Chương 26

"Ngon không?"

Trong miệng còn lưu lại hương thơm ngọt ngào thoang thoảng, bánh có kết cấu mịn màng, không cần trà thanh để át đi như những loại bánh đặc thường ăn.

Từ thị đáp: "Ngon."

Mắt Tạ Chiêu cười thành hình trăng khuyết: "Vậy mẹ ăn thêm miếng nữa."

Các nha hoàn đều bị dáng vẻ của tiểu hài tử chọc cười, nịnh nọt: "Tiểu thiếu gia thật hiếu thảo, có đồ ngon đều nghĩ đến phu nhân."

Lời này Từ thị thích nghe, nàng ta cười tủm tỉm cắn thêm một miếng nữa, từ từ thưởng thức chiếc bánh này. Hình dáng độc đáo, hương vị đặc biệt, là bánh ngọt mới của Bát Bảo phường sao? Không, có lẽ là Trân Quả lâu...

Từ thị đang suy nghĩ, nghe Tạ Chiêu nói: "Đây là Tam thẩm mẫu vừa sai người đưa tới, con mới ăn một miếng liền mang đến cho mẹ ăn."

Khoan đã.

Tam thẩm mẫu?

"Khụ khụ!" Từ thị đột nhiên ho sặc sụa, mặt đỏ bừng: "Khụ, nước... khụ... nước..."

Tạ Tuân đạp bóng chiều tà về, trong sân viện, Khương Thư Yểu đang ngồi hóng mát.

Hạ chí gần kề, màn trời tựa gấm, muôn vì tinh tú điểm xuyết, dải ngân hà ánh tím huyền ảo ẩn hiện, khiến người ta không khỏi cảm thán sự bao la của vũ trụ.

Khương Thư Yểu nằm trên ghế đu đưa, lúc thì trầm ngâm về không gian và thời gian, lúc lại lẩm bẩm: "Mùa hè là mùa tuyệt nhất để ăn khuya, nào là miến chua cay, tôm hùm đất, đồ nướng, xiên que chiên, phở xào, rồi chè thạch với nước đường đỏ rắc đậu phộng và nho khô, a... không thể thiếu bia lạnh ướp đá nữa."

Tạ Tuân cũng chẳng biết nàng tìm đâu ra cái ghế đu này, từ khi gả về chưa từng câu nệ chút nào.

Kế bên, mấy nha hoàn đang ngồi trên ghế đẩu đánh kem, thấy Tạ Tuân đến thì giật mình, vội vàng đứng dậy hành lễ.

Khương Thư Yểu đang mơ màng giữa trời đất, nghe tiếng các nàng hành lễ thì khựng lại một chút, còn chưa kịp ngồi dậy thì Tạ Tuân đã tiến đến bên ghế, từ trên cao nhìn xuống nàng.

Hắn mày rậm mắt sáng, khí chất xa cách, khi cúi nhìn người toát lên vẻ uy nghiêm trầm tĩnh lạnh lùng. Thế nhưng Khương Thư Yểu như không hề hay biết, đột ngột đứng dậy khiến ghế đu lắc lư trước sau.

"Để dành cho chàng hai miếng bánh, một miếng có kem, trên bàn đấy." Nàng cười nói, những hạt châu trên cây trâm cài tóc đen nhánh lắc lư.

Vẻ tự tại, thoải mái hào phóng của nàng khiến Tạ Tuân có chút bất lực.

Nàng mới gả về chưa lâu, hắn đã dần quen với sự nhiệt tình của nàng, nghe vậy gật đầu, do dự một chút rồi vẫn cầm miếng bánh trên bàn đi.

Nàng có ý tỏ lòng tốt, hắn cứ từ chối mãi cũng không ổn. Nhưng nghĩ đến quá khứ đầy tai tiếng của nàng, cùng với việc nàng bất chấp thể diện đeo bám mình, Tạ Tuân lại cảm thấy không thoải mái.

Đi đến cửa tiểu viện, Tạ Tuân quay đầu lại nhìn thấy nàng nằm trên ghế đu một cách lôi thôi, không khỏi đau đầu. Nếu nói nàng một lòng say mê hắn, thì những hành động trước đây của nàng lại không giống như vậy, nhưng nàng thực sự đã bất chấp thể diện để sử được hắn, thật là khó hiểu.

Tạ Tuân cũng chẳng muốn bận tâm đến những chuyện rắc rối này, nhìn chiếc bánh có hình thù kỳ quặc, hắn thở dài: Thôi thì cứ đối đãi chân thành vậy.

Hắn gạt bỏ tạp niệm, trở về thư phòng đọc sách, một lúc sau cảm thấy hơi mệt mỏi, bèn gọi người chuẩn bị nước tắm.

Tắm xong, bụng có chút trống rỗng, ánh mắt lướt qua chiếc bánh trên bàn, hắn khựng lại một chút, rồi vẫn bước tới cầm một miếng cho vào miệng.

Không biết có phải vì vốn đã hơi đói hay không, mà bánh ăn vào miệng thơm mềm vô cùng. Ngọt mà không ngấy, kết cấu bông xốp, hương sữa đậm đà, ăn xong còn lưu lại dư vị thơm tho, khiến hắn thèm thuồng.

Hắn cầm miếng bánh còn lại có lớp nhân màu trắng sữa ở giữa, tò mò quan sát. Lớp nhân trắng này trông có vẻ cứng, nhưng ấn nhẹ vào lại thấy mềm mại trơn mượt, khiến hắn nhớ đến những đám mây trên trời, ngày bé hắn thường nhìn mây mà thèm thuồng.

Hắn đưa bánh vào miệng, cắn nhẹ hai cái, hương sữa nồng nàn lan tỏa trong miệng. Phần bánh màu vàng nhạt mềm mại đàn hồi, phần nhân trắng sữa thì đặc mịn thơm ngậy, hương vị tinh tế, thơm tho lưu luyến mãi không tan.