🖼️ Chương này có nội dung ảnh, vui lòng xem trên
Phiên bản đầy đủ *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Chương 61Nguồn thiếu chương này, mong độc giả thông cảm!
Chương 62: Phù Dung TinhÔi từ từ đã chú à, từ từ.” Thị Tử gọi, “Quý Ất!”
Thấy người đàn ông kia đi vào trong, hắn chỉ có thề vội gọi tên này, hắn tin là khi hắn gọi thì người kia không thể không dừng bước. Bất kể ông ta có phải Quý Ất không, người xuất hiện ở đây, địa chỉ này, căn tiệm hoàn toàn giống với Tinh Duyên của Tinh Tinh thì không thể không có liên quan tới Quý Ất.
Quả đúng như Thị Tử đoán, ông ta dừng chân, quay người nhìn bọn họ, lạnh lùng nói: “Các ngươi làm sao lại biết tên của ta?”
Mập và Thị Tử lạnh người, hóa ra đúng là Quý Ất! Như vậy, ông chú béo ú trước mặt này chính là ba của Tinh Tinh và Thiên Ti sao?
Thấy bọn hắn im lặng, ông ta nói: “Sao hai người biết tên ta? Ai bảo các người tới?”
Nên nói dối hay hỏi đàng hoàng? Hai người đều phân vân. Thị Tử đáp: “Chú à, thực ra bọn tôi tới tìm chú đó, muốn hỏi một chút…”
“Hỏi chuyện của Thiên Ti, thằng nhóc này đang theo đuổi Thiên Ti!” Mập cắt ngang lời của Thị Tử, mặc kệ hắn đang trừng mắt với mình.
“Ha ha, ha ha.” Vừa nói, Mập vừa vỗ vỡ Thị Tử, kêu hắn nói dóc cùng mình.
Thị Tử nhìn Mập, rồi lại nhìn ông chú rồi cũng cười nói: “Đúng rồi, tôi thích Thiên Ti, à thì… chú à, cháu nghe nói chú là ba của Thiên Ti, tôi theo đuổi Thiên Ti, hy vọng cô ấy thành bạn gái của tôi, chú có đồng ý không?”
Quý Ất nhìn hai người, người sống mà lại có thể đi vào quỷ thị. Nghe theo cách bọn hắn nói thì dường như không phải là vô tình vào được mà là cố ý vào đây. Người sống mà có thể tùy ý ra vào nơi đây thì chắc chắn không bình thường rồi. “Các ngươi vào bằng cách nào?”
Thị Tử tiến lên vài bước, đưa tay làm động tác mời Quý Ất cùng hắn ngồi trên ghế giữa tiệm.
Quý Ất lần này không do dự gì mà ngồi thẳng xuống.
“Chú tôi đưa tôi vào, là Linh Tử.” Linh Tử thúc mỗi năm đều tới đây vài lần, nên người ở Quỷ Thị biết ông cùng không ít. Hắn báo tên Linh Tử để người ta không nghi ngờ mình nữa.
Quý Ất vân vê cổ tay áo, cúi đầu không nhìn rõ mặt và phản ứng, ông ta nói: “À, ta từng nghe qua người đó, có chút bản lĩnh. Còn chuyện của ngươi và Thiên Ti là như thế nào?”
“Cháu hiện đang theo đuổi cô ấy nên, muốn hỏi chú, Thiên Ti thích ăn gì? Vì sao chỉ mặc đồ màu hồng? sinh nhật cô ấy là ngày nào? Cháu muốn tặng cho cô ấy bất ngờ.”
Quý Ất vẫn cúi đầu không nhìn tới hắn khiến hắn không đoán được ý của Quý Ất: “Ngươi cùng Thiên Ti cũng không thân lắm nhỉ, nếu không cũng không chạy tới đây hỏi ta chuyện này. Mà tại sao ngươi biết ta ở đây?”
“À, cái này à, ha ha, người có tâm sẽ tìm thấy thôi. Chú à, hay chú nói cháu biết ngày sinh của Thiên Ti đi.” Thật ra thì Khúc Sầm Sĩ cũng không thật sự muốn biết sinh nhật của Thiên Ti nữa, cho dù biết thì cũng chẳng có ích gì. Hắn chỉ hỏi vì thấy Mập đang đứng nhìn và đếm số hạt trong chuỗi hạt đeo tay.
Phật châu đó! Phật châu ở Quỷ Thị, chẳng lẽ lại có Phật châu được khai quang bởi Bồ Tát sao? Thị Tử thấy lạ lẫm! Chắc chắn, chuỗi hạt có 109 hạt rồi!
Phật châu a! Quỷ thành phố Phật châu, chẳng lẽ còn có thể là Bồ Tát khai quang? Thị Tử ở trong lòng liền đánh đố. Cái này khẳng định là 109 viên Phật châu.
Không nghĩ tới, Quý Ất đột nhiên đứng dậy, đi tới trước mặt Mập, lấy thân mình chặn trước quầy nói “Được rồi, ta không quan tâm vì sao các người tới, nhưng mau đi đi, nơi này ta không chào đón người sống.”
Thị Tử và Mập mặt ngây ngẩn, bọn hắn không nghĩ tới sẽ bị đuổi dứt khoát như vậy. Tuy nhiên, ở Quỷ Thị nên bọn hắn không dám làm gì, đành tiu nghỉu đi ra khỏi Tinh Duyên. Chỉ là hai người đứng trên đường, quay đầu lại nhìn bảng hiệu Tinh Duyên, nhìn cửa hàng quen thuộc, trong lòng Thị Tử tràn đầy nghi hoặc.
Mập vỗ vai bảo hắn đi tới phía trước, qua một con phố thì chắc sẽ tìm được Linh Tử thúc.
Vừa đi, Thị Tử vừa nói: “Xem ra Tinh Duyên của Tinh Tinh cũng là sản nghiệp của Quý Ất rồi. Hắn mở ở dương gian và Âm Lộ hai tiệm Tinh Duyên y như nhau khẳng định là có vấn đề. Hơn nữa, tao cảm thấy hai nhà âm dương Tinh Duyên này chắc chắn có giao dịch chung với nhau, giống như một vài nhà bán đồ vàng mã cũng kiêm chức âm sai hai bên vậy.”
Mập nói: “Cùng là chuỗi hạt như nhau, tao có cảm giác hai tiệm đều giao dịch cùng một thứ, nhất định có liên quan tới những cái chết kia.”
“Ừ, rất có khả năng. Thậm chí có khả năng là Quý Ất hϊếp bức Tinh Tinh và Thiên Ti ở bên kia giúp hắn làm việc.”
Bọn hắn vừa đi vừa phân tích, chợt nghe có giọng nói: “Này, tiểu huynh đệ, tới đây đi. Ta thấy ấn đường cậu có màu đen, tất có nguy hiểm đi, lại đây lại đây, ta tính một quẻ.”
Bọn hắn quay sang nhìn ở vỉa hè có một sạp trải tấm vải đỏ, trên có viết chữ đoán mệnh đoán chữ, xem âm trạch phong thuỷ.
Hay ghê, giờ không phải là xem dương trạch phong thủy nữa, mà trùng hợp chính là người lần trước cãi nhau về âm dương với Thị Tử.
“Đại thúc, lại đi gạt người à?” Thị Tử cau mày hỏi. Mập ngạc nhiên nhìn ông thầy bói, hắn cũng cảm thấy rất kỳ quái, ở quỷ thị toàn ma quỷ, còn có mệnh để mà tính sao?
Ông ta nói: “Chủ yếu bên này người ta xem âm trạch phong thủy này kia. Sao mà cậu cũng tới đây? Này, người bên cạnh cậu là người sống mà nhỉ?”
Thị Tử trên trán chảy hắc tuyến a: “Đại thúc, tôi cũng là người sống. Tôi chỉ tới đây chơi một chút thôi.”
“À há, ta còn tưởng cậu chết rồi chứ!”
“Vậy ông chết rồi sao?” Thị Tử nhìn trên dưới trước sau, vài giây sau xác định, ông ta đúng là một người chết.
Ông ta cười ha ha nói: “Ta thỏa mãn, ít nhất lúc ta đi không có vướng bận gì cả.”
Bên này bọn họ nói chuyện, thì ông chủ hàng bên cạnh đưa tới một chiếc chén đen tuyền nói: “Chàng trai trẻ, mau xem thử đi, đi tới đây vất vả vậy cũng phải mua chút gì chứ.”
Thị Tử lơ đãng nhìn mẹt hàng, ánh mắt sau cùng dừng ở chiếc chén nhỏ đen tuyền: “Cái này là cái gì a?”
“Uầy, đồ tốt đó nha. Cậu mang ra ngoài rồi đem bán ở cửa hàng đồ cổ cũng phải được cả vạn tệ. Tôi bán cho cậu 20 vạn minh tệ, thấy sao nào?”
Mập không biết minh tệ và nhân dân tệ trao đổi thế nào, kinh ngạc mở to mắt: “Cái này mà hai mươi vạn a? Đắt như vàng vậy.”
Ông chủ ha hả cười: “Là minh tệ a, ngươi cho ta nhân dân tệ ta cũng không dùng được. Các ngươi xem thế nào?”
Thị Tử lại nhìn thấy một viên đá màu hồng nhạt trên đám hàng hóa bày dưới đất, là đá Phù Dung. Viên đá rất đơn giản, dạng tinh thể, mượt mà, được đính vào một sợi dây đen, không có thêm gì nữa. Nhưng nhìn viên đá lại phảng phất như thể có sinh mệnh, khiến hắn có cảm giác tương đồng với đám hạt đá ở Tinh Duyên.
“Cái này… Bán thế nào?” Chỉ vài giây, Thị Tử cũng đã hạ quyết tâm, hắn muốn mua cái này, mặc kệ phải tốn bao nhiêu tiền.
Ông chủ nhìn viên đá, nói: “Cái này, cái này…”
Ngay lúc ông ta còn đang do dự thì Linh Tử nói vọng tới: “Tiểu Lục, món này con nuôi ta muốn, nói giá đi.”
Ông ta nhìn Linh Tử, do dự một lúc rồi mới nói: “Linh tử, không phải ta không cho ngươi mặt mũi a. Cái này, cái này,” ông ta đột nhiên thì thào, “Cái này là ta chôm từ trong tiệm bên kia đó.”
Ngòn tay ông ta chỉ xéo qua, vừa khéo là Tinh Duyên.
Khúc Sầm Sĩ cầm sợi dây chuyền, hạ quyết tâm, hắn muốn mua. Viên Phù Dung Tinh này cho hắn cảm giác rất giống Thiên Ti. Hồng nhạt, trong suốt, xinh đẹp, còn có một loại cảm giác ngọt thanh. Lại còn có liên quan tới Tinh Duyên.
Hắn cũng thấp giọng nói: “Nếu là trộm, ông còn không nhanh lên nói giá, chờ hắn phát hiện tới đánh ông sao?”