới nổi tiếng đột nhiên thay đổi vai nữ chính, vẫn chỉ là nữ diễn viên vô danh, các phương tiện truyền thông và internet tranh nhau suy đoán.

Việc tranh chấp tại nhà xe của Lâm Tử Nghiên và Yoyo cũng được lan truyền. Có người bắt gặp Tạ Uẩn Minh lên xe cuối cùng không trở ra nữa, trực tiếp đưa xe của đoàn làm phim lái đi. Lâm Tử Nghiên cặp kè với thái tử gia giới giải trí làm tin đồn càng hot hơn.

Lâm Tử Nghiên không hề tức giận chút nào, người ta cuối cùng cũng dời sự chú ý tới cô, dù cô được quan tâm hay bị bàn tán về chuyện tốt hoặc tệ hơn là những scandal nhàm chán, có quan hệ bất chính.

Lại một ngày kết thúc công việc sớm hơn dự định, Lâm Tử Nghiên trở lại thùng xe, bên trong có hai người phụ nữ xa lạ đang ngồi.

Trong đó người có khí thế mạnh mẽ kia chủ động vươn tay về phía Lâm Tử Nghiên.

“Chào cô Lâm, tôi là Lisa, giám đốc Tạ cấp cho tôi toàn quyền đại diện toàn bộ công việc của ngài sau này. Vị bên cạnh này là Shirley, người hoạch định hình tượng cá nhân của ngài.”

Lâm Tử Nghiên lễ phép gửi lời hỏi thăm, lần lượt bắt tay các cô theo thứ tự. Cô chú ý trên xe có thêm một cái giá treo đồ, cảm thấy quần áo treo phía trên có giá trị không nhỏ.

“Hôm nay công ty có buổi tiệc rượu kỉ niệm một năm, giám độc Tạ muốn ngài tới đó.”

Lại đi gặp mặt ha, Tạ Uẩn Minh đúng là nhà tư bản hai mặt, sợ cô nghỉ ngơi nhiều.

Khác với hai lần trước, bữa tiệc đêm nay vô cùng náo nhiệt, trước cổng đậu đầy xế hộp sang trọng, bảo vệ cũng nhiều hơn so với thường ngày.

Tạ Uẩn Minh vội vàng ứng phó tân khách thay phiên nhau đi lên, nhưng liếc mắt vẫn thấy được Lâm Tử Nghiên đang vào cửa.

Cô mặc một bộ váy dài màu xanh ngọc, chất liệu trơn nhẵn lấp lánh dưới ánh đèn, đường cong giữa mông và eo nhấp nhô làm điểm nhấn.

Thân váy xẻ tới đùi, chân dài nhỏ nhắn trắng nõn theo cước bộ của cô lúc ẩn lúc hiện, giày cao gót màu bạc khảm trên đôi chân mảnh mai của cô.

Cổ họng Tạ Uẩn Minh giật giật, uống xong ly rượu trong tay, dời ánh mắt đi chỗ khác.

Lâm Tử Nghiên mệt muốn chết, giày cao gót này vừa cao vừa thô, còn mài chân cô, cô nghĩ nên vội vàng tìm chỗ vắng người ngồi xuống thư giãn một chút. Nhưng toàn bộ hội trường không có ai ngồi cả, bọn họ đều bận giao lưu, nói cười hăng say.

Cô liếc tới một chỗ tốt, cách bàn rượu rất gần bị cây cột che lại. Lâm Tử Nghiên lén lút đi tới ngồi, nhấc đôi giày cao gót lên để thả lỏng làn da ở gót chân bị mài ửng đỏ.

Chưa kịp ngồi yên thì có một người đàn ông ngồi bên cạnh cô.

“Tôi nhận ra cô, gọi là…”

“Lâm Tử Nghiên, chào anh.”

“Đúng rồi, Lâm Tử Nghiên. Giám đốc Tạ bỏ ra số tiền lớn để ký hợp đồng với người mới, người thật quả nhiên có khí chất bất phàm.”

“Quá khen, thực ra tôi không phải người mới, vào nghề giải trí đã lâu, chỉ là không có tiếng tăm gì thôi.”

“Ha ha ha, cô Lâm thật sự khiêm tốn, tôi nói không phải người mới trong ngành nghề này.”

Lâm Tử Nghiên bị mất hứng ngay lập tức, không thèm quay sang nói chuyện nữa.

Người đàn ông tự chuốc lấy nhục, đành rời đi.

Lâm Tử Nghiên nhìn về phía bóng lưng bóng lưỡng của anh ta, chó trong dạng người nên không nói tiếng người. Vừa nhấc mắt liền thấy một ánh mắt xuyên qua cơ thể người đàn ông, chăm chú nhìn thẳng vào mình.

Là Tạ Uẩn Minh.

Thâm trầm, bén nhọn dõi theo mình.

Tạ Uẩn Minh hơi giật giật môi mỏng, Lâm Tử Nghiên nhìn ra được khẩu hình.

“Tới đây.”

Lâm Tử Nghiên lặng lẽ giấu thân thể sau cây cột.

Mẹ nó, có phải cô thích làm trái lời nên cũng thích chống lại hắn?

Tạ Uẩn Minh để ly xuống, đang muốn đi qua bên kia liền bị một người phụ nữ có vẻ cá tính chặn đường.

“Chào giám đốc Tạ, tôi tên là Yuki."

Tạ Uẩn Minh dò xét người phụ nữ trước mắt, biểu cảm không có gì biến hóa.

“Trước đó Tử Nghiên đã cùng làm chung công ty với tôi, anh đưa cô ấy đi, trong lòng tôi lại khó chịu, anh phải đền bù cho tôi.”

Yuki ra vẻ hờn dỗi, ngón tay chỏ vào ngực Tạ Uẩn Minh nhẹ nhàng đẩy đẩy.

“Làm sao để đền bù?”

“Hay là anh trả lại chị em tốt cho tôi, hoặc là anh mang theo tôi theo cùng đi.”

Môi đỏ của Yuki nhấp miệng chén, ngậm một ngụm rượu, ánh mắt tựa như mang theo lưỡi câu, nhìn thẳng vào mắt Tạ Uẩn Minh. Hai tay hơi kẹp trước ngực, hai khối thịt hiện lên vô cùng sống động.

Dù Tạ Uẩn Minh có men say, nhưng thủ đoạn nông cạn ấy của Yuki thực sự không trêu dậy nổi sự hứng thú của hắn.

“Chỉ như vậy thì sợ không được.”

Tạ Uẩn Minh lấy tay chạm vào ngực mình của Yuki ra, lách qua cô ta rồi đi về phía Lâm Tử Nghiên.

Lâm Tử Nghiên phát hiện tay và bàn chân chạm vào gót chân rất đau, cúi đầu nhìn xuống thế mà đã bị mòn da.

Đột nhiên trước mắt tối sầm lại, nhìn chân liền biết là Tạ Uẩn Minh đã tìm tới.

“Tôi bảo cô tới mà vì sao lại không tới?”

Lâm Tử Nghiên ngẩng đầu giả bộ mới phát hiện ra bóng dáng của hắn, tỏ vẻ kinh ngạc.

“Có sao? Lúc nào, tôi không nhìn thấy anh nha.”

Tạ Uẩn Minh cười khẽ, ngồi bên cạnh rồi quay sang nhìn cô.

“Có đúng không?”

Lâm Tử Nghiên nghe thấy mùi rượu nồng nặc, hẳn là Tạ Uẩn Minh đã uống rất nhiều.

“Thật, nói láo cái này làm gì, anh muốn tìm tôi, sao tôi có thể tránh được?”

Lâm Tử Nghiên đột nhiên cảm giác sau eo nóng lên, tay của Tạ Uẩn Minh dán trên lưng cô.

“Cô ngồi chỗ này làm gì, kéo khách sao?”

“Nói đùa, khách khứa ở đây đều do một tay giám đốc Tạ mời tới mà.”

Tựa như cô đối với chuyện này không thèm để ý? Đối với chuyện này đã sớm thành thói quen hay cơ bản không đặt hắn vào mắt mới nhẹ nhàng đáp trả câu hỏi này.

Tạ Uẩn Minh đẩy lưng áo của cô ra, bỏ tay vào, vuốt ve làn da trơn mềm.

“Nơi này toàn bộ đều là người, ngài lại là tiêu điểm của hội trường, sẽ bị nhìn thấy.”

“Làm sao? Không nhìn thấy, chẳng lẽ bọn họ không nghĩ ra giữa chúng ta có gì sao?”

Tạ Uẩn Minh tựa ly rượu lạnh buốt lên chân trần trắng nõn của Lâm Tử Nghiên, giọt nước ngưng đọng trên thành ly làm ướt da thịt cô.

Ánh mắt Tạ Uẩn Minh có hơi mơ hồ, động tác cũng chậm chạp hơn so với ngày thường, quay đầu nhìn cô.

“Có nhớ tôi không?”