Chương 4.1: Chỉ là tất cả dường như quá nhanh

Trong căn phòng là tiếng tim đập của hắn, Đoạn Bạch Dịch chậm rãi đi tới trước tủ quần áo của mình, mở ra một ngăn bí mật ẩn giấu bên trong chiếc tủ.

Nhìn đồ vật trong căn phòng u ám, trong mắt hắn đều là sự điên cuồng nóng rực đến quỷ dị.

Hắn thật muốn nhìn xem, tiểu tử kia khi nhìn thấy những thứ này được chuẩn bị riêng cho mình, liệu tim có đập nhanh hơn và mãnh liệt hơn không?

Có lẽ đây là lần đầu tiên nhìn thấy đại ca xuất hiện trong phòng phát sóng truyền hình trực tiếp của mình, Ngô Niệm có chút ngượng ngùng.

Nghĩ rằng người ta tốn nhiều tiền như vậy chỉ để mình làm giọng nói hỗ trợ giấc ngủ, Ngô Niệm nghĩ ngợi một lúc mở miệng nói với vị đại ca kia: “ Anh trai, sau này anh có thể đến phòng truyền hình phát sóng trực tiếp của tôi và chọn âm thanh muốn nghe là được rồi, tôi đều cho anh nghe.”

Sau khi nói xong, Ngô Niệm nhìn bình luận một hồi, mới thấy được tin nhắn của anh trả lời.

[Cannibal: Ừ.]

Nghĩ có thể anh đã chuẩn bị đi ngủ, Ngô Niệm cũng không nói gì nữa, toàn bộ quá trình tận tâm tận lực làm tốt chương trình phát sóng trực tiếp hỗ trợ giấc ngủ hôm nay.

Mãi cho đến 1 giờ sáng, Ngô Niệm mới ngừng phát sóng.

“A!” Sau khi tắt phát sóng trực tiếp, Ngô Niệm không khỏi vui mừng một tiếng.

Khi chương trình vừa phát sóng mới được ra mắt cậu ấy đã thu nhập ước tính từ những buổi phát sóng này, tới tay mà nói cậu ít nhất có thể lấy được ba mươi nghìn nhân dân tệ.

Điều này có nghĩa cuối cùng cậu ấy cũng không cần lắng về học phí năm nay!

Ngô Niệm trong lòng vui sướиɠ, cậu cầm lấy điện thoại di động tìm được vị đại ca nằm trên đầu danh sách, suy nghĩ một chút, liền chủ động gửi cho đối phương một lời kết bạn.

Vẫn là muốn cảm tạ người ta một chút, tuy rằng cậu cũng không quá rõ ràng, vì cái gì lần đầu tiên tới phòng truyền hình trực tiếp hắn lại cho cậu nhiều quà như vậy.

Chờ sau khi làm xong tất cả, Ngô Niệm mở tin nhắn của cậu ra, phát hiện ngoại trừ một số bạn bè truyền hình trực tiếp chúc mừng cậu, còn có một tin nhắn hiệu trưởng cô nhi viện gửi tới cho cậu lúc chín giờ tối.

Ngô Niệm mở tin tức ra, thì ra là hiệu trưởng nói cho cậu biết ngày nhận nuôi trẻ mồ côi hàng năm của cô nhi viện sẽ đến vào ngày mai, đáng tiếc là trong cô nhi viện không có đủ người giúp đỡ đăng ký ,nên hy vọng ngày mai cậu có thể trở về giúp đỡ.

Gần như không hề nghĩ ngợi, Ngô Niệm liền trả lời tin nhắn cho hiệu trưởng.

[Được, tôi sẽ trở lại.]

Điều khiến Ngô Niệm không nghĩ tới chính là, đã là một giờ sáng, hiệu trưởng lại còn chưa nghỉ ngơi, sau khi cậu trả lời tin nhắn xong, liền lập tức gửi một tin nhắn tới.

[Hiệu trưởng: Thật tốt quá, Niệm Niệm nghỉ ngơi sớm một chút, ngày mai chúng ta gặp.]

[Ừ! Vâng hiệu trưởng, người cũng nghỉ ngơi sớm một chút.]

Sau khi trả lời tin nhắn, Ngô Niệm cất điện thoại di động, đứng dậy đi vào nhà vệ sinh chuẩn bị rửa mặt nghỉ ngơi một chút.

Bất quá để cho cậu không nghĩ tới chính là, khi cậu mở ra phòng vệ sinh bước vào, một mùi nồng đậm không thuộc về mình hương vị giống như là hồng thủy mãnh thú xông thẳng về phía cậu!

Mùi vị kia rất dễ ngửi, tương tự mùi vị trên người Đoạn Bạch Dịch mà cậu vô tình ngửi thấy ban ngày giống nhau như đúc.

Lúc này Ngô Niệm mới nhớ tới lúc chạng vạng, Đoạn Bạch Dịch từng mượn phòng vệ sinh của mình tắm rửa......

Ngô Niệm ngửi thấy hơi thở xa lạ trong phòng vệ sinh, hai gò má chậm rãi bắt đầu nóng lên, ngay cả đôi chân dài thon dài của cậu cũng không tự giác tựa vào nhau.

Một cảm giác quỷ dị kì lạ chưa từng có trong nháy mắt tràn ngập nơi khiến Ngô Niệm khó có thể mở miệng!

Chân cậu mềm nhũn, run rẩy rẩy mở nút thông gió trong phòng vệ sinh, sau đó xông về phía phòng ngủ của mình, ngã vào trong chăn mềm mại,

mặt đỏ ửng.

Bởi vì cảm giác ngượng ngùng cực lớn, Ngô Niệm đột nhiên đỏ hốc mắt, từng giọt từng giọt nước mắt lăn ra, cậu ghé vào trên giường ủy khuất khóc.

Trên người giống như nằm giữa đám lửa lớn, Ngô Niệm cảm giác cả người đều khó chịu, đôi mắt to điềm đạm đáng yêu trào ra nước mắt, làn da trắng nõn bóng loáng ở trên chăn mềm mại không tự giác cọ nhẹ lên.

Nhưng lúc này Ngô Niệm lại cảm thấy ngực mình cũng bắt đầu đau nhức.

Môi đỏ hồng bị cậu cắn, Ngô Niệm giơ tay lên che ngực mình, những ngón chân nhỏ trắng bệch đều cong lại căng thẳng, cả người cuộn mình trong chăn hơi phát run.

Cậu ấy thực sự muốn có một hệ thống, nếu như có hệ thống, cậu cũng sẽ không kỳ quái khó chịu như vậy...

Nếu......

Nếu có người có thể giúp cậu nhìn xem, nhìn xem cậu rốt cuộc xảy ra vấn đề ở đâu, có thể khá hơn một chút hay không?

Ngô Niệm ghé vào trên giường đỏ bừng khuôn mặt nhỏ nhắn, nước mắt ở đuôi mắt nương theo đỏ ửng kiều diễm ướŧ áŧ, không tự giác liền có một tia mị ý.

Nhưng đã đến giờ này rồi, người Ngô Niệm quen biết trên thế giới này cũng không nhiều, nhiều nhất cũng chỉ có Đoạn Bạch Dịch gặp hôm nay quen thuộc một chút.

Chẳng lẽ thật sự muốn đi tìm hắn?

Ngô Niệm nghĩ nghĩ, cuối cùng cắn cắn môi.

Quên đi......

Tên kia là một tên biếи ŧɦái, ít trêu chọc hắn thì tốt hơn.

Ngô Niệm ở trên giường rối rắm vạn phần cuối cùng vẫn không chống lại được cơn buồn ngủ, cau mày nằm ở trên giường ngủ.

Sáng sớm hôm sau, Ngô Niệm bị cái lạnh đánh thức.

Cậu ngẩng đầu nhìn, chính cậu dĩ nhiên bất tri bất giác mà mở điều hòa cả buổi tối, mà cậu lại cư nhiên nằm ở trên giường, ngay cả chăn cũng quên không đắp ngủ.

“A Thu......”