Chương 44

Lâm Thành gật đầu, định nói gì đó rồi lại thôi, lại vỗ vai Tạ Tuân một cái.

Tạ Tuân bị vỗ vai một cách khó hiểu, nhìn Lâm Thành buồn bã rời đi, thu hồi ánh mắt nhìn xuống vai mình, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Hết phiên trực, Tạ Tuân từ biệt đồng liêu, phi ngựa về phủ. Đến cửa Tạ Quốc Công phủ, thấy trời còn sớm, ngẫm nghĩ, không xuống ngựa, thong dong dạo thêm vài vòng mới quay lại.

Xuống ngựa, bước thong thả về hậu viện, giữa đường gặp cháu trai trưởng Tạ Diệp.

"Tam thúc, sớm vậy đã dùng bữa tối xong rồi đi tiêu thực sao?" Tạ Diệp chưa từng thấy tam thúc phong độ ngời ngời lại đi dạo thế này, lấy làm lạ.

Tạ Tuân vốn mặt lạnh như băng càng thêm lạnh lẽo, liếc Tạ Diệp một cái, rồi khôi phục dáng vẻ ung dung, thong thả bước đi.

Tạ Tuân tức giận.

Không phải giận Tạ Diệp, mà giận chính mình.

Hắn chột dạ cái gì, cố ý cái gì? Cả đời này làm việc gì chẳng quang minh chính đại, chẳng qua hôm nay về sớm hơn thường lệ, có cần câu giờ sợ Khương Thư Yểu nghĩ hắn thèm cơm nàng nấu không?

Đến Thính Trúc viện, Tạ Tuân đã suy nghĩ thấu đáo, thần thái tự nhiên ung dung, vừa bước vào sân, đã ngửi thấy một mùi thơm nức mũi.

Xem ra cũng chẳng về sớm lắm, bữa tối đã chuẩn bị xong rồi.

Mùi thơm này lan tỏa khắp sân, mấy nha hoàn tham ăn bỏ dở công việc chạy đến gần bếp nhỏ dòm ngó, thấy Tạ Tuân từ cửa viện đi tới, hoảng sợ chạy tán loạn.

Tạ Tuân lại bắt đầu không thoải mái, hiện giờ Khương Thư Yểu hẳn là đang ở bếp nhỏ, hắn nên trực tiếp đến đông sương phòng chờ hay là đến nhà bếp nhỏ xem nàng?

Hắn đứng giữa sân suy nghĩ.

Trong sân thoang thoảng mùi thơm, các nha hoàn vừa chạy vừa nhảy đã khuất xa, dưới mái hiên cũng không thấy bóng dáng ai. Hoàng hôn buông xuống, ráng chiều như lụa mỏng, mờ ảo mà rực rỡ, phủ lên mái nhà, ngọn cây một màu ấm áp.

Nghĩ về Thính Trúc viện trước kia lạnh lẽo, ngăn nắp, Tạ Tuân có chút ngơ ngẩn.

Thì ra cuộc sống sau khi thành thân là như vậy, ánh tà dương, cơm canh ấm nóng, hơi thở cuộc sống đời thường.

Lúc Tạ Tuân còn đang xoắn quýt ngoài phòng, Khương Thư Yểu ra khỏi nhà bếp.

Ánh mắt Tạ Tuân chạm phải nàng, có chút ngượng ngùng.

Khương Thư Yểu không bận lòng, cười với hắn: "Về vừa lúc, mới ra lò." Nói rồi thẳng bước về đông sương phòng.

Cử chỉ nàng ung dung tự tại, Tạ Tuân cũng bị cuốn theo, sải bước theo sau.

Hai người ngồi đối diện nhau. Khương Thư Yểu khi dùng bữa không ưa kẻ hầu người hạ, nha hoàn bày biện xong liền lui xuống.

Thấy Tạ Tuân đối diện ngồi ngay ngắn, vẻ mặt nghiêm nghị, Khương Thư Yểu có chút căng thẳng.

Ăn uống mà câu nệ, thật là đại kỵ.

Nàng cầm chiếc bình sứ đặt bên cạnh bàn, hơi nghiêng người, rót cho Tạ Tuân một chén rượu.

Thấy vậy, Tạ Tuân ngạc nhiên nói: "Đây là... rượu?" Hắn chưa từng thấy nữ tử nào dùng bữa mà còn uống rượu.

"Đương nhiên." Nhắc đến chuyện này, mắt Khương Thư Yểu cong như vầng trăng khuyết: "Sai người đặc biệt mua về, ta đã nếm thử, hương vị không tệ, không biết chàng có thích hay không."

Văn hóa ủ rượu và uống rượu từ xa xưa đã rất phong phú, các loại rượu cũng rất đa dạng, ví dụ như rượu hoa và các loại rượu hoa quả thường được xem như một loại đồ uống, rượu nho, rượu táo tàu, rượu dâu tằm, rượu cam quýt, rượu mơ, rượu lựu, rượu đào và rượu lê, v.v., nồng độ không cao, vị ngọt thanh dễ uống, đặc biệt thích hợp cho nữ giới.

Khi nghe Bạch Chỉ kể về nhiều loại rượu như vậy, Khương Thư Yểu như chuột sa chĩnh gạo, hào hứng sai Bạch Chỉ mua mỗi loại một bình về.

Tạ Tuân nhìn nàng, rồi lại nhìn chén rượu, hơi ngạc nhiên hỏi: "Nàng thích uống rượu?"

Khương Thư Yểu gật đầu.

Tạ Tuân ngẩn ra một lúc, nhưng cũng không nói gì, bèn nâng chén rượu lên nhấp một ngụm.

Ngón tay hắn thon dài trắng nõn, khớp xương rõ ràng, dáng vẻ nâng chén ngọc bích lên thật đẹp mắt, Khương Thư Yểu không khỏi nhìn chăm chú vào tay hắn.