Chương 45

Tạ Tuân không để ý, hỏi: "Đây là rượu lê sao?"

Ánh mắt Khương Thư Yểu chuyển đến cổ tay gầy guộc trắng trẻo của hắn, vừa gật đầu vừa đáp: "Phải."

Tay áo của Tạ Tuân rộng thùng thình, nâng tay lên, ống tay áo hơi rũ xuống, để lộ một đoạn ống tay áo trong trắng như tuyết, dáng vẻ hắn nhấp rượu thật tao nhã, khiến Khương Thư Yểu vốn định tạo ra không khí ăn uống vỉa hè, có chút thất bại.

"Trong trẻo đáng yêu, ngọt ngào sảng khoái." Tạ Tuân đặt chén rượu xuống, trên mặt chợt nở nụ cười: "Đây là lần đầu tiên ta được uống rượu lê."

Đây cũng là lần đầu tiên Khương Thư Yểu thấy hắn cười.

Ánh tà dương phủ lên người hắn một lớp hào quang dịu dàng, tóc đen búi cao, dung mạo tuấn tú, khi cười nhẹ, khí chất xa cách kiêu ngạo trên người hắn lập tức tan biến, thay vào đó là sự ấm áp, như trăng xuân và liễu rủ.

Rồi nụ cười trên mặt hắn chợt cứng lại.

"Nàng... sao lại nhìn ta như vậy?" Tạ Tuân ho nhẹ một tiếng, có chút luống cuống trước ánh mắt chăm chú của Khương Thư Yểu.

Khương Thư Yểu thu hồi ánh mắt thưởng thức mỹ nam, tiếc nuối thở dài một hơi: "Không có gì, ăn cơm thôi."

Nàng mở nắp chiếc bát sứ lớn trên bàn, một mùi thơm cay nồng lập tức xộc vào mũi Tạ Tuân.

Trước mắt là một bát tôm đỏ rực, vỏ được chiên qua dầu, màu sắc óng ánh, bên trên rưới nước sốt đỏ au nổi váng dầu, khói bốc nghi ngút, chất đầy cả bát.

Khương Thư Yểu vốn định làm tôm hùm đất cay Tứ Xuyên, nhưng tiếc là tôm hùm đất chỉ mới du nhập vào Trung Quốc vào thế kỷ hai mươi mốt, lúc này chỉ có tôm thường, nên nàng đã dùng cách làm tôm hùm đất cay Tứ Xuyên để làm ra bát tôm cay này.

Tạ Tuân nhìn bát tôm, nghĩ đến cách bóc vỏ tôm mà Khương Thư Yểu dạy mình trước đây, có chút đau đầu, nhiều tôm như vậy, ăn thật phiền phức.

Hắn vừa định gắp một con, thì thấy một bàn tay trắng nõn đưa vào bát...

Tạ Tuân cầm đũa, mắt tròn mắt dẹt.

Khương Thư Yểu nhanh chóng bóc vỏ tôm, cho vào miệng, hạnh phúc nheo mắt.

Chỉ tiếc không có tôm hùm đất, nếu không thì có thể cầm con tôm hùm đất lên hút một ngụm nước sốt, đó mới là tinh túy.

Khương Thư Yểu ăn xong lại tiếp tục lấy tôm, cảm nhận được ánh mắt khó tin của Tạ Tuân, nàng nhìn hắn: "Chàng không ăn sao?"

Tạ Tuân nhìn tay nàng, lại nhìn tôm: "Nàng dùng tay bốc?"

Khương Thư Yểu đương nhiên nói: "Dùng đũa phiền phức lắm, một bát lớn thế này cơ mà."

Vừa nói nàng vừa bóc tôm, bóc xong thấy Tạ Tuân vẫn nhìn mình chằm chằm, lúc này mới kịp phản ứng, có lẽ chàng không thể chấp nhận được.

"Chàng cứ dùng đũa, ờ... tay ta không bẩn đâu."

Thấy nàng lúng túng, Tạ Tuân đang định nói hắn không hề chê bai, chỉ là ngạc nhiên thôi, thì Khương Thư Yểu đã nhanh miệng nói: "Chẳng lẽ chàng thấy phiền phức, muốn gọi nha hoàn đến bóc tôm cho chàng?"

Tạ Tuân vội vàng nói: "Không phải."

Vừa dứt lời, Khương Thư Yểu đột nhiên nghiêng người, đưa một con tôm đã bóc vỏ đến trước mặt hắn.

Động tác của nàng quá đột ngột, Tạ Tuân hoàn toàn không kịp phản ứng.

Hắn cúi đầu nhìn tay nàng, cổ tay trắng như tuyết, ngón tay thon dài như hành lá.

Sự ngạc nhiên liên tiếp khiến hắn hơi sững sờ, đầu óc trống rỗng trong giây lát, nhìn bàn tay đang cầm con tôm gần trong gang tấc, theo bản năng cúi đầu, dùng miệng nhận lấy con tôm.

Im lặng, một sự im lặng kỳ lạ.

Khương Thư Yểu dự đoán hắn sẽ dùng đũa gắp con tôm, hoặc trực tiếp từ chối nói ta không muốn, hành động vừa giữ phong độ vừa hơi làm cao như vậy mới đúng là hắn chứ, dùng miệng nhận là sao?

Tạ Tuân cũng không ngờ mình lại cúi đầu cắn con tôm, khi hắn nhận ra mình đã làm gì, trong đầu bỗng ầm một tiếng, hơi nóng lan lên tai, nhanh chóng ửng đỏ như máu.

Không thể để nàng phát hiện.

Tạ Tuân nhất thời có chút luống cuống, không biết làm sao để che giấu, nhưng chưa kịp để Khương Thư Yểu phát hiện tai hắn đỏ ửng, thì đã nếm được hương vị của con tôm vừa cho vào miệng.