Chương 29

Hắn ta mơ màng, hỏi không rõ ràng: "Con trai ta làm sao?"

"Chúng thích tìm Khương thị chơi, Khương thị cũng đối xử tốt với chúng, đĩa bánh ngọt kia là do Khương thị sai người mang tới."

"Ồ... Khương thị là ai?"

"Thê tử của Tạ Tuân, Tam phòng phu nhân." Từ thị kiên nhẫn trả lời.

“Ô, ô. Ai tìm nàng chơi?” Vẫn lí nhí, mơ hồ không rõ.

“Khương——” Từ thị hít sâu một hơi: “Thôi vậy, lão gia, ngủ đi.”

Vài nhịp thở sau, bên cạnh vang lên tiếng ngáy.

Từ thị một lúc mới thở ra: “Ta chắt chiu cả ngày chẳng nỡ ăn… Chàng thì sướиɠ rồi, ăn ăn ăn, ngủ ngủ ngủ!”

Tạ Lý ngủ ngon lành một đêm, chốn quan trường dù lắm lúc không thuận, nhưng nhà có hiền thê, lần nào cũng an ủi khuyên giải hắn ta, vừa là chủ mẫu đoan trang quán xuyến gia đình, cũng là giai nhân tài sắc vẹn toàn.

Hai người quen biết từ thuở ấu thơ, kính trọng nhau như nâng chén cơm, mặn nồng mấy mươi năm, còn mong cầu gì hơn!

Chỉ là sáng hôm sau vừa dậy, Từ thị liền nói mình nhiễm lạnh.

Ân cần như nàng ta, tự nhiên mọi việc đều nghĩ cho Tạ Lý, Tạ Lý bất đắc dĩ phải dọn ra thư phòng ngủ mấy ngày liền, mấy ngày liên tiếp chẳng được ngon giấc.

Từ khi bắt đầu thỉnh an sớm tối, Khương Thư Yểu không còn ngủ nướng được nữa.

Nhưng đây cũng chẳng phải vấn đề lớn, sau khi thỉnh an xong thì về ngủ bù là được.

Thế nhưng chưa được mấy ngày, lão phu nhân lại gọi nàng chép kinh Phật, điều này làm nàng khó xử – nàng không biết dùng bút lông viết chữ!

Không chép thì tuyệt đối không được, cho dù nàng có ngốc nghếch đến đâu, cũng hiểu rõ trong nhà quyền quý, lão phu nhân chính là cấp trên của đám nữ nhân, tuyệt đối không thể đắc tội.

Nhờ người chép hộ cũng không được, chỗ nào Tạ Quốc Công phủ chẳng có tai mắt của lão phu nhân, bị bắt được thì gay go lắm.

Vậy nên, chỉ còn cách tự mình cặm cụi chép thôi. Ban ngày nàng chép kinh Phật ở tiểu Phật đường lão phu nhân lập, tối về còn phải thắp đèn tiếp tục chép.

Đông sương phòng không có bàn đọc sách, bàn thường thì độ cao không phù hợp, chép được hai ngày thì eo nàng bắt đầu đau nhức.

Ngày thứ ba, khi ôm kinh thư trở về, thấy đèn trong thư phòng của Tạ Tuân vẫn còn sáng, nàng liền mặt dày đi qua.

Tạ Tuân ở trong viện của mình không có nhiều câu nệ, cửa không có người canh giữ, Khương Thư Yểu đi gần, nhìn nhìn cửa.

“Có việc gì?” Trong cửa truyền ra giọng nói lạnh lùng của Tạ Tuân.

“Là ta.” Khương Thư Yểu dừng một chút, làm ra giọng nịnh nọt: “Phu quân, ta có thể vào không?”

Bên trong cửa chậm chạp không có hồi đáp.

Khương Thư Yểu nghĩ thầm, không nên như vậy chứ, giọng mình đã ngọt ngào như thế rồi, sao hắn lại không có chút phản ứng nào.

Tạ Tuân buông bút lông xuống, xoa xoa cánh tay nổi da gà qua ống tay áo, bắt đầu hối hận vì mình đã không để tiểu tư canh giữ ở cửa, ít nhất cũng có thể chặn Khương Thư Yểu lại ngay.

“Phu quân?” Ngoài cửa lại vang lên giọng nàng, lần này càng thêm vài phần điệu đà.

Tạ Tuân nhíu mày, nàng gả vào đã lâu như vậy, đây là lần đầu tiên hắn nghe thấy giọng điệu "dịu dàng" như thế của nàng.

Hắn khép sách lại, nói: "Vào đi."

Khương Thư Yểu ôm mấy cuốn kinh thư dày cộp đẩy cửa vào, không có chút dáng vẻ nào.

"Bên ta không có bàn đọc sách, tối nay có thể ngồi đây một lát không?" Nàng bổ sung, "Chàng yên tâm, ta sẽ yên tĩnh, tuyệt đối không làm phiền chàng, ngày mai ta sẽ bảo người mua một cái bàn về."

Tạ Tuân không muốn nói nhiều với nàng, gật đầu, nha hoàn của Khương Thư Yểu lập tức bê ghế vào.

Nàng quả thật ngoan ngoãn, co ro ở một góc bàn, không chiếm thêm chút chỗ nào.

Tạ Tuân vốn nghi ngờ nàng muốn nhân cơ hội này thân cận mình, hắn liền nhân cơ hội này nói rõ ràng với nàng, đừng cố gắng dùng thái độ rộng lượng để hòa hoãn quan hệ giữa hai người.

Không ngờ sau khi nàng ngồi xuống lại yên tĩnh viết chữ, thậm chí không liếc hắn một cái.