Chương 11

Nhưng Tạ Chiêu vẫn ăn rất vội, nó gắp một lát thịt mỏng nhúng qua nước dùng, cuốn cùng sợi bún mềm dẻo thơm ngon cho vào miệng, hơi nóng phả ra khiến nó liên tục hít hà, mặt đỏ bừng vì nóng.

Nhà bếp lớn của Tạ Quốc công phủ quanh năm dự trữ đủ loại rau tươi, dù không có sẵn, chỉ cần chủ nhân nói một tiếng, hạ nhân sẽ lập tức tìm đến.

Những loại rau khó chín đều được chần qua nước sôi, thái sợi bày biện, rau xanh trắng kết hợp với bát đĩa sứ tinh xảo, nhìn vào thật đẹp mắt.

Tạ Tuân nhìn bàn ăn đầy ắp món mới lạ, không nhịn được hỏi: "Đây là gì?"

Khương Thư Yểu gắp một quả trứng cút trong bát, cắn nhẹ một miếng, lòng trắng mềm mại vỡ ra, hương trứng nồng nàn, thơm ngon hấp dẫn.

"Bún." Nàng bị nóng đến mức phải hít một hơi, vừa phải trả lời, vừa phải hít thở, dáng vẻ thật không được tao nhã.

Tạ Tuân chưa từng thấy nữ tử nào có dáng ăn như vậy, lại ăn ngấu nghiến như hổ đói giống Tạ Chiêu mập, thật là không đẹp mắt chút nào.

Hắn hơi nhíu mày, nói: "Ta đương nhiên biết là bún." Điều hắn tò mò là cách ăn này và cả bàn đầy rau thịt kia để làm gì.

Chỉ tiếc Khương Thư Yểu không hiểu thắc mắc của hắn, nghe hắn nói vậy, đầu cũng không ngẩng lên: "Ồ."

"Tam thẩm, cá!" Tạ Chiêu vừa hà hơi vừa đưa tay ngắn ngủn về phía Khương Thư Yểu.

Khương Thư Yểu ăn ý đưa cho nó đĩa cá sống, miệng vừa nhét một miếng bún lớn, vừa nhai vừa chảy nước mắt vì nóng.

Tạ Tuân lại một lần nữa bị làm lơ.

Hắn nhìn hai người lớn bé ăn uống "hào phóng", lại một lần nữa hiểu thêm về Khương Thư Yểu, xem ra ở Khương gia nàng hoàn toàn không được học lễ nghi.

Mùi thơm của nước dùng gà bay vào mũi Tạ Tuân, Tạ Diệu gầy cũng bị hai người lây nhiễm, ăn uống cũng ngày càng mất kiểm soát, nuốt từng miếng lớn, ăn thật thỏa thích.

Tạ Tuân nhìn mà đau đầu, chuyển ánh mắt sang Khương Thư Yểu, nàng vừa vặn ăn phải một sợi bún rất dài, phồng má như chuột hamster "xì xụp" một tiếng, hút sợi bún vào miệng.

Tạ Tuân không thể tin nổi.

Sao một tiểu thư khuê các lại ăn uống như vậy, đúng là giống như các nữ nhân ở biên ải hắn từng gặp trong những chuyến du hành, thật không đoan trang, nhưng mà... nhìn cũng rất ngon miệng.

Hắn không nhịn được nuốt nước bọt.

Hắn đứng sừng sững ở đây, Khương Thư Yểu cũng không thể giả vờ không nhìn thấy.

Nàng biết Tạ Tuân không ưa mình, cũng không muốn lấy lòng hắn, thấy hắn cau mày nhìn bát của mình, liền hỏi: "Chàng đã dùng bữa tối chưa?"

Tạ Tuân bỗng có cảm giác hoảng sợ như bị đoán trúng tâm tư, vội vàng dời mắt đi: "Chưa."

Khương Thư Yểu khách sáo hỏi: "Vậy chàng ăn cùng chúng ta nhé?" Vẻ mặt chán ghét của Tạ Tuân, rõ ràng là không muốn, nàng vừa hỏi đã biết câu trả lời.

Không ngờ Tạ Tuân im lặng vài giây, đột nhiên nói: "Được."

Khương Thư Yểu ngẩng phắt đầu lên, kinh ngạc nhìn hắn.

Tạ Tuân cũng không ngờ mình lại thốt ra chữ "Được", trong lòng hối hận không thôi, nhưng ngoài mặt vẫn phải cố tỏ ra bình tĩnh, vén áo ngồi xuống.

Hắn giơ tay, lập tức có người tiến lên dọn bát đũa.

Khương Thư Yểu thấy hắn ngay cả ăn cơm cũng giữ dáng vẻ ôn nhuận như ngọc, quân tử khiêm nhường, thầm nghĩ, thế này thì ăn bún gì, uống sương sớm cho rồi.

Bạch Chỉ thấy Khương Thư Yểu làm một lần, trụng bún không cần kỹ thuật gì, nhìn một cái là biết, nàng ấy nhanh chóng bưng phần của Tạ Tuân lên.

Nồi đất đặt trước mặt, hương thơm càng thêm nồng nàn, nước dùng trong veo, trên mặt phủ một lớp mỡ vàng óng, bún trắng ngâm trong nước, chỉ cần nhìn một cái là có thể tưởng tượng ra hương vị ngọt ngào thanh mát.

Tạ Tuân cầm đũa lên, Khương Thư Yểu không nhịn được nhắc nhở: "Cẩn thận nóng."

Tạ Tuân hơi sững sờ.

Nếu coi Tạ Tuân là phu quân của mình, Khương Thư Yểu chắc chắn sẽ cảm thấy ngượng ngùng, nhưng lúc này nàng coi hắn như một thực khách bình thường, thái độ cũng vô cùng tự nhiên.