Editor: Miên
Trai sông ẩn nấp ở góc khuất nhất của hồ nước, không trực tiếp tiếp xúc với mắt của Tỉnh Hành, nhưng nó có thể cảm giác được tầm mắt Tỉnh Hành. Chủ yếu là do các hoạt động ban đêm dường như bị anh phát hiện, nên hiện tại trong lòng nó vô cùng hoảng loạn, sợ sẽ bị đem ra ngoài.
Nó cũng không hiểu, nó rõ ràng đã thổi linh khí lên mặt anh trước khi đi ngủ.
Phong ấn tâm thần cùng thân thể của anh, nó mới đi lên.
Nghĩ lại, khẳng định là bởi vì nó tu hành còn chưa đủ, pháp lực không ổn định, cho nên anh mới có thể thoát một chút ra. May mắn thay, anh đã không hoàn toàn tỉnh táo, nếu không bây giờ anh đã ôm nó nằm trên giường, làm nó hiện nguyên hình.
Tỉnh Hành tầm mắt dừng ở trong ao, nhưng không thấy được trai sông.
Hành vi này là theo bản năng, bởi vì trong căn nhà này ngoại trừ anh, chỉ có trai sông là động vật sống. Nhưng khi anh nhìn một hồi, thấy con trai đang ẩn nấp dưới tán lá xanh, cũng không nghĩ gì nhiều.
Khi ra khỏi căn phòng mặt trời, Tỉnh Hành lại hoảng hốt lên, tự hỏi liệu anh có một giấc mơ hơi phù hợp với thực tế không. Gần đây anh có những giấc mơ rất kì lạ, vừa như mơ vừa như thực, hiện tại anh cũng có chút quen với điều ấy.
Vẫn còn sớm, và để xác nhận thêm giả thuyết của mình, anh đã đi kiểm tra tất cả camera ở mọi nơi trong nhà. Từ cổng sân đến phòng ở cuối cổng, nhưng cũng như anh dự đoán, cũng không có người nào lui tới.
Sau khi xem xong, Tỉnh Hành thở phào nhẹ nhõm và tựa lưng vào ghế.
Điều này là đủ để cho thấy rằng anh thực sự có một vấn đề nhỏ với giấc ngủ và tâm lí của mình, không có khả năng là có người, còn nằm đè lên anh để ngủ. Mọi thứ trong nhà đều không có người động vào, anh cũng đã kiểm tra tất cả camera, cũng chứng thực không ai tiến vào hoặc là đi ra ngoài.
Giơ tay lên nhéo ấn đường để thư giãn, tìm xem trạng thái, rồi khép máy tính lại đi rửa mặt.
Tỉnh Hành tới trước gương vừa muốn nặn kem đánh răng, mơ hồ cảm nhận được cái gì, giơ tay sờ soạng trong cổ mình một chút, nơi đó ướt nhẹp. Sau khi chạm vào nó, anh nhìn vào đầu ngón tay, và một mùi hương thoang thoảng phả vào mũi anh.
Tỉnh Hành suy tư một chút, chậm rãi đem ngón tay đưa lên mũi ngửi. Ngửi thấy một chút mùi hương tươi mát quen thuộc, giống như một mùi hương quen thuộc đã ngửi thấy vào mỗi buổi sáng……
Trong đầu thoáng hiện hoa sen lá sen trong phòng mặt trời, hô hấp bỗng dưng căng thẳng, Tỉnh Hành nghiêng đầu, hướng ánh mắt về phía phòng mặt trời.
Trong phòng mặt trời, con trai lớn đang ẩn nấp dưới những tán lá, đã vùi một nửa thân của nó xuống cát.
Nó vừa vùi vừa lắng nghe động tĩnh trong phòng, nghe thấy tiếng bàn chải, và tiếng nước bắn tung tóe, sau đó là tiếng ma sát vào vải, rồi đến tiếng bước chân.
Tiếng bước chân càng ngày càng rõ, chắc chắn là đến bên cạnh cái ao.
Trai sông đã chớm nở trở lại, vùi cát như một ông già, kết quả là nó sợ hãi và tăng tốc vùi cát, bên tai chỉ nghe thấy tiếng —— chắp chắp……
Tỉnh Hành đẩy lá ra, nhìn thấy một nửa thân của con trai đang vùi trong cát. Anh nhìn chằm chằm nhìn một hồi, hít một hơi lặng lẽ, đậy lá lại, con trai lớn lại bị che khuất một lần nữa.
Anh cảm thấy chính mình ước chừng có điểm si ngốc, vừa rồi đứng ở trước gương rửa mặt, anh thực sự đã nghĩ về《 ốc đồng cô nương 》. Hiện tại ngẫm lại, kia chỉ là truyền thuyết dân gian, trẻ em bây giờ đều không tin loại chuyện này, anh thực sự đã nghĩ về nó và hoài nghi.
Không còn suy nghĩ về một cái gì đó, sửa sang lại một chút tâm tình, xoay người thu thập đồ đạc ra cửa đi làm.
Tiếng bước chân xa dần, mãi cho đến khi chúng biến mất, đến thanh âm mở cửa đóng cửa, con trai lớn mới hoàn toàn an tâm. Nó nghĩ thầm chính mình hẳn là không bị phát hiện, hôm nay chỉ là sợ bóng sợ gió một chút thôi.
Chà, nó sẽ an phận vào lần tới —— thu hồi lòng hiếu kỳ, nhéo lên cái mũi để giữ sự cám dỗ từ mùi hương của Tỉnh Hành, ở yên trong ao, bào vùi hạt cát, chuyên tâm hưởng thụ cuộc sống trai phật của mình.
*********
Tỉnh Hành ban ngày đều ngâm mình ở phòng thí nghiệm, anh ấy sẽ không đi ra ngoài cho đến khi anh phải đến trường vào buổi chiều.
Sau khi rời khỏi phòng thí nghiệm, quần áo chống tĩnh điện đã được cởi ra, và cả người vẫn đang đắm chìm trong thí nghiệm..
Không có nhiều sinh viên bỏ lỡ các lớp học trong các khóa học chuyên ngành của Tỉnh Hành, chủ yếu là vì không có nhiều cô gái bỏ lỡ các lớp học..
Anh là giáo sư nam trẻ tuổi và đẹp trai nhất được biết đến ở Đại học Mộng Đại. Ngoài những sinh viên của mình bỏ qua các bài học, còn có những cô gái chuyên ngành khác đến nghe giảng. Họ dường như không quan tâm đến ý nghĩa của chiếc máy bay anh ấy nói, chủ yếu hưởng thụ khuôn mặt của anh ấy.
Trong mắt những cô gái này, Tỉnh Hành là hình mẫu lí tưởng trong cuộc sống của họ. Khuôn mặt nam tính và phong cách ăn mặc đơn giản , nhưng không lỗi thời chút nào. Anh có thể thay thế cho các nhân vật nam chính trong các tiểu thuyết khác nhau .
Tuy rằng các nữ sinh đều thích nhan sắc của anh, ảnh chụp lén cũng không ít, nhưng ai cũng biết anh là một giáo sư nổi tiếng nghiêm khắc ở trường, nghiêm túc đứng đắn ít khi nói cười, đôi khi thái độ nghiêm khắc của anh ấy khiến da đầu người ta tê dại.
Cho nên, mọi người cũng đều chỉ dám tôn trọng Tỉnh giáo sư, không dám gây rối với anh.
Ở hàng cuối cùng của lớp học, có một số cô gái từ các chuyên ngành khác đang ngồi, người mặc quần đùi váy hoa ngắn, người tóc dài thẳng, người tóc xoăn, trên đầu kẹp tóc vuông hoặc kẹp tóc trân châu.
Hầu hết đều chơi di động, hoặc là cùng nhau nói chuyện.
Một cô gái đeo khuyên tai lớn màu đỏ đem điện thoại nhét vào túi, quay đầu về phía cô gái ngồi bên cạnh và thì thầm: “Tiểu Vũ, cậu thật sự biết về Tỉnh giáo sư hả?”
Cô gái tên Tiểu Vũ có một mái tóc dài thẳng, mềm mại buông qua vai, khí chất rất thanh lịch, và cũng có một chút son phấn để phụ họa cho khuôn mặt xinh đẹp.
Cô hướng về phía nữ sinh đeo khuyên tai gật gật đầu, “Đúng vậy.”
Nữ sinh đeo khuyên tai cầm lấy tay Tiểu Vũ, cố ý chớp đôi mắt với lông mi giả,
“Thật là siêu ghen tị với cậu, ô ô ô……”
Tiểu Vũ đặt tay lên lưng cô gái kia, còn chưa kịp nói gì, Tỉnh Hành đã vào phòng học. Vì thế cô không nói, mà là cùng nữ sinh kia quay đầu về phía trước lớp, nhìn Tỉnh Hành đi đến bục giảng.
Tỉnh Hành đứng ở bục giảng không quá hai phút, tiếng chuông vào lớp vang lên trong khu dạy học.
Nghe tiếng chuông, hai ba sinh viên cầm sách chạy vào phòng học.
Tiếng chuông kết thúc vang vọng trong hành lang cho đến khi nó dừng lại.
Tỉnh Hành đứng ở trên bục giảng và liếc một vòng trong phòng học, ước chừng đếm một chút, và thấy rằng có rất nhiều người, cũng không điểm danh nữa, trực tiếp bắt đầu bài học.
Bốn mươi phút đứng ở bục giảng, còn phải nói chuyện liên tục, cũng không phải là một nhiệm vụ dễ dàng. Nhưng Tỉnh Hành đã quá quen với những điều này nên không cảm thấy khổ sở lắm.
Sau khi kết thúc một tiết học, anh ở lại trong lớp và nói với các sinh viên một cách máy móc: "Nghỉ ngơi mười phút, nếu bạn không hiểu bất kỳ câu hỏi hoặc cần thảo luận điều gì, các bạn có thể gọi tôi."
Tuy rằng lời nói hơi máy móc, nhưng Tỉnh Hành nói những lời này là nghiêm túc, mọi người cũng đều nóng lòng muốn thử.
Một vài cô gái ngồi cạnh nhau ở hàng thứ năm cứ xô qua đẩy lại, cuối cùng một cô gái có mái tóc đuôi ngựa giơ tay và gọi: “ Thầy Tỉnh.”
Tỉnh Hành ngẩng đầu nhìn một cái, trên mặt không có biểu cảm gì, trực tiếp đi xuống bên cạnh nữ sinh này.
Trong nháy mắt rất nhiều ánh mắt bị thu hút, tất cả đều nhìn Tỉnh Hành đi về phía nữ sinh kia. Những nữ sinh ngồi bên cạnh đều lặng lẽ nín thở, giả vờ bình tĩnh.
Ở hàng cuối của lớp, nữ sinh mang bông tai màu đỏ cầm di động trong tay, nín thở bí mật chụp ảnh, khoảng cách càng gần cô càng kích động, nhỏ giọng nói với “Tiểu Vũ” bên cạnh:
“Trời ạ, thật sự đẹp trai, cực phẩm nhân gian!”
‘Tiểu Vũ’ ngồi ở bên cạnh không nói chuyện, mà là giống như những người khác nhìn Tỉnh Hành đi đến bên nữ sinh ngồi bàn thứ năm, nhìn anh hơi hơi cúi đầu hỏi nữ sinh kia:
“Có vấn đề gì?”
Họ liền cảm thấy nếu là đi về hướng chính mình, nếu là cùng chính mình nói chuyện, chính mình khẳng định sẽ nhịn không được, tim đập nhanh, khuôn mặt nóng lên, hô hấp khó khăn……
Sự ngưỡng mộ của nữ sinh đeo khuyên tai đỏ đối với Tỉnh Hành chính là chụp ảnh quay video lén lút. Sau khi quay xong, cô quay đầu, mới phát hiện nữ sinh bên cạnh đang nhìn Tỉnh Hành với đôi mắt ngưỡng mộ.
Cô ấy nhìn ‘Tiểu Vũ’, nhìn vẻ ngoài điềm tĩnh và xinh đẹp của cô, khóe miệng khẽ nâng lên, trong ánh mắt tựa hồ có một ánh sáng tan vỡ, nhìn lại Tỉnh Hành, nghĩ thầm cô gái này không phải là……
**
Tiết học kết thúc sau mười phút, tiết học thứ hai sẽ tiến hành như bình thường theo nội dung sách giáo khoa.
Sau hai tiết học, Tỉnh Hành thu thập dụng cụ dạy học rời khỏi khu dạy học, trở về văn phòng của học viện.
Khi anh dành hết tâm huyết cho công việc, anh đã bỏ giấc mơ kia lại phía sau.
Giáo sư Vương rất quan tâm đến anh, sau giờ học phát hiện anh vẫn còn ở văn phòng, ngồi xuống pha chút nước ấm, quay đầu hỏi anh:
“Thầy Tỉnh, thuốc tôi cho cậu thế nào? Tối hôm qua ngủ ngon không?”
Khi được hỏi như vậy, Tỉnh Hành tự nhiên lại nghĩ tới những gì đã xảy ra vào buổi sáng.
Anh nghĩ một lúc, trả lời giáo sư Vương,
“Có vẻ không tốt lắm, hình như có chút nghiêm trọng hơn”.
Giáo sư Vương nói:
“Không thể nào?”
Tỉnh Hành ngồi dậy và ngả người ra sau ghế, quay đầu nhìn giáo sư Vương, ngữ khí thả lỏng, nhưng bộ dáng không có nói giỡn,
“Lần trước giống nằm mơ, lần này giống như bị ảo giác, thực sự giống như bị một người đè lên.”
Giáo sư Vương duỗi duỗi cổ, nghiễm nhiên giống một ông lão tò mò,
“Đó có phải ảo giác hay không?”
Tỉnh Hành cười một chút,
“Trong nhà không có xuất hiện dị thường, cửa nẻo đều được đóng kín, không có dấu vết gì, tôi cũng đã kiểm tra camera, không có người vào nhà, hẳn là ảo giác.”
“Như vậy ……”
Giáo sư Vương thu hồi ánh mắt, rụt cổ lại, giơ tay đẩy gọng kính, suy nghĩ một chút, lại nhìn về phía Tỉnh Hành,
“Nếu ảo giác xảy ra thì có vấn đề gì về tâm thần không? Có chút gì nghiêm trọng không? Cậu có đến khoa tầm thần của bệnh viện kiểm tra không? Hoặc nhờ bác sĩ tâm thần tư vấn?”
Bản thân Tỉnh Hành không cảm thấy nghiêm trọng như thế, đêm qua anh ngủ rất ngon. Tinh thần hôm nay cũng không tệ lắm, cũng không ảnh hưởng đến công việc. Nhưng chỉ là cách vài bữa, lại có cảm giác như bị người ta ngủ đè lên.
Anh tiếp nhận sự quan tâm của giáo sư Vương,
“Hiện tại cảm giác không có vấn đề gì lớn, nếu thật sự ảnh hưởng đến sinh hoạt và công việc, tôi sẽ suy xét việc tìm đến bác sĩ tâm lý.”
Giáo sư Vương gật gật đầu, nghĩ rằng nếu có bệnh thì phải gặp bác sĩ, mặc kệ là bệnh sinh lý hay là bệnh tâm lý, không thể kháng cự. Tuổi còn trẻ mà bị ảo giác thật nguy hiểm. Người ta nói thiên tài và kẻ điên chỉ cách nhau một con đường, có lẽ hôm nay là thiên tài, nhưng ngày mai lại bị bệnh thần kinh?
Thiên tài Tỉnh lão sư không cảm thấy chính mình sẽ điên, nhưng sau khi kết thúc chủ đề này, anh lại thình lình hỏi giáo sư Vương một câu:
“Ông cảm thấy trên thế giới này có ma thủy thần linh hay không?”
Giáo sư Vương nghe xong sửng sốt, sau đó nói một cách nghiêm túc:
“Tỉnh lão sư, tôi vẫn đề nghị cậu nên đến bệnh viện sớm đi, thật đấy.”
Tỉnh lão sư: “……”
Chà, trước đó anh cảm thấy đầu óc mình không có vấn đề, nhưng sau khi hỏi vấn đề này, anh đột nhiên cũng cảm thấy đầu óc mình dường như cũng có chút vấn đề.