Chương 34: Ta cảm thấy được bạn cùng bàn yêu thích ta (34)

Editor: Gấu Lam

Buổi tối, trong phòng khách sạn nghỉ ngơi, từ Alan khởi xướng, hội nghị bí mật có chủ đề "Andrew đến tột cùng đang suy nghĩ gì" nhiệt liệt tổ chức.

Tuy rằng danh tự này có chứa sắc thái bát quái cường liệt, mà Alan trước sau kiên trì nó cùng loại báo tam lưu rìa đường vô căn cứ cũng không phải là cá mè một lứa, mà là có chứa tính chất thảo luận nghiêm túc —— bởi vì Andrew gần nhất có hành vi thật sự rất kỳ quái, kỳ quái đến làm bạn cùng phòng là hắn Alan đây đã không thể nhịn được nữa!

Alan hai tay vòng nhau, chống đỡ cằm: "Tôi đã năm buổi tối không có ngủ an giấc, các cậu biết là tại sao không?"

Hốc mắt lõm xuống, mang theo dày đặc màu xanh tím, hiển nhiên nói không giả.

Tiếu Thanh Sơn quan sát một chút gương mặt hắn, thanh niên tóc nâu giữa hai lông mày quanh quẩn một lớp bụi sắc sương mù, lúc ẩn lúc hiện, vẫn chưa dính sát, hơn nữa sắp sửa tiêu tan.

Hắn đối huyền học không phải rất quen thuộc, nghĩ một hồi mới suy đoán: "Bị người đánh thức?"

"Không sai!" Alan lấy tay nện xuống mặt bàn, "Các cậu biết không, tôi mấy ngày nay, từ sáng tới tối đều là đón ánh mắt đắm đuối cuae Andrew mà tỉnh lại —— hắn hơn nửa đêm không ngủ, chạy xuống giường chuyên môn nhìn chằm chằm tôi! Tôi thiếu chút nữa bị hù chết!"

"Hehe, dạ tập (đột kích ban đêm) nha, cậu cẩn thận một chút." Hứa Mạc Phàm cổ quái nở nụ cười hai tiếng, tiếp lời của hắn lên tiếng nói, "Bất quá tôi cảm thấy Andrew thật sự rất kỳ quái, ngày hôm qua tôi đi cửa hàng miễn thuế mua sợi dây chuyền, hắn liền liên tục nhìn chằm chằm vào cổ tôi xem, tôi thật sự hoài nghi tôi có phải là đoạt khoản yêu thích gì của hắn không."

Nói xong, nàng hôn dây chuyền trái tim hồng nhạt trên cổ, quơ quơ.

"Hừ, không cho phép nam nhân có tâm thiếu nữ sao?" Diệp Dịch trong tay lột cam, "Hắn ngược lại không đối với tôi làm cái gì, chính là thời điểm tình cờ gặp mặt, đối với tôi lộ một chút khinh thường."

Tiếp nhận quả cam được lột tốt, Tiếu Thanh Sơn hỏi: "Sau đó?"

Diệp Dịch cười lạnh: "Tôi tìm giáo viên cố vấn gửi cho hắn một món đồ, đề cử cho hắn nước gừng gội đầu."

Hứa Mạc Phàm trộn lẫn hai tiếng trung anh: "You, ma quỷ."

"Kỳ thực hắn cũng có tìm tôi." Tiếu Thanh Sơn đưa tờ giấy cho Diệp Dịch.

Diệp Dịch mấy ngày nay đều cùng Tiếu Thanh Sơn dính vào nhau, còn không biết đã xảy ra việc này, nhất thời cảnh giác nói: "Lúc nào?"

"Chỉ là một phút chốc rất ngắn, lúc anh trở về phòng lấy áo khoác." Tiếu Thanh Sơn nhớ lại, "Hắn nói một nhà khoa học vì thu tư cách hội trưởng hiệp hội khoa học hoàng gia, hối lộ công tước, cuối cùng bị cách chức."

Diệp Dịch nỗ lực giải thích thâm ý chuyện này, thế mà phát hiện mình cũng không thể lý giải mạch não Andrew.

Alan cùng Andrew ở trong cùng một gian phòng, lúc thường ở chung cũng tương đối nhiều. Tiếu Thanh Sơn hỏi: "Hắn đối với những khác người bình thường sao?"

Alan phát điên: "Bình thường đến không thể bình thường hơn, cho nên tôi mới phát giác được kỳ quái đó! Tại sao muốn chống đối với chúng ta ——" hắn dừng một chút, hưng phấn nói: "Chờ đã, tôi biết tại sao rồi!"

Tiếu Thanh Sơn: "Tại sao?"

Alan hai tay đẩy một cái mép bàn,ghế tựa lăn vòng mang hắn di động về phía sau: "Hắn nhất định là đố kị chúng ta cùng đi chơi lại không có kêu hắn! Ai, Andrew cũng rất đáng thương..."

Andrew tổ tiên là công tước A quốc, bởi vì nhận hối lộ mà bị cách chức, gia tộc như nước sông ngày một rút xuống, vẫn như cũ kéo dài truyền thống quý tộc, gia giáo quá mức nghiêm. Lúc các bạn nhỏ khác chơi bùn chơi đến chính mình cũng biến thành tượng đất nhỏ, hắn chỉ có thể lẻ loi ngồi ở trong phòng học tập tiếng anh cổ khó đọc, dương cầm, kĩ thuật cưỡi ngựa, thời gian ngắn ngủi nhàn rỗi chỉ ôm gấu teddy ngóng nhìn bầu trời... Trở lên, ngoại trừ gia thế bên ngoài, đều là thành quả não bổ của Alan.

Trời ạ, Alan nghĩ, Andrew quá thảm, tôi đều muốn rơi lệ.

Ở tình huống như vậy, Andrew muốn cùng người cùng lứa cùng nhau chơi đùa, rồi lại không bỏ xuống được tư thái, chỉ có thể dùng hành động quái dị để diễn tả khát vọng của mình cũng không phải là không thể được.

Nghe Alan suy đoán, Hứa Mạc Phàm làm hình dáng gái tây nâng tim: "A, thực sự là đứa nhỏ biệt nữu —— "

Alan mặt lộ vẻ thương hại: "Hắn chính là quá thiếu tình yêu."

Hứa Mạc Phàm thả tay xuống, so từ thế đánh bóng chày: "Đánh một trận là tốt rồi!"

Alan: "???"

Diệp Dịch mu bàn tay chống đỡ dưới cằm, mạn bất kinh tâm nói: "So cái này, tôi cảm thấy não tuyến yên của hắn đột nhiên biến tính càng khả thi hơn, vẫn là đưa đi bác sĩ."

Alan: "???"

Alan hoảng sợ nhìn bọn hắn chằm chằm, người Trung Quốc đều lãnh khốc vô tình như vậy sao? Ánh mắt của hắn chuyển qua người còn hưa có phát biểu ý kiến Tiếu Thanh Sơn, thiếu niên quanh thân hờ hững, như ánh trăng buổi tối, người ôn nhu điềm tĩnh như vậy, nhất định so với hai tiểu ác ma kia đáng tin nhiều lắm đi!

Ánh mắt hắn mang đầy hi vọng, Tiếu Thanh Sơn đứng lên nói rằng: " Đoán bật đoán bạ cũng không chiếm được câu trả lời chính xác, tôi đi mời hắn lại đây, mọi người ngay mặt hỏi đi."

Một trăm vang pháo mừng tại trong đầu nổ tung, Alan an tâm mà nghĩ, trên thế giới này quả nhiên vẫn có người đáng tin!

Diệp Dịch ngẩng đầu lên: "Muốn tôi bồi en đi không?"

Tiếu Thanh Sơn cười cười: "Không cần. Tôi một người được rồi."

Alan tán thưởng gật đầu, a, cái ngữ khí thận trọng này, cậu thực sự là quá đáng tin cậy!

Một lát sau, Andrew táo bạo rít gào từ trong hành lang truyền tới: "Cậu làm gì?! Đây cũng không phải là điều thân sĩ nên làm!"

Tiếu Thanh Sơn răng rắc một chút mở cửa, đem Andrew tha vào —— người sau thân thể ngửa ra sau, thật giống đội viên ra sức thi đấu kéo co, vừa giống như mũi trâu bị nắm khoen, nói chung, hắn một người to con gần hai mét, trước mặt Tiếu Thanh Sơn lại không có sức đánh trả chút nào.

Alan: "..."

Hắn đột nhiên nhớ đến một câu thơ, nội dung như sau:

Groundoose nói,

Cái này!

Trên thế giới!

Căn bản không có!

Người đáng tin!

A ——!

Alan hoài nghi nhìn chằm chằm Tiếu Thanh Sơn, thiếu niên thanh tuyển đẹp đẽ, thể trạng cân xứng thon dài, căn bản không có cách khiến người tưởng tượng ra sức mạnh đáng sợ đó bắt nguồn từ nơi nào.

Lẽ nào cậu mặc quần áo khiến gầy đi, bên trong áo ngoài rộng lớn giấu gạch miếng như cơ bụng tám khối?

Tiếu Thanh Sơn vốn là cũng không muốn thô lỗ như thế, mà Andrew ngày hôm nay uống rượu, váng đầu vô cùng, căn bản không nghe khuyên, cậu chỉ có thể dùng phương pháp này đem Andrew mời lại đây.

Andrew chịu kinh hách, rượu đã sớm tỉnh hơn nửa rồi, hắn nhìn chằm chằm bốn khuôn mặt trong phòng nghỉ ngơi, thân thể thẳng tắp, giương cổ lên: "Các cậu muốn làm gì? Gϊếŧ người diệt khẩu? Tôi nói cho các cậu biết, tôi sẽ không khuất phục!"

Tiếu Thanh Sơn hoạt động cổ tay.

Andrew ôm đầu ngồi xổm xuống.

Tiếu Thanh Sơn: "..."

Tiếu Thanh Sơn mở miệng: "Tôi cảm thấy giữa chúng ta có hiểu lầm."

"Hiểu lầm?" Andrew nhướn mày, "Chuyện đến nước này, các cậu còn mưu toan nguỵ biện?! Hay là nói muốn dùng tiền tài đến thu mua tôi, tôi nói cho các người biết, không thể!"

Thần sắc hắn lẫm liệt, ngôn từ nghĩa chính, hiển nhiên là hiểu lầm cái gì, Tiếu Thanh Sơn nói: "Cậu đối với chúng tôi bất mãn, thế nào cũng phải có cái lý do —— không phải là bởi vì mấy ngày trước cậu ở trước mặt chúng ta ngã gục đi?"

Lịch sử đen tối bị nhấc lên, Andrew sắc mặt tái nhợt, cái mông mơ hồ đau đau.

Cư nhiên bị một người hạ hai lần, hắn thực sự là mặt đều vứt sạch.

"Tôi có chứng cứ." Hắn cắn răng nói, "Chứng cứ các người hối lộ bình ủy! Tôi đã sao chép rồi, các cậu đừng hòng xóa bỏ nó!"

Tiếu Thanh Sơn cau mày, không đề cập tới bọn họ căn bản chưa từng làm chuyện này, mấy ngày qua, bọn họ chỉ ở hiện trường giải thi đấu cùng nhóm bình ủy từng có trò chuyện, cũng không có cơ hội hối lộ bình ủy.

Mà có một ngày là ngoại lệ.

Đó chính là buổi chiều trước giải thi đấu chính thức bắt đầu.

Tiếu Thanh Sơn: "Cậu nói bình ủy là chỉ giáo sư Anna?"

Andrew hừ một tiếng: "Làm sao, rốt cục dám thừa nhận sao?!"

Tiếu Thanh Sơn thuận dòng suy nghĩ nói tiếp: "Cậu chỉ hối lộ... Là chỉ sợi dây chuyền kia?"

Andrew "Ân" một tiếng, khuyên nhủ: "Tôi vẫn không có đem chứng cứ đưa cho phía chủ sự, chỉ muốn các cậu lạc đường biết quay lại, chúng ta coi như tất cả cũng chưa từng xảy ra."

Tiếu Thanh Sơn: "Vậy chúng tôi khả năng không có cách nào trở lại."

"Thời điểm như thế này, các cậu còn muốn liều chết?!" Andrew không thể tin tưởng, những người này không biết xấu hổ như vậy sao? Giá trị vũ lực cao là có thể muốn làm gì thì làm?

Hắn quay đầu, đối Alan nói: "Cậu cũng cùng bọn họ à?!"

Alan nhún vai một cái: "Xin lỗi, Andrew —— "

Nhìn Andrew trong mắt ngạc nhiên nghi ngờ, phẫn nộ, cùng sắp bị loạn quyền đánh chết, hắn nói rằng: "Bởi vì chúng ta căn bản là không có làm qua chuyện này mà."

Thời gian trở lại buổi chiều sáu ngày trước, trên bãi cát màu vàng nhạt, có một món đồ lóe ánh sáng.

Tiếu Thanh Sơn nhìn một điểm nhỏ kia, đề nghị: "Chúng ta qua xem một chút?"

Alan híp mắt nhìn một cái, không nhìn thấy bất cứ thứ gì: "Cậu chắc chắn chứ? Tuy rằng nghe đồn nơi này có thể nghịch ra vàng, thế nhưng đại khái mang tay trắng trở về. Hơn nữa còn khả năng nhặt ra rác thải —— cậu hiểu mà, bãi cát công cộng, luôn có mấy cái người không tuân quy củ như vậy."

Tiếu Thanh Sơn xác định nói: "Không phải rác thải."

Diệp Dịch: "Đi xem xem đi, có mấy phút, không lo lắng. Các cậu ở chỗ này chờ chúng ta cũng được."

Sự thực chứng minh, Tiếu Thanh Sơn trực giác luôn luôn rất chuẩn, đem tầng tầng hạt cát che giấu vật kia đào lên, một sợi dây chuyền xuất hiện ở trước mắt mọi người, mặt trên khảm kim cương cùng ru-bi, vừa nhìn liền biết giá trị không nhỏ.

Hứa Mạc Phàm líu lưỡi: "Trời ạ, tôi muốn là người mất của, quả thực muốn sắp điên."

Cũng may, lúc bọn hắn tìm nhân viên tuần tra nói tình huống, đối phương biểu thị mới vừa tiếp đến một cú điện thoại, vị phụ nữ kia bị cá voi mắc cạn hù mới ném dây chuyền vừa mua.

Mà người mất của kia, chính là giáo sư Anna.

"... Sự tình chính là như vậy, cậu nếu không tin, có thể đi hỏi nhân viên tuần tra, nhờ hắn lập hồ sơ." Alan giải thích.

Andrew mặt đỏ lên, tổ tiên hắn bởi vì nhận hối lộ mà leng keng vào trại giam, người trong nhà cho là nỗi nhục, vẫn luôn giáo dục hắn làm một người chính trực thanh liêm, bởi vậy hắn đối với những việc này thập phần mẫn cảm, không nghĩ tới nhưng là hiểu lầm bọn họ.

"Xin lỗi!" Andrew xấu hổ nói, "Tôi không biết nên làm sao bù đắp lỗi lầm của tôi, bằng không các cậu đánh tôi một trận đi?"

Tiếu Thanh Sơn hờ hững nói: "Tôi không có sở thích đánh người."

Diệp Dịch mặt dày: "Tôi không đánh đánh gϊếŧ gϊếŧ rất nhiều năm."

Hứa Mạc Phàm hai chân tréo nguẩy: "Cậu biết cái gì là thục nữ sao?"

Alan cười đến hào sảng, vung vung tay: "Tốt, sự tình cứ như vậy đi qua, oan khuất bị cọ rửa, cậu sau đó cũng không cần nửa đêm nhìn chằm chằm tôi."

Andrew nghẹn lại, tái nhợt trên mặt trồi lên mỏng hồng: "A, tôi biết rồi, xin lỗi..."

Alan vạn phần hoảng sợ: "Chờ đã, cậu mặt đỏ làm gì?!" Sẽ không bị Hứa Mạc Phàm nói trúng rồi đi, hắn muốn dạ tập (đột kích ban đêm)?! Tuy rằng Andrew rất tuấn tú, thế nhưng hắn thẳng tắp mà!

Andrew thở dài: "Chứng mộng đủ của tôi phát ra, ai, làm sao uống thuốc cũng ăn không ngon, người trong nhà cũng thường thường bị tôi hù."

Alan lúng túng: "Ồ..."

Tiếu Thanh Sơn ngồi trở lại chỗ ngồi, ra hiệu Andrew ngồi xuống.

Hắn nói: "Tôi muốn biết, trước cậu nhắc tới chứng cứ là cái gì?"

"A, cái này nè." Andrew lấy điện thoại di động ra, mở ra hòm thư, đưa điện thoại di động để lên bàn, mấy tấm hình thình lình xuất hiện ở trước mặt mọi người —— chính là giáo sư Anna giáo sư tiếp nhận dây chuyền, đeo vào trên cổ.

Còn có một tấm hình là dây chuyền giới thiệu châu báu trên internet, mặt trên ghi giá cả.

Tiếu Thanh Sơn nhìn chằm chằm người gửi: "( Jinja City Times), Simon Smith?"

**

Giải thi đấu tiến hành thập phần thuận lợi, mấy ngày toạ đàm, sau khi nghiên cứu và thảo luận cùng biện hộ, rốt cục nghênh lễ bế mạc.

Dựa theo quy luật nhiều năm, tuyển thủ hàng đầu tại giải thi đấu, nếu như chuyên tâm nghiên cứu khoa học, không có gì bất ngờ xảy ra đều sẽ trở thành sao sáng bên trong lĩnh vực, bởi vậy, các truyền thông lớn đối việc thi đấu thập phần để ý.

Vì cướp được vị trí thật tốt, các ký giả như lang hổ đói bụng mấy ngày đỏ mắt nằm rạp ở ngoài khán phòng, một khắc cửa khán phòng từ từ mở ra kia, nối đuôi nhau mà vào, gánh súng dài súng ngắn chen vào phòng. Lúc này, khoảng cách lễ trao giải bắt đầu còn sót lại ba tiếng thời gian chuẩn bị.

John là phóng viên thực tập của ( Jinja City Times), lần này cùng lão phóng viên Simon đi tới nơi này, học tập kinh nghiệm làm việc cộng thêm chân chạy làm việc vặt.

Hắn ở trường học là chủ lực đội bóng bầu dục, thân thể cường tráng, gánh camera nặng nề cũng có thể bước đi như bay, xẹt một chút liền nhảy lên trước sân khấu, đem di động chuẩn bị tốt, hướng về Simon ở phía sau phất phất tay: "Nơi này!"

Simon sắp bị đồng nghiệp hung mãnh chen thành bánh nhân thịt, mặt ngoài giày da bị lưu lại vài vết chân, hắn thở hồng hộc đi tới nơi, đặt mông ngồi dưới đất.

"Mẹ." Simon hổn hà hổn hển mắng, "Đám người kia đều là người điên! Vì cướp cái vị trí, còn sao?"

"Đúng vậy, bọn họ một chút phong độ đều không có!" John một bên đáp lời, một bên oán thầm, không biết là ai ở mấy phút trước đối với thiên đinh ninh vạn dặn nhất định muốn cướp được hàng trước.

Hắn nhìn chung quanh toàn bộ khấn phòng một vòng, mặt lộ vẻ vẻ mơ ước: "Không nghĩ tới có một ngày tôi cũng có thể đi đến nơi này."

Hắn trước đây cũng từng có giấc mộng nhà khoa học, từng báo danh quá giải thi đấu La Tinh, nhưng ở sơ tuyển liền bị quét xuống. Tuy rằng hắn bây giờ đối với phòng thực nghiệm kính sợ tránh xa, nhưng vẫn tự đáy lòng mà bội phục các nhà nghiên cứu chăm chỉ không ngừng.

Simon nhấp một hớp nước khoáng, đem bình nước đặt trên đất, cười nhạo nói: "Đừng ở nơi đó ngẩn người, cậu còn nhớ mục đích chúng ta tới đây sao?"

John thần sắc nghiêm túc: "Tôi đương nhiên nhớ tới, chúng ta là đến vạch trần ghê tởm!"

Ngu ngốc. Vạch trần ghê tởm? Chỉ có phóng viên newbie mới ra đời mới có thể làm chuyện này. Lão tử là đến kiếm tiền!

Simon ở trong lòng mắng một câu, mặt mỉm cười: "Không sai, cậu nói đúng."

Theo sự xuất hiện của báo chí mua đông, lượng phát hành ( Jinja City Times) văn chương trôi chảy, co lại gần tới ba mươi tám phần trăm, Simon mặc dù là nguyên lão của ta soạn, nhưng trường kỳ sản xuất bản thảo rác thải, gặp phải uy hϊếp bị BOSS đuổi ra khỏi cửa.

Tại một tuần trước vào một buổi chiều, hắn chạy tới bến tàu, muốn đi quay chụp tin tức cá voi mắc, lại bất ngờ phát hiện bình ủy giáo sư Anna của giải thi đấu La Tinh cùng mấy học sinh trẻ tuổi đang trò chuyện, cũng nhận lấy một sợi dây chuyền.

Hắn lập tức chụp xuống tình cảnh này, đồng thời gửi cho tuyển thủ dự thi Andrew. Hắn biết Andrew buồn nôn nhất tham ô nhận hối lộ, nhất định sẽ làm ra hành động, mà giải thi La Tinh dựa lưng tập đoàn La Tinh, mời cả học thuật trâu bò đến tọa trấn, trong giới khoa học cũng coi như một thịnh sự lớn, nếu như giải thi đấu bạo bêu xấu nghe, nhất định có thể ở trong xã hội gây nên sóng lớn mênh mông.

Mà hắn là phóng viên lấy được tư liệu trực tiếp, nhất định có thể viết ra tin tức lớn có độ sốt cao!

Theo lễ trao giải sắp bắt đầu, bình ủy mặc âu phục lần lượt tiến vào, mà đội đại biểu các quốc gia cũng ngồi ở chỗ ngồi phân chia tốt.

Bầu không khí giải thi đấu vẫn luôn thoải mái vui vẻ, mọi người tập hợp tập ở đây, phảng phất chỉ là vì giao lưu học thuật.

Mà mãi đến tận mặc vào kiểu áo bất đồng, màu sắc đồng phục của đội, ngồi ở khu vực khác nhau, bọn họ mới rõ ràng biết được, thứ tự giải thi đấu không chỉ có quan hệ mặt mũi bọn họ, cũng quan hệ vinh quang quốc gia.

Hữu nghị số một thi đấu số hai đều là đánh rắm, ai không muốn đem kim bài mang về nhà chứ?

Hứa Mạc Phàm thần kinh thoi rốt cục tinh tế lên: "Nhịp tim đập của tôi đang điên cuồng gia tốc, vạn nhất một thưởng đều không lấy được, đây chẳng phải là phi thường mất mặt?"

Tiếu Thanh Sơn an ủi: "Hạng mục của cậu rất ưu tú, sẽ không thua, tin tưởng tôi."

Ngữ điệu cậu rất nhu hòa, mang theo sức mạnh động viên lòng người, tâm tình phiền não của Hứa Mạc Phàm bỗng nhiên bình tĩnh lại.

Nàng tự tiếp sức chính mình: "Cậu nói đúng, tôi ưu tú như vậy, làm sao có khả năng thua chứ!"

Diệp Dịch: "Đúng, cậu là bạn của những người đạt giải XEM, cần có tự tin."

Hứa Mạc Phàm làm ra một biểu tình ghét bỏ, mở ra hai vai: "Soi gương đi, mặt của cậu —————— thật to!"

"Mặt tôi là đẹp trai." Diệp Dịch sửa chữa.

Người chủ trì cầm micro, tốc độ nói thật nhanh danh sách cảm tạ: "Tôi thật cao hứng có thể được mời đảm nhiệm người chủ trì kiêm bình ủy giải thi đấu khoa học và kỹ thuật quốc tế La Tinh. Đầu tiên, dựa theo thông lệ, chúng tôi muốn cảm tạ Tập đoàn Là Tinh tài trợ giải thi đấu..."

Không ngừng một hơi mà đọc xong mấy tên vừa dài vừa khó đọc, người chủ trì nói: "Vâng, hiện tại chúng ta bắt đầu phần quý vị mong đợi nhất, trao giải."

Giải thưởng giải thi đấu La Tinh tổng cộng chia làm năm loại, hàm lượng giá trị từ cao tới thấp, lần lượt là giải XEM, Giải hoa học tinh anh thanh thiếu niên, giải khoa học quốc tế thanh niên Foundation, giải ưu tú và giải đại hội. 1200 kiện hạng mục, chỉ có 91 hạng mục đạt giải, tỉ lệ 785%.

Người chủ trì trước tiên từ giải đại hội, người dự thi được gọi tên đều lộ ra nụ cười, đồng thời khá là đáng tiếc chính mình không thể thu được giải thưởng cao hơn.

Simon không nhịn được nói: "Nhanh lên, mấy cái nhỏ này có cái gì tốt mà đọc?"

John: "Chuyện này... Đều là người dự thi, không dễ dàng đâu."

Simon "Sách" một tiếng, run chân tiếp tục chờ đợi thời cơ tốt vạch trần "Bê bối".

John giỏi tự đắc, hắn nghe danh sách, nói rằng: "Tôi cảm thấy được rất thú vị, như đua ngựa, nếu như đã đoán đúng người đoạt giải, có một loại kɧoáı ©ảʍ đánh bạc."

Bọn họ luôn luôn đi theo cuộc tranh tài này, viết ra vài bài bản thảo, đối thí sinh dự thi cùng hạng much xuất sắc thuộc như lòng bàn tay.

"Ồ?" Simon ngoắc ngoắc ngón tay, ra hiệu John tới gần, hắn nhẹ giọng lại nói, "Vậy cậu cảm thấy được ai sẽ thu được giải XEM? Tôi chọn Andrew · Cavendish. Tổ tiên hắn đã từng là công tước, cha mẹ bây giờ còn đang ở tập đoàn La Tinh nhận chức thủ tịch nghiên cứu khoa học, hắn bây giờ 17 tuổi, đã lấy được thư giới thiệu của đại học H, bất kể là từ năng lực nghiên cứu khoa học hay là thân thế, hắn đều hoàn toàn xứng đáng là NO1."

"Có đạo lý." John nỗ lực nhớ lại hiểu biết mấy ngày nay, nói ra một tổ làm cho hắn khắc sâu ấn tượng nhất, "Nhưng tôi cảm thấy có khả năng đạt giải nhất vẫn là phần mềm đo lường đột biến gien ung thư của đại biểu đội Hoa quốc. Ông ngẫm lại xem, đây chính là ung thư ôi chao, nếu như có thể mở rộng vận dụng, có thể cứu vớt bao nhiêu tính mạng người, giảm bớt bao nhiêu áp lực tài chính cho người chữa bệnh?"

Simon lắc đầu, có ý riêng: "Cậu đó, vẫn là không hiểu xã hội này."

John biện luận nói: "Tôi rõ ràng, thế nhưng cung điện khoa học không cho phép kẻ khác khinh nhờn Thánh địa à ——" hắn liền ủ rũ cúi đầu nói: "Cho nên tôi không hiểu, hạng mục bọn họ ưu tú như vậy, tại sao muốn đi... Ai."

"Đúng vậy, tại sao vậy chứ?" Simon nhìn chằm chằm dây chuyền trên cổ giáo sư Anna, nghĩ chính mình ít ngày nữa liền thu được đấu vàng, lộ ra ánh mắt tham lam.

"... Trở lên, là danh sách người đạt giải khoa học quốc tế thanh niên Foundation, nhờ người đạt giải lên đài lĩnh thưởng!"

Alan một mặt hưng phấn: "Ngọa tào, tôi đạt giải rồi! Tôi có thể tham gia lễ Nobel rồi!"

Khoa học quốc tế thanh niên Foundation tổng cộng có ba tên, người đạt giải ngoại trừ nhận tiền thưởng kếch xù, còn có tư cách miễn phí gia nhập hiệp hội, còn có thể tham gia lễ trao giải Nobel.

Nhìn theo Alan cười khúc khích đứng lên đài lĩnh thưởng, Hứa Mạc Phàm nuốt ngụm nước bọt: "Chỉ còn tôi và các cậu."

Hoa quốc tổng cộng có 8 hạng mục, hiện tại có 5 cái lãnh giải đại hội, 1 giải ưu tú.

Mà giải thi đấu còn lại hai cái giải thưởng, gộp lại chỉ có ba cơ hội.

Sẽ không thất bại tan tác mà quay trở về đi...

Diệp Dịch trấn định tự nhiên: "Vững vàng, nội tâm không gợn sóng."

Tiếu Thanh Sơn nắm chặt tay hắn, toát mồ hôi, có chút dính.

Hắn nói: "Anh còn nhớ lễ kỉ niệm thành lập trường một năm trước, tại thời điểm anh căng thẳng tôi làm gì không?"

Diệp Dịch tự nhiên nhớ tới giấy phút làm cho hắn mặt đỏ tim đập xuy khí, lẽ nào Khanh Khanh muốn...?

Hắn ngượng ngùng nói: "Trước công chúng, không hay lắm, đương nhiên nếu em muốn làm tôi cũng không phải là không thể."

Nói xong lời cuối cùng, ngữ điệu đều bay lên, hiển nhiên nói một đằng làm một nẻo.

Tiếu Thanh Sơn dưới tay ra sức, nặn nặn: "Tôi chỉ thuận miệng nhắc một cái, không có ý tứ gì khác."

Diệp Dịch thất vọng nói: "Ồ."

Bàng thính Hứa Mạc Phàm tò mò khó chịu: "Các cậu làm cái gì?"

Diệp Dịch: "Không nói cho cậu."

Hứa Mạc Phàm: "A, nam nhân."

Tiếu Thanh Sơn: "Tôi dọa hắn một chút mà thôi."

Hứa Mạc Phàm bỗng nhiên tỉnh ngộ, chia sẻ kinh nghiệm đi thi từ bản thân: "Há, cái này à, ban đầu tôi lần thứ nhất tham gia diễn thuyết cũng khẩn trương đến sắp ngỏm rồi, bạn tốt liền đóng vai quỷ làm tôi sợ, còn rất hữu dụng."

Diệp Dịch bao hàm thâm ý mà nhìn Tiếu Thanh Sơn liếc mắt một cái, bọn họ "Doạ" không phải là ý tứ này.

Thời điểm ba người nhỏ giọng nói chuyện phiếm, âm thanh người chủ trì truyền đến: "Quỹ hội tinh anh khoa học thanh thiếu niên, người đạt giải là, Andrew · Cavendish... Hứa Mạc Phàm... Mời người đạt giải lên đài lĩnh thưởng."

"..." Hứa Mạc Phàm tiếng Anh rất tốt, giờ khắc này vẫn còn hoài nghi thính lực mình: "Anh ta nói cái gì, đọc tên của tôi sao?"

Tiếu Thanh Sơn: "Phải."

Hứa Mạc Phàm an tĩnh nháy mắt, bỗng dưng há to miệng.

Diệp Dịch: "Nếu như cậu không muốn để cho giọng nữ cao của cậu tại hội trường vang vọng, đừng rít gào."

Hứa Mạc Phàm yên lặng đưa tay lên cằm, hướng phía trên nhấn một cái, đem miệng mở lớn đóng lại.

"Tôi, đạt, giải tinh anh?" Nàng từng chữ từng chữ xác nhận.

"Chúc mừng cậu." Tiếu Thanh Sơn chỉ về một hướng khác: "Lên đài đi, Andrew đang chờ cậu đó."

"Được được được!" Sầu lo tan thành mây khói, Hứa Mạc Phàm rất vui mừng đứng lên, cùng Andrew đi lên bục trao giải.

Simon thấy suy đoán của mình sai lầm, cả giận nói: "Tiên sư nó, Andrew tên rác rưởi này!"

John thẹn thùng: "Chuyện này... Giải tinh anh cũng rất lợi hại mà, tương đương với giải nhì, chỉ có ba tên, còn có tiền thưởng 5000 đôla Mỹ."

Simon nhớ tới suy đoán của John, khinh thường nói: "Ngược lại hy vọng của cậu cũng rơi vào khoảng không, giải XEM chưa từng rơi xuống trên đầu người Trung Quốc nào, không thể sót ở trên đầu bọn họ đâu!"

Hắn nhìn chằm chằm mặt tươi cười Hứa Mạc Phàm, cười lạnh một tiếng, người nữ học sinh này có thể đạt giải, nói rõ Andrew không có hướng phía chủ sự tố giác bình ủy Anna nhận hối lộ. Hắn không biết Andrew là khám phá kế hoạch của hắn, hay có tự tin có thể đạt được danh dự này. Nói chung, Andrew không làm, vậy hắn làm! Trên lễ trao giải tuôn ra chuyện này, phong ba chỉ có thể vén càng to lớn hơn!

Rốt cục, chỉ còn dư lại giải thưởng thi đấu vinh dự cao nhất La Tinh, khiến trăm vạn người dự thi tha thiết ước mơ vinh quang ——giải XEM!

Loại bỏ 90 kiện, còn lại 1110 hạng mục, chỉ có một kiện có thể thắng được vòng nguyệt quế, xác suất hạ thấp tới một phần ngàn!

Mà người dự thi ở trong đây, đều là tuyển thủ hàng đầu đến từ từng quốc gia, giải thưởng rơi vào bất cứ người nào đều không kỳ quái.

Hứa Mạc Phàm tâm bắt đầu treo lên, nàng đem cúp bạc đặt trên đầu gối, hai tay chắp tay trước ngực: "Phật tổ phù hộ phật tổ phù hộ! Để Cố Tô cùng Diệp Dịch đạt giải đi!"

Nàng tốc độ nói rất nhanh, ngược lại như là từng trải qua niệm phật.

Tiếu Thanh Sơn sát phong cảnh mà nói một câu: "Tôi không tin phật."

Diệp Dịch tiếp lời nói của cậu, vỗ vỗ ngực: "Chúng ta, người nối nghiệp của chủ nghĩa xã hội, không làm kẻ mê tín phong kiến!"

Hứa Mạc Phàm hận thiết bất thành cương nhìn chăm chú bọn họ một cái, sao họ có thể mắt toét đến như vậy?

"Vậy các cậu tin cái gì? Chúa Giesus, Tam Thanh Thiên Tôn, thần ramen phi thiên (?)—— nói chung, các cậu khẩn trương cầu khẩn đi! Bái Cá chép (?) cũng có thể mà!"

(?)Tam Thanh là ba vị thần tiên tối cao trong Đạo giáo tại Trung Quốc. Tam Thanh bao gồm:

Ngọc Thanh Nguyên Thuỷ Thiên Tôn

Thượng Thanh Linh Bảo Thiên Tôn

Thái Thanh Đạo Đức Thiên Tôn, cũng chính là Thái Thượng Lão Quân.

(?) Cảm ơn bạn UyenLe_Loey đã giúp mình

Nhìn nàng cấp thiết như vậy, Diệp Dịch thở dài: "Được rồi, phải tin có, đừng tin không. Khanh Khanh, tôi bái một chút."

Tiếu Thanh Sơn: "Ừ."

Hứa Mạc Phàm lúc này mới dừng quyết tâm.

Sau đó nàng liền trơ mắt nhìn Tiếu Thanh Sơn cùng Diệp Dịch mặt đối mặt cúi đầu, bái hạ lẫn nhau.

Hứa Mạc Phàm: "..."

Hứa Mạc Phàm: "Ngọa tào??? Các cậu đang làm gì, vợ chồng vái lạy nhau sao???"

Tiếu Thanh Sơn cười rộ lên: "Tôi tin tưởng hắn mà."

Diệp Dịch ôm bờ vai cậu: "Chúng ta cùng nhau, một đôi đánh đâu thắng đó không gì cản nổi!"

"Các cậu! Ai!" Hứa Mạc Phàm vung vung tay, "Thành! Bái là được, tôi đồng ý chuyện hôn sự này!"

Nàng bất đắc dĩ nhìn hai vị thiếu niên, tâm dần dần thả lỏng, cuối cùng cùng bọn họ đồng thời bật cười.

Trên mặt bọn họ hăng hái, mang theo khí thế không người có thể địch, thật giống vô luận gặp phải khó khăn gì, đều có thể thoải mái giải quyết. Mà cơn khí thế này, cũng đem kèm theo trên hành trình của bọn họ, trở nên càng thêm sắc bén!

"Giải XEM, người đạt giải, Cố Tô, Diệp Dịch!"

Theo âm thanh người chủ trì vang vọng tại bên trong khán phòng, phương xa tháp chuông vang dội vang vọng toàn thành, mấy chục con bồ câu đập cánh bay cao, một tia mặt trời cắt ra mưa dầm liên miên, từ giáo đường phóng thắng lợi trên pho tượng nữ thần.

Đèn tụ quang lấp loé, màn trập thanh không ngừng, càng thêm nhiệt liệt, tiếng vỗ tay như là muốn lật tung trần nhà khán phòng, như có hàng vạn con ngựa chạy chồm, như sấm nổ náo động, vây quanh hai vị thiếu niên đứng trên bục trao giải!

Thành viên còn lại của Hoa quốc đội đều đứng lên, viền mắt ửng hồng, liều mạng vỗ tay.

Lĩnh đội trực tiếp không nhịn được, móc ra giấy ăn lau nước mắt.

Giải thi đấu La Tinh là giải thanh thiếu niên uy vọng toàn cầu, từ khi Hoa quốc lần thứ nhất dự thi, vừa vặn đúng năm mươi năm. Bọn họ mười mấy năm trước không thu hoạch được gì, đến dần dần có thể chạm được cái bóng của giải đại hội, lại thu được danh sách đề cử giải ưu tú, đi tới bục trao giải Foundation, tay nâng cúp bạc tinh anh, bây giờ bọn họ rốt cục có thể giơ lên cup đại biểu vinh dự cao nhất của giải đấu, hướng thế nhân tuyên bố —— năm nay quán quân giải thi đấu thuộc về đội đại biểu Hoa quốc! Thuộc về đại biểu tây nam của bọn họ—— Tiếu Thanh Sơn cùng Diệp Dịch!

Mà ở một khắc không khí hiện trường cao nhất, một thanh âm đột ngột vang lên ——

"Tôi, phóng viên ( Jinja City Times), Simon · Smith, đối tính công chính giải thi đấu lần này còn nghi vấn."