Chương 65: Tinh cầu pháo đài (8)

Editor: Gấu Lam

Chỉ thấy ở giữa sàn đánh lộn rộng rãi, Jesse nằm trên mặt đất, một đôi ủng bóng lưỡng màu đen đạp ở trên lưng của hắn, như núi đá đem hắn ép tới không thở nổi.

Mà đôi ủng da bao vây lấy đường nét cẳng chân thẳng đuột, mỗi một độ cong đều vừa đúng, lên trên nữa là eo thon gầy khỏe của thanh niên, T shirt màu đen rộng rãi bởi vì mồ hôi hiện ra hơi nam tính, mơ hồ để lộ ra một tầng cơ thịt trên thân thể mỏng manh của cậu, trên cổ nhỏ dài chỉ mang theo không ít mồ hôi, phảng phất mới vừa làm xong vận động chuẩn bị.

Hai gò má cậu trắng nõn ở trên hiện ra hồng nhạt.khỏe mạnh, một đôi mắt sáng như là ánh trăng trong nước, mang theo trong sáng không thể bắt giữ.

Tay đem tóc mái vướng bận trải về phía sau, vài sợi tóc rối rơi xuống, lộ ra cái trán no đủ.

Tiếu Thanh Sơn cười lạnh, dưới chân dùng sức, Jesse chỉ cảm thấy trọng lượng trên lưng càng khó có thể khiến người chịu đựng, ngũ tạng lục phủ đều mang áp bức.

Thanh niên lạnh lùng nói: "Trở lại?"

Jesse cắn răng, gân xanh trên cánh tay sôi sục nổi lên, năm ngón tay gắt gao siết chặt mặt đất, mạnh mẽ đẩy lên nửa người trên: "Trở lại!"

Tiếu Thanh Sơn hừ một tiếng, dưới chân lực đạo hơi thu, để người này có thể lần thứ hai đứng lên.

Hai chân Jesse bởi quá độ căng thẳng mà run rẩy, mỗi một cái động tác đứng thẳng của hắn, toàn thân bắp thịt đều giống như muốn đứt đoạn.

"Jesse điên rồi sao? Hắn tiếp tục như vậy không chết cũng rơi nửa cái mạng!"

"Nhìn còn đau, a ta không được, ta không nhìn..."

"Nhanh lên thông báo phòng y tế chuẩn bị cáng đi."

Jesse thở hổn hển thật lớn, bốn phía nghị luận đều bị hắn quên.

Hắn cứng đờ di chuyển chi trên, lau máu trên khóe miệng, hưng phấn nhìn chằm chằm thanh niên trước mắt.

Quá mạnh mẻ, người này.

Jesse ở trên chiến trường vào sinh ra tử nhiều năm như vậy, ngoại trừ nguyên soái, vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy người hung tàn như vậy.

Mỗi một cái động tác của cậu đều gọn gàng nhanh chóng, gồm cả sức mạnh cùng sức nhảy.

Hơn nữa hắn biết đến, lực lượng quang hợp, sẽ đánh không lại lính gác, cho nên hắn tránh hết thảy trường hợp chính diện vật lộn, tứ lạng bạt thiên cân, mỗi một chiêu ra tay đều công kích tử huyệt kẻ địch.

Đáng sợ hơn chính là, cậu dự phán cũng càng chuẩn xác, Jesse thậm chí hoài nghi, lúc chính mình cũng còn chưa nghĩ ra bước kế tiếp nên ra chiêu gì thức, Tiếu Thanh Sơn đã thuận theo suy tư của hắn, dẫn trước hắn một bước.

Chỉ có như vậy, hắn mới có thể thành thạo điêu luyện đỡ lấy chiêu thức của mình, dễ dàng phảng phất như mèo trêu đùa con chuột.

Trong lòng Jesse một bầu máu nóng sôi trào,bản năng chiến đấu dấy lên, mặc dù biết rõ đánh tiếp nữa, chính mình cũng không mảy may thắng lợi, thậm chí ngay cả một lần hơi để xoay ngược lại cũng không thể, nhưng hắn vẫn muốn lại tiếp tục đánh lộn một hồi, muốn tiến một bước lĩnh giáo trình độ chiến đấu xa xa cao hơn hắn.

Jesse đem lực lượng của toàn thân chứa đầy tại trong nắm đấm, hướng về Tiếu Thanh Sơn đánh tới, giờ khắc này, bất kể là sức mạnh hay là tốc độ, động tác của hắn so với mới vừa vào sân, đã yếu đi quá nhiều, còn Tiếu Thanh Sơn thì lại đang ở tình trạng tinh lực dồi dào, hoạt động thân thể thậm chí còn linh hoạt có lực hơn hồi nãy nữa.

Ăn miếng trả miếng, Tiếu Thanh Sơn đồng dạng ra quyền, nắm đấm xẹt qua, tựa như gió nổ tung.

Người vây xem trên mặt đều mang theo sắc thái không đành lòng, Dega càng là kích động nói: "Tìm chỗ khoan dung mà độ lượng, loại tốc độ kia của cậu, Jesse sẽ chết! Nguyên soái, ngài nhanh cứu Jesse!"

Diệp Dịch chỉ lặng im không nói.

Một đòn trọng quyền bằng tốc độ kinh người hướng Jesse đánh tới, khoảnh khắc đốt ngón tay co lại cách mặt của hắn bất quá cách xa một bước, Jesse không nhịn được nhắm mắt lại.

Nhưng cảm giác đau đớn trong tưởng tượng vẫn chưa truyền đến, hắn chỉ cảm thấy cái trán bị người đẩy một cái, hai chân chua xót căng đau cũng nhịn không được nữa, thân thể như đổ duyên ngã về phía sau, ngồi dưới đất.

Tiếu Thanh Sơn thu tay về, chẳng hề để ý quay người, hướng về Diệp Dịch đi đến.

Khí tiêu tan, lại bắt nạt đồ ăn gà cũng không ý tứ.

Bản năng của lính gác trong huyết mạch vẫn đang kêu gào, Jesse quát: "Cùng ta tiếp tục đánh!"

Tiếu Thanh Sơn cũng không quay đầu lại: "Ta không cùng với kẻ lấy mệnh đánh nhau."

Trừ phi một mất một còn.

Jesse bưng bụng đứng lên, sắc mặt trắng bệch, âm thanh đọc từng chữ đều mang khí: "Cùng ta đánh... Ta chết cũng không liên quan!"

Tiếu Thanh Sơn dừng một chút, hơi quay đầu sang, con ngươi xanh như bao trùm một tầng băng: "Ngươi cho rằng ngươi là ai?"

Trong l*иg ngực Jesse bỏ ra hai tiếng cười không sợ: "Ta biết ta chẳng là cái thá gì."

Tiếu Thanh Sơn nhăn lại mày, trong mắt lãnh ý càng sâu: "Ngươi ở nơi đó thả cái chó má gì, chẳng là cái thá gì? Ngươi cũng quá đánh giá thấp mình —— ngươi là trung tướng liên bang, là chiến sĩ quân đoàn Thanh Diệp, là dũng sĩ chống đỡ trùng tộc, mạng của ngươi cần phải ném ở trên chiến trường, chứ không phải bỏ ở nơi này. Nếu như ý nghĩ của ngươi còn không có thay đổi, vậy hay là khẩn trương xuất ngũ, lăn về ổ nhà đi."

Ngôn luận lần này của cậu tính là có chút thô lỗ, nhưng Jesse không bị làm cho tức giận, chỉ là sững sờ mà nhìn cậu.

Tinh thần cậu vẫn cứ rất đυ.c loạn, nhưng so với vừa nãy, đã tỉnh táo rất nhiều. Cuồng phong dần dần bằng phẳng, mây đen du tẩu, trăng sáng bị cái đuôi của nó che chắn rốt cục để lộ ra một tia sáng mông lung.

Diệp Dịch nhếch miệng lên, đáy mắt toát ra vui mừng cùng tán thưởng.

Hắn điểm hai người, bao quát Dega, nói rằng: "Đem Jesse đưa đến phòng y tế, tra một chút ghi chép kiểm tra tinh thần gần nhất hắn."

Dega: "Vâng, ngài muốn xem qua sao?"

Diệp Dịch khó giải thích được: "Ngươi nói xem? Có vấn đề lại nói cho ta."

Mặt Dega đỏ lên, cúi đầu thấp giọng nói: "Vâng."

Tiếu Thanh Sơn phủ thêm áo khoác, đi tới bên cạnh Diệp Dịch, trong miệng lầm bầm: "Lãng phí một buổi chiều..."

Diệp Dịch cùng cậu sóng vai mà đi: "Đến phòng huấn luyện làm gì?" Nghĩ không thể là chuyên lại đây đánh nhau.

Tiếu Thanh Sơn nhấc lên hàm dưới, đường cong cổ kéo đến càng dài: "Tôi muốn mở huấn luyện cơ..."

Cậu dăm ba câu đem ngọn nguồn giải thích rõ, lại cảm thấy bụng trống rỗng.

Đánh đối phương mấy tiếng, đồ ăn trong dạ dày đều tiêu hóa xong.

Tiếu Thanh Sơn đến biểu tình cũng lười làm, chỉ là khóe miệng trời sinh cong lên, phối hợp một đôi mắt đào hoa tràn đầy ánh nước, cho dù cậu muốn biểu hiện lãnh khốc vô tình, trên mặt cũng ngậm lấy ý cười: "Đói bụng, muốn ăn cơm."

Diệp Dịch nhìn xuống thời gian, đã sớm nghỉ làm rồi, hắn báo mấy cái tên nhà hàng, đều là quán ăn ba sao tiếng tăm lừng lẫy ở tinh cầu biên giới: "Chọn cái nào?"

"Cũng không muốn." Tiếu Thanh Sơn theo dõi hắn, tư thế rất nhiều hổ con đòi ăn, "Anh còn nhớ ước định sao?"

Bên trong thành chết, sáng sớm sau khi gió bão ngừng lại, Diệp Dịch vứt cho cậu một khối đường miếng.

Rõ ràng một tháng đều chưa đi qua, ngày tháng mạo hiểm lại như cách một thế hệ.

Diệp Dịch mỉm cười: "Về nhà đi, ta xuống bếp làm cho em ăn."

Còn trong phòng cứu thương, bác sĩ đối diện Jesse chửi ầm lên: "Kêu ngươi uống thuốc ngươi không uống, lần này rước lấy phiền phức đi! Lính gác các ngươi hoóc-môn XX phân bố dồi dào, từ sáng đến tối chỉ biết đánh nhau!"

Mắng xong Jesse, bác sĩ lại mắng dẫn đường của Jesse, hai người đều xấu hổ cúi đầu.

Bác sĩ lấy ra dược phẩm, nhìn thấy ống châm sáng loáng kia, Jesse nuốt ngụm nước bọt: "Có thể không châm cứu sao?"

Bác sĩ lộ ra một nụ cười âm u: "Không thể, ngươi yên tâm, sẽ rất đau."

"A..." Jesse chống đỡ đầu, một cái tay khác nhận mệnh mà duỗi ra.

Bác sĩ kéo tay áo của hắn lên, chà chà hai tiếng: "Đây coi như là cho ngươi một bài học, đừng tưởng rằng chính mình là lính gác, là có thể tác oai tác quái."

Dega cụp mắt gom lại lông mi, trong ngữ điệu mang theo khó chịu cùng không phục, cũng không rõ ràng, nhưng người ở chỗ này vừa vặn có thể cảm thụ ra: "Tiêu Thanh ra tay cũng quá nặng, cậu ta làm sao không hiểu được có chừng có mực?"

Vốn tưởng rằng chính mình nói phải nhận được mọi người đồng ý, ai ngờ bác sĩ nói: "Còn tốt, đánh đau, nhìn cũng đau, nhưng thực không lo lắng, Tiêu Thanh cậu ấy vẫn có nặng nhẹ, nếu không dạng chó như Jesse, đã sớm tại chỗ qua đời."

Dega lúng túng nói: "Là như thế này à, ta trách lầm cậu ta."

Jesse thở dài một hơi: "Khıêυ khí©h cậu ấy trước chính là ta, sau khi thua không tha thứ cũng là ta, ta bị đánh tiến vào ICU đều là tự mình chuốc lấy cực khổ."

Dẫn đường của hắn nói: "Cậu ấy sẽ không làm như vậy, nếu không cũng sẽ không nói với ngươi lời kia."

Jesse ngẩng đầu lên, nhìn ánh đèn chói mắt trên trần nhà: "Ở trên chiến trường nán lại lâu, ta đã sớm quên mất thời điểm chính mình còn là cái tên lính mới, ước ao và sùng bái đối quân nhân, mỗi ngày thao luyện, mỗi tuần tuần tra tinh châu, thỉnh thoảng cùng trùng tộc chiến đấu giống như chỉ là đang hoàn thành nhiệm vụ. Nhưng nghe lời nói kia của cậu, ta mới nhớ lại, ta trải qua loại ngày tháng đơn điệu, trên mũi đao liếʍ huyết, không vì cái gì công huân, mà là ta nghĩ phải bảo vệ đám người mảnh tinh cầu này, ta không nghĩ tới bọn họ giống như ta, mỗi ngày đều lo lắng đề phòng, sợ sệt bị trùng tộc gϊếŧ chết. Mạng của ta, sinh tại đây, cũng đem kính dâng như thế."

****

Một chiếc tinh hạm tư nhân thông qua chứng thực thân phận của căn cứ quân đoàn, chậm rãi dừng lại trên sân đỗ chiến hạm.

Hạm cửa mở ra, Selena đã sớm chờ đợi ở bên ngoài tiến lên nghênh tiếp, chào quân lễ: "Tiêu thiếu tướng."

Tiêu Ca đáp lễ, hỏi: "Tiêu Thanh ở đây sao?"

Selena: "Ở đây, nguyên soái đang họp, không thể đúng lúc gặp ngài, kính xin Tiêu thiếu tướng đi theo ta."

Nói xong, liền dẫn Tiêu Ca tiến vào căn cứ, người bên trong hành lang mùi vị lành lạnh vãng lai, lúc nhìn thấy anh vợ nguyên soái, đều thật là nóng bỏng.

Tiêu Ca nghĩ thầm, bầu không khí của quân đoàn Thanh Diệp còn rất nhẹ nhỏm sung sướиɠ.

Hắn vừa đi vừa nói: "Những ngày gần đây, em trai ngốc khiến cho các ngươi thêm phiền toái."

Selena điên cuồng lắc đầu: "Không phiền phức không phiền phức, chúng ta ngược lại phải cám ơn Tiêu Thanh đây, kỹ xảo cận chiến của cậu thật sự rất tinh xảo, tất cả mọi người được lợi rất nhiều."

"???" Tiêu Ca nói, "Để ngài cười chê rồi, em trai ngốc chơi game ngược lại là người đứng đầu, trình độ đánh lộn ở thực tại quá qua loa."

Selena: "Thiếu tướng đừng khiêm nhường nha,người toàn bộ quân đoàn chúng ta đều biết đến, Tiêu Thanh có thể cùng nguyên soái đánh ngang tay đây."

Ngày thứ hai sau khi Jesse bị đánh no đòn, Tiếu Thanh Sơn cùng Diệp Dịch đánh một hồi, chiến đấu đặc sắc kịch liệt, náo động toàn bộ quân đoàn.

Tiêu Ca đối em trai nhà mình ký ức còn dừng lại tại thành tích thể dục E: "???"

Lúc này trùng hợp có một quần binh lính huấn luyện xong đi ngang qua, phụ họa nói: "Tiêu Thanh thật sự lợi hại ha ha ha, động tác kia, ta luyện mười năm nữa đều luyện không ra."

"Nội tình cậu ấy tốt như vậy, làm sao không báo trường quân đội? Ta cảm thấy được Thánh La Đan Phong cũng sẽ đoạt cậu đi."

"Mỗi người một chí mà, làm nghệ thuật cũng rất tốt, bất quá vẫn là cảm thấy khá là đáng tiếc, ai, cậu ấy mới đυ.ng vào cơ giáp hai ngày, liền có thể thuận lợi điều khiển, ban đầu ta học chỉnh chỉnh một năm đó."

Tiêu Ca càng nghe càng ma huyễn, càng nghe càng khó mà tin nổi, bọn họ đến cùng đang bàn luận ai đó? bên trong quân đoàn Thanh Diệp còn có người gọi "Tiêu Thanh" sao?

Hay hôm nay là ngày cá tháng tư?

Chân mày Tiêu Ca nhíu chặc, dừng lại ở trước một tòa kiến trúc khổng lồ, khi nhìn rõ chữ trên cửa huyền phù, lông mày của hắn đều sắp bị chen bay.

Nơi này là xưởng sửa chữa cơ giáp?!

Cùng rất nhiều người giống nhau, em trai của hắn cảm thấy rất hứng thú với cơ giáp, tuy rằng... Là Diệp Công thích rồng (?).

(?):Tương truyền xưa có ông Diệp Tử Cao (tức Diệp Công) rất thích rồng: trên móc đai áo cũng khắc rồng, trên bình rượu, chén rượu cũng khắc rồng, rèm cửa, cột nhà đều có điêu khắc các hoa văn về rồng... Ông ta yêu thích rồng như thế này đã thành nghiện rồng. Rồng thật trên trời biết chuyện và lấy làm cảm động, bèn từ trên trời giáng hạ xuống nhà Diệp Công. Đầu rồng gác lên cửa sổ mà nhìn vào, đuôi rồng thì thò vào phòng khách. Diệp Công vừa nhìn thấy rồng thật liền sợ hãi quay người bỏ chạy, giống như đánh rơi mất hồn vậy, sắc mặt tái mét, không tự chủ được nữa! Diệp Công chẳng phải thực sự yêu thích rồng. Cái mà ông ta thích, chẳng qua chỉ là những thứ giống như rồng mà thôi!

Em trai nhỏ nuông chiều từ bé, vui đùa một chút cơ giáp thì có thể, nếu để cho cậu học tập cái gì tri thức liền quan thần kinh cơ giáp học, duy tu cơ giáp học, hắn sợ là nhìn hai trang đã xé sách.

Trong ngày thường, cậu cách nơi có điện quang bắn mạnh rất xa, chỉ lo chậm trễ con mắt cùng mũi của cậu, làm sao thái độ ngày hôm nay khác thường, chạy đến xưởng sửa chữa?

Cửa lớn mở ra, tiếng ồn ào tuôn ra, xen lẫn âm thanh máy móc của người máy sửa chữa "Cho ta linh kiện A số 19 ", "Dầu bôi trơn không đủ, xin bổ sung", "Mài mòn vượt qua cao, hệ thống phán định cần thiết thay đổi linh kiện", bên hông duy tu cơ giáp sư cột an toàn dây thừng, tu tu bổ bổ đủ loại cơ giáp màu sắc hình dạng.

Tất cả mọi người chuyên chú công việc của mình, không ai ngẩng đầu lên, ném ra ánh mắt tò mò.

"Annie!" Selena vỗ vỗ vai một vị nữ sĩ, cô đang trượt hình chiếu cục bộ tìm kiếm vết rách dưới đáy cơ giáp.

"Đừng làm rộn, cơ giáp phá hư của ngươi không mười ngày nửa tháng không sửa được." Annie cũng không quay đầu lại, nói thẳng, "Trước tiên dùng cơ giáp dự bị chịu đựng đi."

Selena lúng túng nói: "Ta không phải tới nói cái này."

Annie đẩy kính bảo vệ mắt một cái, chú ý tới bên cạnh Selena còn đứng một người khác, tướng mạo có chút quen mắt: "A, là Tiêu thiếu tướng à, ngươi tìm Tiêu Thanh sao? Cậu ấy đang phụ lầu hai."

Tiêu Ca gật đầu: "Đa tạ, quấy rầy ngươi."

Annie phất tay: "Này, này tính là quấy rối gì chứ, ta mấy ngày trước gắn xong cơ giáp số bốn, phát hiện nhiều hơn một cái đinh ốc, làm ta sợ muốn chết, đều là Tiêu Thanh giúp ta. Nhãn lực của cậu thật là tốt, liếc mắt một cái liền nhận ra đó là khu linh kiện của tổ F, nếu không ta phải đem cơ giáp hủy đi trang bị nặng... Ồ, thiếu tướng, thân thể ngươi không thoải mái sao, sắc mặt rất kỳ quái đó."

Tiêu Ca: "... Không, ta không sao."

Selena khẩn cấp thông báo, không thể không rời đi trước.

Ngồi trong thang máy đi xuống, thần sắc Tiêu Ca hoảng hốt, hắn xuyên qua thế giới khác à, hay đây chẳng qua là đang nằm mơ?

Trước đây mọi người cũng thường thường khen em trai của hắn, bất quá đều là lọi rắm cầu vồng gì mà "Nam thần Tiêu Thanh thật là đẹp mắt", "Động lòng, muốn gả", "Cầu nam thần thu hồi mị lực của ngươi", làm sao một tháng không gặp, cái rắm cầu vồng đều thổi tới trong hệ ngân hà chứ?!

Mà sau một tiếng "Keng", hình ảnh ánh vào đáy mắt Tiêu Ca, càng làm cho hắn cảm thấy trời long đất lở thế giới quan phá vụn.

Chỉ thấy một bộ cơ giáp cực đại đứng lặng trên mặt đất, vẫn không có móng vuốt thịt đệm lớn, mà em trai yếu ớt cực kỳ của hắn, bên hông buộc dây thừng an toàn, đang víu trên người nó, lắp đặt linh kiện bên ngoại cơ giáp!

Nhận ra được Tiêu Ca đến, Tiếu Thanh Sơn từ trên người Ngân Lang nhảy xuống: "Anh."

Tiêu Ca từ trên xuống dưới quét mắt Tiếu Thanh Sơn, biểu tình lạnh lùng rốt cục nứt ra.

Em hai bảo bối vẫn luôn trắng nõn nà nhà hắn, giờ khắc này trên tóc dính tro bụi, trên mặt bẩn thỉu, như con mèo mướp nhỏ, trên người mặc một cái áo ba lỗ đơn sơ màu đen, phối hợp đồ lao động lỏng lỏng lẻo lẻo cùng giày thấp, nếu xem nhẹ mất khuôn mặt vẫn như cũ đáng yêu mê người, cậu có thể trực tiếp lẫn vào công nhân phân xưởng rồi!

Tiêu Ca cũng không phải kiểu người có ý kiến gì, nhưng, mà! Đây chính là em trai của hắn đó, Tiêu gia tiểu thiếu gia khiết phích, yêu kiều, chạy hai bước liền thở dốc, xem bản đồ máy móc như nhìn thiên thư, một phút trước, mẹ nó còn đang sửa cơ giáp?!!!

Tiêu Ca một cái đè lại hai cánh tay Tiếu Thanh Sơn: "Em nói cho anh, Diệp Dịch có phải là đối với em làm ra chuyện không thể tha thứ?"

Tiếu Thanh Sơn: "..."

Có là có, bất quá là ở trên giường, Tiêu Ca không thể hỏi cái phương diện này.

Cậu quyết đoán trả lời: "Không có."

Tiêu Ca tức giận nói: "Đừng gạt anh, anh làm chủ cho em, Diệp Dịch cư nhiên để em sửa cơ giáp, coi như hắn là nguyên soái, cũng không thể tha thứ!"

Tiếu Thanh Sơn: "Thật không có..."

Tiêu Ca xem nhẹ cậu, lầm bầm lầu bầu: "Tuy rằng Hải Yến trên tính năng không bằng Ngân Lang, thế nhưng thêm vào Chim Diều Hâu của cha, chúng ta nhất định làm cho hắn chịu không nổi."

Chuyện như vậy cũng đừng kéo lão cha ra trận được không?!

Hơn nữa các người đánh không thắng hắn, kéo mười người cũng đánh không thắng!

Tiếu · che chở chồng· Thanh Sơn đánh gãy hắn: "Em sửa cơ giáp là bởi vì em yêu thích, anh ấy không có cưỡng bách em."

Tiêu Ca nhíu mày, phân tích biểu tình Tiếu Thanh Sơn, con ngươi nhạt màu như là có thể nhìn đến suối trong, giờ khắc này ngoại trừ xen lẫn bất đắc dĩ thì không có không thích.

"Là anh không đúng, chỉ biết phỏng đoán." Tiêu Ca phun ra một hơi, chần chờ nói, "Thanh Thanh em yêu thích sửa cơ giáp, chúng ta có thể mua mấy cỗ trở về cho em, cơ giáp nguyên soái là tâm huyết nghiên cứu khoa học của liên bang, không cần lộn xộn hủy nó."

Lông mi Tiếu Thanh Sơn rung động, mở ra dây thừng an toàn: "Chậm, đã động xong."

Tiêu Ca: "..."

Tiêu Ca bắt đầu nhớ lại liên bang đập lên người Ngân Lang bao nhiêu tiền, trong túi của chính mình còn lại bao nhiêu tiền.

Con ngươi Ngân Lang lóe lên, cơ giáp khởi động, con ngươi trống rỗng: "Bắt đầu tự kiểm."

Tiêu Ca:Em xem, Ngân Lang đều biết mình bị bác sĩ điên cuồng cải tạo thân thể!

Trong chốc lát, một tầng màng mỏng màu băng lam giống như bao trùm lên mắt nó, Ngân Lang vặn vẹo phía dưới: "Hết thảy linh kiện vận hành hài lòng, thăng cấp thành công."

Tiêu Ca: "..."

Lần này xong đời, hệ thống tự kiểm của Ngân Lang xảy ra vấn đề rồi.

Tiếu Thanh Sơn nhìn chằm chằm vẻ mặt của hắn liền biết hắn đang suy nghĩ gì, nói rằng: "Anh phải tín nhiệm em chứ, em sẽ không quấy rối."

Tiêu Ca hai mắt vô thần, phảng phất lại trở về thời gian bị tiểu Ma vương chi phối: "Em nghịch ngợm gây sự còn thiếu sao?"

Tiếu Thanh Sơn nhíu mày, sờ sờ móng vuốt Ngân Lang đưa qua, dưới tay là xúc cảm kim loại đặc biệt của cơ giáp: "Không tin cũng được. Ngân Lang, đi đo lường hỏa lực."

Ngân Lang "Gào gừ" một tiếng, không gian chồng chất, cơ giáp thu nhỏ đến cỡ sói xám.Tiêu Ca thở dài một hơi, nghĩ thầm, sửa hỏng thì sửa hỏng đi, em trai yêu thích là tốt rồi, coi như thiên kim mua cao hứng của em ấy.

Chỉ là lần này về nhà, phải giáo huấn em ấy cho tốt, quả thực coi trời bằng vung, lại dám ra tay với cơ giáp cấp S, coi như hắn và nguyên soái có đồng sinh cộng tử hữu tình, cũng không thể hỏng bét như vậy đạp cơ giáp người khác!

Hội nghị kết thúc, hình chiếu đột nhiên biến mất, Diệp Dịch ngã về phía sau, thả lỏng ngồi ở trên ghế dựa.

Thủy đoàn phi thuyền X97 đã thuận lợi đi tới tinh cầu thủ đô, thời gian qua đi sáu trăm năm, bọn họ rốt cục một lần nữa trở về quê hương. Chắc chắn đêm nay, liên bang sẽ tuyên bố thông cáo tương ứng đi.

Tiếng gõ cửa vang lên, Diệp Dịch ngồi ngay ngắn người lại.

Dega đi vào, nói rằng: " Thiếu tướng Tiêu Ca đã tới căn cứ, giờ khắc này đang cùng Tiêu Thanh đến phòng đo lường tính năng cơ giáp."

Diệp Dịch vẻ mặt trở nên nghiêm túc, Dega nói: "Ta đã thông báo trên dưới quân đoàn, cần phải bảo trì tư thái và phẩm tính tốt đẹp của quân nhân, quyết không thể thất thố ở trước mặt người ngoài."

Diệp Dịch thuận miệng "Ừ" một tiếng, lại nghĩ: Cái gì người ngoài hả, đó là anh vợ của ta! Ta có phải là nên chải tóc vuốt keo?

Editor: Anh vợ người ta tới rồi đó nha, con rể tiếp đãi cho tốt:)