Chương 30: Ta cảm thấy được bạn cùng bàn yêu thích ta (30)

Editor: Gấu Lam

Cùng đại biểu công ty thuốc Duệ La bàn chuyện hạng mục xong, Tiếu Thanh Sơn cùng Diệp Dịch ngồi trên máy bay quay trở về Cẩm Thành.

Trên WeChat, Cố Học Hải gửi tin tới, nói muốn kêu tài xế tới đón cậu, Tiếu Thanh Sơn cự tuyệt sau đó ngồi xe điện ngầm trở về cố gia.

Hai bên bậc thang, treo toàn cành lá hoa tú cầu, cánh hoa màu lam nhạt hòa với màu lá xanh tươi, mấy ngày không tu bổ qua, sinh trưởng không kiêng nể gì. Rương hành lý ở trên mặt đá cẩm thạch trơn bóng tạo ảnh ngược, cậu đem chìa khóa cắm vào ổ khóa, răng rắc một tiếng, cửa mở.

Lúc này đúng là giữa hè, mặc dù vào đêm, không trung cũng còn tàn lưu ánh sáng, nhưng toàn bộ Cố gia lại bao phủ ở trong bóng tối, một mảnh tử khí trầm trầm.

Cậu kéo rương hành lý vào cửa, mới phát hiện rèm cửa phòng khách bị kéo hết, vải mành rắn chắc đem ánh sáng ngăn cách hết bên ngoài.

Cũng không phải là không có người ở -- vừa rồi cậu ở ngoài, còn thấy đèn lầu hai sáng lên. Hơn nữa bảo mẫu Lưu vẫn luôn mở đèn phòng khách cùng ban công, buổi tối không có việc gì, bà còn đi chiếu cố hoa lá trên ban công.

Cố gia vốn dĩ đã không có nhân khí, trong bóng tối càng âm trầm trầm, tựa như rừng rậm xa xôi, ướt dầm dề hơi nước, lộ ra một cổ hương vị quỷ dị.

Tiếu Thanh Sơn soạt một cái kéo bức màn ra, chiều hôm mênh mông tức khắc như nước tịch (?)cọ rửa toàn bộ phòng, xuyên thấu qua cửa kéo trong suốt, có thể thấy được ở phía ngoài dạt dào sắc xanh cùng nửa bóng hoàng hôn.

Răng rắc.

Cửa phòng lầu hai mở ra.

Tiếu Thanh Sơn xoay người nhìn lại, một người phụ nữ đầu tóc tán loạn đứng ở trên lầu, bình tĩnh nhìn bên này, quỷ mị giống như lửa ma trơi trong đêm tối, chỉ còn lại ánh lửa sâu kín hư trương thanh thế, trừ bỏ chờ đợi dần dần lụi tàn cái gì cũng làm không được.

Bạch Thư Lan luôn luôn là người phụ nữ chú trọng hình tượng, mặc dù không có tụ hội, cả ngày dù chỉ ở nhà không ra khỏi cửa, cũng sẽ chải chuốt tóc quăn của ả ta cho thật đẹp, trang điểm đến nhìn không ra dấu vết nhan sắc, mặc vào váy đầm thanh nhã có thể bày ra dáng người của ả ta. Nhưng hiện tại hình dung của ả ta tiều tụy, không có lớp phấn nền dày che đậy, khuôn mặt đầy tì vết đều bại lộ, không gội rửa đầu tóc lại giống như cỏ khô dây dưa vào nhau, không còn ánh sáng mượt mà dĩ vãng.

Nghe thấy động tĩnh ngoài cửa nhà, Bạch Thư Lan đã đoán được là ai trở lại -- dì Lưu giúp ả mật báo đã bị Cố Học Hải sa thải, mà Cố Tử Xuyên thì ngoan ngoãn nghe theo ả phân phó, ở luôn ngoài Cẩm thành không về nhà, có thể vào lúc này trở về, chỉ có Tiếu Thanh Sơn.

Ả biết được sự thật này, nhưng cần ra cửa xác nhận -- bắt đầu từ buổi chiều ngày hôm qua, ả sợ hãi đến nghẹn ở yết hầu, cả người lạnh ngắt như bị ngâm ở trong nước. Cố Học Hải nghỉ tạm ở thư phòng, nhưng ả cả một đêm đều không thể đi vào giấc ngủ, lúc nào cũng ở trong hoảng sợ bị đuổi ra khỏi nhà, đại não lâm vào mỏi mệt cùng hoảng loạn cấu thành mê cung, nếu không tìm chuyện làm, ả quả thực sẽ điên mất.

Mặt trời lặn ánh chiều tà chiếu vào trên người thiếu niên, ánh sáng kia ý nghĩa ban đêm đã đến, lại làm ngọn tóc của cậu dát lên kim sắc sáng lạn, cậu phảng phất vĩnh viễn ở dưới ánh nắng đó, sẽ không lâm vào đêm đê mê cùng hỗn loạn.

Bạch Thư Lan âm u cái gì cũng chưa nói, tựa như máy móc hoàn thành thao tác đã định, tự khóa động cơ lại.

Tiếu Thanh Sơn bỗng nhiên cảm thấy ả giống con chim báo giờ của đồng hồ thạch anh, sau khi kích phát cơ quan thì nhô đầu ra, ngốc trong chốc lát rồi lại lùi về.

Rương hành lý trong tay thực nặng, nhưng cậu vẫn nhẹ nhàng đem lên lầu, trên đường con chim báo giờ thứ hai lại thò đầu ra.

Cố Học Hải từ trong thư phòng ra, bước nhanh đi xuống lầu: "Nặng không?"

Hắn vươn tay, muốn tiếp nhận rương hành lý trong tay Tiếu Thanh Sơn, lại chụp lấy khoảng không.

Trên người mang theo mùi hương tươi mát, nhưng như cũ vẫn không che lấp được mùi thuốc lá lượn lờ.

"Không cần." Tiếu Thanh Sơn không thích cái hương vị này, cậu từ ba bước cũng ráng sải hai bước bước lên lầu, uyển chuyển nhẹ nhàng giống như mèo.

Trước khi xuất phát cậu có khóa phòng ngủ, đang sờ chìa khóa bạc nhỏ, nghe thấy Cố Học Hải bên cạnh nói: "Ba ở trên website official Bạch Điểu cup thấy tin con đoạt giải, không tồi."

Ngữ điệu hắn cứng đờ, vốn quen làm ông chủ, lời khen người luôn mang theo mùi khen công nghiệp.

Mấy ngày nay, Tiếu Thanh Sơn nghe khích lệ tới nỗi lỗ tai đóng kén, chỉ nhàn nhạt nói: "Ừm, mọi người đều nói như vậy. Cảm ơn."

"Giữa cha con, nói cảm ơn cái gì, quá xa lạ." Cố Học Hải ngượng ngùng nói, chính hắn khi nói ra những lời này, đều có chút xấu hổ, trong lòng hỗn loạn hổ thẹn cùng thấp thỏm.

Hắn nào có cái tư cách của một người cha chứ?

Tiếu Thanh Sơn nhìn hắn một cái, đối với quan hệ hòa hợp gia đình mà nói, đích xác không cần phải khách khí như vậy, nhưng Cố gia không giống. Nhà người khác là một cây có nhiều cành lá tốt tươi, cành lá phân tán, huyết thống là chất dinh dưỡng của cây cối, cố gia lại là một khối pha lê, huyết thống là chất kết dính, nhưng dính chặt chẽ, cũng không có khả năng phục hồi như lúc ban đầu.

Tiếu Thanh Sơn không biết nguyên thân có tha thứ Cố Học Hải hay không, cậu sẽ hoàn thành mọi nghĩa vụ trên pháp luật, lại không có khả năng cùng người cha giả này trình diễn tiết mục phụ từ tử hiếu.

" Tôi nghỉ ngơi, ông có việc thì ông làm đi." Cậu mở cửa, vào phòng, đem ngườu đàn ông trung niên muốn nói lại thôi nhốt ở ngoài cửa.

Nhìn một vòng trong phòng, không khí đều mang theo nặng nề.

Cậu mở cửa sổ ra, gió nhẹ ấm áp dễ chịu, thổi vào khuôn mặt cậu.

Tiếu Thanh Sơn gửi tin báo bình an cho Diệp Dịch, bắt đầu thu thập hành lý. Chờ đến quần áo đều sắp xếp chỉnh tề, sắc trời rốt cuộc tối sầm xuống dưới, chân trời dát lên mảnh đèn khắp chốn.

Cậu kéo ra ghế dựa, mở ra viết hơn phân nửa notebook.

Cuối kỳ sắp tới rồi, lần này thi là đề thi chung Cẩm Thành, khó khăn tiếp cận với thi đại học, cũng sẽ công khai thứ tự thí sinh ở Cẩm Thành, bên trường Nhất Trung phi thường để ý thành tích thi lần này.

Phòng giáo dục tạo áp lực đối với trường học, bên trường tạo áp lực cho thầy cô, giáo viên tạo áp lực cho học sinh, đây là chuỗi thực vật bất biến ở trường học.

Tiếu Thanh Sơn đã hoàn thành bút ký cho môn khoa học tự nhiên, bốn môn đều có Diệp Dịch trợ giúp, hiện tại còn kém ngữ văn cùng tiếng Anh vẫn chưa viết xong. Cậu tính toán trước khi cuối kỳ bắt đầu sẽ hoàn thành công tác to lớn này.

[ Không Miêu ]: Tôi học tập rồi. Có nhắn thì đợi chút mới trả lời anh, đừng chờ tôi.

Gửi xong tin nhắn, tắt màn hình, cậu đặt di động xuống, chọn cây bút thuận tay bắt đầu múa bút thành văn.

Ngòi bút ở trên trang giấy đạm vàng nhạt lưu lại dấu vết, từng hàng trống đều được điền đầy chữ viết tuấn tú, trong phòng trừ bỏ âm thanh chữ viết xoát xoát, chỉ còn lại thanh âm đồng hồ tí tách.

Khi cậu tính lật trang tiếp theo, tiếng gầm lên giận dữ từ thư phòng truyền vào phòng. Cố gia cách âm rất tốt, như vậy còn có thể nghe thấy, chỉ có thể thuyết minh lửa giận của đối phương đã đốt tới trần nhà.

Cậu gác bút xuống, mang tai nghe vào.

Chứng cứ đã gửi qua, cậu đã tận tình tận nghĩa, Cố Học Hải muốn cùng Bạch Thư Lan nhất đao lưỡng đoạn hay là tiếp tục đội nón xanh, xem hắn đánh rắm.

Trong thư phòng, bức họa giá trị xa xỉ tàn lưu một tảng mực lớn màu đen, mực nước từ tranh chảy xuống. Gỗ đặc trên sàn nhà, một khối nghiên mực sứ men xanh Đoan Khê nứt thành hai nửa, ngọc sắc rớt lụn vụn.

Bạch Thư Lan quỳ trên mặt đất, khóc đến thở hổn hển, đôi mắt sưng giống như quả đào: "Học Hải, ông tha thứ tôi, ngày đó là tôi uống say, mới bị hắn nhân cơ hội nhục nhã...... Đôi ta nhiều năm tình nghĩa phu thê như vậy, ông không thể bởi vì một bức ảnh chụp liền đem nó toàn bộ phủ nhận chứ."

Cố Học Hải tức giận đến đỏ mặt tía tai, buổi sáng ngày hôm qua hắn thu được một phong thơ, sau khi mở ra, chỉ một tấm ảnh duy nhất lập tức liền vạch trần cái nón trên đỉnh đầu hắn, lộ ra một mảnh đại thảo nguyên xanh mượt -- đó là ảnh Bạch Thư Lan cùng người khác thân cận!

Cố Học Hải ở trong vòng thương nghiệp chìm nổi nhiều năm, đều có thể nhận được tin tức trực tiếp ở trong vòng, như thế nào nhận không ra người nọ chính là CEO mới vừa bị hội đồng quản trị Mạn xí nghiệp tạm thời cách chức!

Hắn nguyên tưởng rằng hết thảy là thất niên chi dương bị ma quỷ ám ảnh, ngày hôm qua cũng không cùng Bạch Thư Lan dây dưa nhiều. Ngủ một giấc rồi, hắn lại nhớ tới mối tình đầu của gã ta vẫn luôn là Bạch Thư Lan, so với Cố Học Hải thì nhận thức Bạch Thư Lan sớm hơn ba năm.

Nói cách khác, nếu suy đoán chính xác, hắn bị Bạch Thư Lan lừa hơn hai mươi năm, đỉnh đầu cũng không biết có thể nuôi sống vao nhiêu con dê!

Hắn nhớ tới nửa năm trước Tiếu Thanh Sơn từng nhắc nhở hắn "Nhìn người chú ý chút", hắn còn cho là đối phương cố ý sặc hắn, không nghĩ tới thế nhưng một ngữ thành sấm......

Cố Học Hải nghiến răng nghiến lợi: "Lần đầu tiên là thân bất do kỷ, vậy lần thứ hai, lần thứ ba?!"

Bạch Thư Lan rũ xuống mắt, cầu xin nói: "Học Hải, ông ngẫm lại, tôi lúc trước đi theo ông, ăn bao nhiêu khổ? Cha mẹ tôi đều không tán thành tôi đi theo ông, cùng tôi chặt đứt quan hệ, chung quanh hương thân đều mắng tôi là kẻ thứ ba, tôi cũng không dám ra cửa, chỉ có thể trốn ở tầng hầm. Vừa đến mùa hè, nơi đó liền sinh nhiệt, trên người tôi đều nổi mẩn ngứa. Thẳng đến Tử Xuyên sinh ra, ông mới tìm cho tôi căn nhà khác. Nó bởi vì không có cha, đều bị đồng học cười nhạo......"

Nhắc tới Cố Tử Xuyên,Cố Học Hải ngược lại bình tĩnh xuống, đủ loại đáng ngờ đều hiện lên ở trước mặt, hắn cùng Bạch Thư Lan đối chất nói: "Tôi sẽ đối đãi Tử Xuyên thạt tốt -- tiền đề là nó là con trai tôi."

Bạch Thư Lan biến sắc, hắn đã biết, hay đang bẫy ả?!

Ả năm đó mang thai tương đối xấu hổ, lúc Cố Tử Xuyên cất tiếng khóc chào đời, ả cũng không biết nó rốt cuộc là con của ai, mà lúc sau lấy được kết quả giám định càng làm lưng ả như kim chích.

Ả nhắc tới thì tức, tiếng nói bén nhọn như là chim biển sắp khởi xướng công kích: "Ông đây là có ý tứ gì?! Ông còn hoài nghi Tử Xuyên không phải con của ông sao, Cố Học Hải, ông đây là tâm tư một người cha nên có sao?!"

"Tôi đã sai người thu thập tóc của bó, dặn dò thư ký đưa đi kiểm tra rồi." Cố Học Hải chỉ vô tình nói, trên thực tế chưa làm như vậy.

Nhưng lời hắn nói lại đánh vỡ ảo tưởng cuối cùng của Bạch Thư Lan, trong thư phòng yên tĩnh, bỗng dưng vang lên hai tiếng cười lạnh.

Bạch Thư Lan đem tóc dài hỗn độn đặt ra sau lưng, từ trên mặt đất đứng lên, tự sa ngã nói: "Không cần, cũng không phải con của ônh."

Chân tướng tới đột nhiên không kịp phòng ngừa, Bạch Thư Lan thẳng thắn thành khẩn làm Cố Học Hải ngây người hai giây, ngay sau đó nổi trận lôi đình: "Bà làm sao dám --?!"

"Tôi cũng không biết, ai kêu ông không biết cố gắng như vậy?" Bạch Thư Lan cười nhạo, "Bất quá thì lúc Tô Liễu mang thai ông xuất quỹ, tôi lúc kết hôn thì cùng bạn trai cũ dây dưa không rõ, cũng coi như huề rồi. Nói lại, tôi thật đúng là nên cảm ơn ônh giúp tôi nuôi con trai mười bảy năm, ông đối với Tử Xuyên thật sự quá tốt, tốt đến bức đến con trai ruột của ông tự sát."

Long trời lở đất, đồ vật trong tầm nhìn đều bắt đầu vặn vẹo, thái dương Cố Học Hải thình thịch nhảy, trong không khí giống như mang theo thứ gì, làm hắn mỗi lần hô hấp đều như tra tấn.

Hắn nhất thời không biết nên phản bác như thế nào, Bạch Thư Lan tiếp tục nói: "Ông cho rằng ông hiện tại hối lỗi sửa sai, Cố Tô sẽ tha thứ cho ông? Các người là cha con ruột sao, nó đối với con mèo còn tốt hơn ông, ông còn dán lên ánh mắt trông mong, thật đáng thương. Bất quá nếu tôi là Cố Tô, tôi cũng sẽ khôn, ngươi thật đúng là tâm thiên đến không biên nhi."(?)

"Bà im miệng!" Cố Học Hải quát, giống như chấn trụ Bạch Thư Lan, như những cái đó có thể bị rửa sạch đến không còn một mảnh.

"Tôi càng muốn nói, Cố Học Hải, ông chính là cái nạo loại(?), không thích Tô Liễu, lại bởi vì không dám phản kháng mệnh lệnh cha mẹ mà cùng đối phương kết hôn, chậm trễ thanh xuân người khác; thích tôi, lại bắt tôi làm kẻ thứ ba, hiện tại tôi đều bị các thái thái khác ngầm chê cười; ông muốn Cố Tô thành tài, lại quen thói chèn ép nó, mắng nó; ông duy nhất không làm thất vọng, chính là Tử Xuyên, đáng tiếc nó cùng ông căn bản không có quan hệ huyết thống! Ông có phải muốn mắng tôi ả đ**m, mẹ nó ông mắng đi, bà đây lúc trước còn bị người ném phân, cùng lắm thì trở về những ngày như chuột chạy qua đường thôi!" Bạch Thư Lan càng nói càng kích động, giống như pháo đốt, bùm bùm nổ liên hồi.

Mắt thấy Cố Học Hải đỏ mắt nhào tới đánh, Bạch Thư Lan khom lưng tránh thoát hắn, chạy ra ngoài phòng, mà Cố Học Hải đánh vào góc bàn, che lại dạ dày ngồi xổm xuống.

Ngoài phòng không biết khi nào hạ mưa to tầm tã, sấm sét ầm ầm, khi cơn mưa lớn hơn, thân ảnh Bạch Thư Lan rất nhanh biến mất không thấy.

Cửa thư phòng mở ra.

"Bà mẹ nó còn biết --" nhìn thiếu niên ngoài cửa, thanh âm hắn đột nhiên im bặt.

Tiếu Thanh Sơn lãnh đạm nói: "Tôi gọi cho bác sĩ Tạ rồi, ông ấy rất nhanh sẽ tới."

Đầu ngón tay Cố Học Hải không biết vì sao bắt đầu run rẩy, hắn miễn cưỡng nói: "Cố Tô, tiểu Tô...... Ba ba không lâu trước đây làm một giấc mộng, con nguyện ý nghe sao?"

Hắn mơ thấy khi Cố Tô còn nhỏ.

Khi đó, hắn cùng Tô Liễu còn chưa ly hôn. Bọn họ một nhà ba người đi công viên giải trí xong, Cố Tô muốn "Cưỡi ngựa ngựa", ngồi ở trên đầu vai hắn, trong miệng kêu: "Giá! Giá!"

Bọn họ chơi mỗi một trò chơi ở công viên giải trí, từ đu quay đến tàu lượn siêu tốc, ánh nắng từ tươi đẹp đến tối tăm, du khách từ khắp nơi đến chỉ còn hai ba người.

Khi rời đi, Cố Tô hỏi: "Lần sau còn có thể tới sao?"

Hắn trả lời: "Tiểu tô muốn đến bao nhiêu lần thì bấy nhiêu lần."

Sau khi hắn tỉnh, mới nhớ lại tới thật đúng là có một chuyện như vậy, nhưng khi đó ông cùng Tô Liễu tình cảm đã tan vỡ, xe bọn họ còn chưa chạy đến công viên giải trí, đã quay đầu trở về nhà.

Nhưng là, Cố Tô chỉ nói--

"Chuyện trong mộng, cũng không cần quá tin." Tiếu Thanh Sơn trả lời.

Nếu là ác mộng, vậy không cần kinh hoảng, sáng sớm sẽ tự đến; nếu là mộng đẹp...... Mệnh lí hữu thời chung tu hữu, mệnh lí vô thời mạc cưỡng cầu(?). Hết thảy đều có định số.

(?): Mọi sự đến và đi đều là duyên phận, không cần quá cưỡng cầu.

Cố Học Hải suy sụp té ngã trên mặt đất, trước mắt chỉ dư lại sàn nhà lạnh như băng.

Ngày hôm sau, một cú điện thoại gọi tới Cố trạch, truyền đến tin Bạch Thư Lan bị tai nạn xe cộ.

Tối hôm qua mưa to lớn đến nửa hệ thống thoát nước đều game over, giọt nước trực tiếp ngập đến cẳng chân, tài xế không trở về nhà kịp đều đem xe ngừng an toàn ở ven đường.

Nhưng người say rượu lái xe lại không hiểu cái gì nên làm, cái gì không nên làm, thẳng đến thân xe va chạm cái gì, fax đàn ông đang say mới bừng tỉnh bừng tỉnh.

Cũng may Bạch Thư Lan cũng không có nguy hiểmsinh mệnh, chỉ là cần nằm viện quan sát vài tháng.

Nhưng Bạch Thư Lan lại tình nguyện đi đời nhà ma -- Cố Học Hải bị ả mắng đến mặt mũi mất hết, tất nhiên sẽ thỉnh luật sư tốt nhất, ở trên toà án phải lấy về mặt mũi.

Ả trăm phương ngàn kế độc chết Tô Liễu mới thượng vị, còn chưa trải qua mấy năm ngày lành, lại bị đánh về nguyên hình, mà lão nhân tình ốc còn không mang nổi mình ốc, nào có tâm tư quản ả?

Mười ngón tay ả không dính nước xuân, tưởng tượng đến chính mình phải cùng những ả đàn bà phố phường, vì gạo trà dầu muối vội đến sứt đầu mẻ trán, da đầu liềntê dại.

Càng miễn bàn ả còn cột lấy bom hẹn giờ Cố Tử Xuyên, thân cha phỏng chừng bị bỏ tù, hiệp sĩ tiếp mâm cũng sẽ không làm ATM nữa, trên lưng hắn còn đeo vu hãm đồng học gian lận, còn đại học nào dám nhận hắn?!

Trong phòng bệnh, hộ sĩ đang ghi chú kiểm tra phòn, thấy Bạch Thư Lan hốc mắt đỏ lên, một bước xông lên, rút ra một tấn khăn giấy: "Cô khóc gì?! Mau nghẹn trở về, miệng vết thương trên mặt cô không thể dính nước!"

Bạch Thư Lan trừng lớn mắt, thét chói tai: "Trên mặt tôi có thương tích?!"

"Nhỏ giọng chút, dì ở cách vách đang nghỉ ngơi." Hộ sĩ liếc mắt nhìn băng vải khắp mặt nữ nhân, thầm nghĩ nếu không phải gây tê, bà hẳn đau đến lời nói cũng nói không nên lời, "Yên tâm, chỉ cần thẫm mỹ một chút, sẹo cũng sẽ không quá sâu, cô muốn xăm hình hay là chỉnh dung đều tiện."

B

ạch Thư Lan trong mắt chứa đầy nước mắt, lại nỗ lực căng mắt to ra, không cho nước mắt chảy xuống. Chính là ả trong lòng mơ hồ minh bạch, một con đường để mình sống tạm ổn cũng không có.

**

Diệp Dịch ngồi ở trên bàn học, chân dài khuất, cùng đồng học chung quanh nói chuyện phiếm.

"Đại Quất thật biết bơi lội á, còn giỏi hơn Tiểu Hắc --" hắn nói đến một nửa, đột nhiên ngừng lại, quay đầu đi. Tiếu Thanh Sơn đang đứng ở ngoài cửa, cùng hắn đối tầm mắt.

"Khanh Khanh --" Diệp Dịch kéo dài âm cuối, "Thân thân --"

"Cái ót của anh dán đôi mắt sao?" Tiếu Thanh Sơn đem quai đeo cặp sách treo ở trên lưng ghế, hạ thấp người lấy ra bài thi còn trống từ trong hộc bàn Diệp Dịch.

Diệp Dịch từ trên bàn nhảy xuống, trôi chảy hạ mông xuống chỗ ngồi của mình, chỉ chỉ đỉnh đầu: "Nơi này, radar."

Lương Vĩnh Nhạc ngược hướng ngồi ở ghế trên, ôm lưng ghế: "Cố ca, thầy cố, lộ ra một chút, hạng mục của các cậu bán bao nhiêu? Không cần số thực, cho cái phạm vi là được, ba số trở lên hay là dưới?"

Diệp Dịch: "Ba số, cậu khắc vàng à, 518 một đơn."

Lương Vĩnh Nhạc: "Đối ta mà nói 518 cũng là một số tiền khổng lồ, tôi sẽ làm một con báo -- không đầu."

"Còn chưa có nói xong, phải xem Cẩm đại bên kia đáp lại." Tiếu Thanh Sơn đưa ra một câu hỏi thú vị trên bài thi, "Các cậu làm sao mà biết được, Diệp Dịch miệng rộng?"

Diệp Dịch nhéo giọng nói, làm lan hoa chỉ chọc Tiếu Thanh Sơn: "Quan nhân, ngươi vì sao không tin được nô gia thế?"

Chung quanh đồng học: "Nôn."

Lương Vĩnh Nhạc từ trong túi lấy ra di động, click mở Weibo: "Tra tin tức Lãng thượng...... Đúng, cái này!"

Tiếu Thanh Sơn nhìn, đại khái là Duệ La quan V chuyển phát tin Bạch Điểu cup hạ màn, cũng tỏ vẻ công ty đem giải nhất triển khai hợp tác, còn nhân tiện trào phúng đối thủ cạnh tranh.

"Đã biết." Cậu rũ mắt xuống, ngòi bút không ngừng, "Đại Quất cùng Tiểu Hắc lại là sao thế?"

"Ngày hôm qua mưa to, hệ thống thóa nước của trường học liệt hết, Đại Quất cùng Tiểu Hắc bị ngỗng ở hồ hoa sen đuổi xuống nước......" Diệp Dịch nghiêng đầu nhìn cậu, tay chống hàm dưới, "Không phải nói mèo đều sợ nước sao, anh thấy bọn nó bơi còn giỏi hơn Đại Hoàng."

Đại Hoàng là cho bác bảo vệ trường học nuôi, nghe nói có huyết thống của Hắc bối, lớn lên cường tráng vô cùng.

Tiếu Thanh Sơn dừng lại, ngòi bút ở trên mặt giấy thấm ra chút mực: "Chúng nó không có việc gì đi?"

Diệp Dịch: "Ổn hết, bảo vệ sợ chúng nó sinh bệnh, máy sưởi ấm cũng đem ra."

"À." Tiếu Thanh Sơn lúc này mới tiếp tục viết bài thi.

Nhất Trung tiết tự học buổi tối chia ra ba đoạn là xem tin tức ( tuy rằng TV chưa bao giờ mở ra), giảng bài cùng tự học, từ 18:50 bắt đầu, đồng học lớp hai mươi cũng vẫn luôn tôn trọng an bài này, tuyệt không bắt đầu trước một phút đồng hồ.

Nhưng bắt đầu từ học kỳ này, lấy Hướng Hiểu đi đầu, đã có đồng học lục tục 6 giờ rưỡi đã bắt đầu tự học -- đây cũng thành lệ thường mà các lớp còn lại ước định ở Nhất trung.

Khi đến đây, lớp hai mươi cũng đi nguyên đội, thời gian vừa đến, đồng học ngồi chỉnh tề, Lâm Nguyệt lên đài quản lý trật tự.

Đồng hồ vừa chỉ số 0, Trịnh Lệ ôm bài thi đi vào phòng học.

Trịnh Lệ: "Mọi người đã biết, lớp học chúng ta có hai vị đồng học, ở Bạch Điểu cup lấy được thành tích hạng nhất. Chúng ta lại lần nữa nhiệt liệt vỗ tay, vì Cố Tô cùng Diệp Dịch chúc mừng!"

Lớp học lập tức vỗ tay như sấm dậy, vài nam sinh còn hưng phấn mà thổi bay huýt sáo.

Trịnh Lệ mỉm cười chờ đợi vỗ tay tự động bình ổn, đem bài thi sắp xếp chỉnh tề ở trên bàn kim loại gõ gõ, như tiếng chuông tử vong: "Cô thực vui vẻ, cho nên cho các em một phần bài thi."

Đồng học: "...... Cái kia, cô Trịnh, chúng ta thương lượng một chút."

Trịnh Lệ mắt điếc tai ngơ: "Như cũ, hai tiếng, bắt chước thi đại học, được không?"

Đồng học: Em nói không được cô sẽ không kiểm tra sao???

Diệp Dịch cùng Tiếu Thanh Sơn vội vàng nhập cục, mấy tháng cũng chưa từng đi học, nghe được kiểm tra lại không e ngại.

Diệp Dịch áp giọng xuống, bút kẹp ở giữa khớp xương rõ ràng, vẽ ra hình cung xinh đẹp: "Tới đấu không?"

"Đưỡ." Tiếu Thanh Sơn chớp mắt,

"Tăng giá cả không? Người thua phải đáp ứng người thắng một yêu cầu."

Diệp Dịch cầu mà không được, dù sao thắng thua đều kiếm được: "Tới tới tới."

Bài thi như sóng biển truyền lại, Diệp Dịch nhẹ giọng đếm ngược: "Ba, hai, một."

Ngay khi "Một" vừa rơi xuống, hai người đồng thời bắt đầu múa bút thành văn, ngòi bút ở trên bài thi vẽ ra âm thanh sàn sạt.

Ngồi ở phía trước hai người bọn họ Lâm Nguyệt tỏ vẻ: Áp lực thật lớn mà......

Editor: chương 30 xin được cập nhật hoàn chỉnh á