Chương 36

"Dự yến thì ta muốn may vài bộ mới." Dù sao giờ nàng cũng có tiền, không mua lúc này thì còn đợi đến bao giờ.

Bạch Chỉ đã quen với phong cách tiêu tiền như nước của Khương Thư Yểu, không chút do dự gật đầu: "Vậy để nô tỳ bảo quản gia gọi hết thợ thêu giỏi nhất kinh thành đến."

Khương Thư Yểu nói thêm: "Còn trang sức, ta cũng muốn sắm mới."

Bạch Chỉ ngẩn người: "Nhưng mà, trang sức không có lệ mang vào phủ cho người ta chọn..." Y phục chỉ cần mang theo vài xe vải, còn trang sức thì khác. Trang sức đắt tiền đều được bảo quản nghiêm ngặt, có những món cực kỳ quý giá người thường còn không có cơ hội nhìn qua.

Khương Thư Yểu nào muốn ra ngoài dự yến chỉ đeo mấy món trang sức vàng đơn giản, đến cả hoa tai lộng lẫy cũng không có.

"Giá mà ta có thể ra ngoài dạo một vòng thì tốt biết mấy." Nàng buông thõng vai, lẩm bẩm.

Bạch Chỉ sợ tiểu thư vừa mới an phận một thời gian lại bắt đầu gây chuyện, khuyên nhủ: "Gần đây lão phu nhân đặt ra nhiều quy củ nghiêm khắc, chuyện chép kinh còn khiến lão phu nhân nổi giận, tiểu thư nên nhẫn nhịn một chút, đợi lão phu nhân nguôi giận rồi muốn làm gì thì làm mới phải."

Nữ nhi luôn thích làm đẹp, ăn mặc xinh đẹp tâm trạng cũng sẽ tốt hơn vài phần. Khương Thư Yểu cũng không nghĩ ra cách nào khác, đành thỏa hiệp: "Vậy thì bảo người ta mang vài tấm vải màu sắc sặc sỡ vào để ta chọn, nếu được thì đến tiệm vàng mua thêm trang sức, kiểu dáng không quan trọng, càng phức tạp tinh xảo càng tốt."

"Cái này..." Bạch Chỉ chưa từng nghe mệnh lệnh như vậy, mua trang sức tốn rất nhiều tiền, ngay cả nha hoàn thân cận nhất cũng không dám nhận việc này.

"Thôi vậy." Khương Thư Yểu cũng không muốn làm khó người khác, nhà ngoại nàng tuy là thương nhân giàu có, nhưng trong chuyện ăn mặc ở lại không nhúng tay vào chuyện y phục, ngay cả tiêu xài hoang phí từ sản nghiệp nhà mình cũng không làm được, đúng là có tiền mà không tiêu được.

Nàng buồn bực nói: "Từ khi gả đến đây ta chưa xuất phủ lần nào, cũng không biết chợ búa bên ngoài giờ ra sao." Nói chính xác thì từ khi xuyên không đến đây nàng chưa từng thấy chợ thời xưa, Khương Thư Yểu tò mò đến khó chịu, chỉ hận không thể mọc cánh bay ra ngoài xem thử.

Bạch Chỉ thấy dáng vẻ nàng như muốn hành động liền giật mình trong lòng, chợt lóe lên một ý: "Hay là để cô gia dẫn tiểu thư ra ngoài?"

"Hả?" Đây là cách gì lạ vậy, Khương Thư Yểu ghé tai lại gần: "Ngươi nói rõ ta nghe thử."

"Mấy hôm nữa cô gia được nghỉ, để ngài ấy đi cùng chính thê cũng không quá đáng chứ, nếu là cô gia dẫn tiểu thư ra ngoài, lão phu nhân cũng không thể nói gì."

Khương Thư Yểu sáng mắt lên, nhưng lại không hiểu: "Sao chàng ấy lại bằng lòng?" Nhìn cái vẻ mặt lạnh lùng chán ghét thường ngày của hắn kìa.

Bạch Chỉ quả không hổ là nha hoàn lớn lên giữa những cuộc đấu đá trong nhà quyền quý, hiến kế rất tích cực, nàng ấy nhỏ giọng nói: "Cô gia đã muốn xa lánh tiểu thư, vậy tiểu thư cứ bám lấy ngài ấy, vừa là uy hϊếp vừa là lấy lòng. Mẹ nô tỳ từng nói, nam nhân sợ nhất là nữ nhân đeo bám, nhất là mỹ nhân, sắt thép cũng phải hóa thành tơ mềm." Mẹ của Bạch Chỉ là ma ma đắc lực bên cạnh Tương Dương bá phu nhân.

Khương Thư Yểu suy nghĩ kỹ, đây cũng không phải là một cách tồi. Tạ Tuân ghét nàng, vậy nàng cứ lượn lờ trước mặt hắn, làm hắn thấy phiền, phiền đến mức, để Khương Thư Yểu tránh xa, hắn đồng ý một yêu cầu nhỏ của nàng chắc cũng được.

Còn về kế mỹ nhân mà Bạch Chỉ nói, Khương Thư Yểu tự động bỏ qua.

Tạ Tuân là người thanh cao tao nhã như vậy, nhìn là biết không gần nữ sắc, kiểu người cô độc cả đời, tuyệt đối sẽ không nảy sinh chút hảo cảm nào với nữ nhân hành sự không quy củ, bụng không có chút mực như nàng.

...

Trăng lên cao, ánh trăng sáng trong vằng vặc trút xuống, từ ô cửa sổ chạm trổ hé mở rọi vào thư phòng. Thỉnh thoảng có cơn gió đêm thổi qua, mang theo chút hơi lạnh sảng khoái.