Chương 24: Tâm tư nặng nề

Sầm Nguyễn không quên còn có chuyện của Trần Vận, cậu làm ra chuyện như vậy chắc trong lòng Trần Vận sẽ hận chết cậu. Chẳng qua hiện tại bọn họ còn ở trong tòa cao ốc V quốc, có nhiều tập đoàn xí nghiệp như vậy, cho dù Trần Vận có tức giận cũng không thể xuống tay đối mặt với hắn, cho nên hiện tại việc quan trọng nhất của cậu là ký kết hợp đồng với Kỳ thị trước rồi nói sau. Chờ ra khỏi nơi này, đến lúc đó ai xử lý ai còn chưa biết đâu. Tần Viễn Hành nghe thấy cậu cao hứng như vậy, nhịn không được đưa tay xoa xoa đỉnh đầu thiếu niên, trêu đùa khiến mái tóc mềm mại hơi xoăn kia có chút lộn xộn, ngay cả bộ dạng tươi cười dịu dàng của Sầm Nguyễn cũng trở lên có vẻ đặc biệt nhu thuận mê người. “Em làm tốt lắm.” Giọng anh hạ thấp, cực kỳ nghiêm túc nói. Sầm Nguyễn được khen có chút lâng lâng, hơi buông đôi tay đang ôm eo anh trai ra, sắc mặt hơi đỏ.Mấy nhân viên đứng chờ ở bên cạnh không khỏi đưa mắt nhìn hai người bọn họ, tất nhiên các cô đã sớm hiểu rõ nhà họ Tần, chỉ là không biết quan hệ hai anh em nhà họ Tần tốt như vậy, không hề giống như những gì các cô được nghe đồn về mối quan hệ của họ trước đây. Nhìn thấy một màn trước mắt này, các cô nhịn không được hai mặt nhìn nhau. Giữa anh em còn có thể thân thiết như vậy sao?! Vị thiếu gia nhỏ tuổi kia xinh đẹp ngây thơ, trong ánh mắt đều lộ ra sự thuần khiết, một chút tâm nhãn cũng không có, lúc này còn vô cùng thân mật ôm thắt lưng gầy gò của vị kia, từng tiếng anh ơi, anh à, cái miệng nhỏ nhắn kia gọi là ngọt đến tận xương tủy.

Nếu đổi lại là các cô gái, các cô gái cũng không thể kiềm chế được.

Mà người đàn ông vốn dĩ vẻ mặt lạnh lùng kia không biết từ lúc nào đã trở nên dịu dàng, cặp mắt đen nhánh như mực kia thêm một tia dung túng cùng ý cười khó có thể phát hiện.

Tần Viễn Hành giúp thiếu niên sửa sang lại cổ áo một chút, chiếc cúc áo hoa hồng vàng kia vững vàng treo ở trên ngực, theo động tác mà đong đưa rất nhỏ.

Sầm Nguyễn hít hít mũi, có chút lúng túng sờ gáy, cậu kéo anh trai đi ra hành lang: "Em hơi đói, đồ ngọt chiêu đãi ở đây hình như cũng không tệ lắm, chúng ta đi ăn chút gì rồi đi tìm Kỳ thị thương lượng chuyện hợp tác đi."

Tần Viễn Hành cúi đầu đáp một tiếng, tùy ý để đối phương lôi kéo mình.

Hưng phấn thành công dần dần biến mất, lo lắng khẩn trương như thủy triều vọt tới. Lúc đi được nửa đường, Sầm Nguyễn hơi cúi đầu.

Tần Viễn Hành phát hiện cảm xúc của cậu, bàn tay nắm cánh tay cậu mơ hồ phát lực, anh nghiêng người thấp giọng hỏi: "Sao vậy?"

Sầm Nguyễn ngẩn người, rơi vào đôi mắt thâm trầm kia. Sau khi suy nghĩ nhiều lần, cậu mới hết sức nghiêm túc nói: "Anh có tin em không?"

Lúc này biến số của Trần Vận quá nhiều, cậu không dám cam đoan phía sau có thể hay không phát sinh chuyện gì ngoài dự liệu, cho nên mới tâm tư nặng nề như vậy.

Cậu không sợ Trần Vận trước mặt anh trai và Tần phu nhân phơi bày việc giao dịch của nguyên chủ, điều cậu sợ chính là họ sẽ sinh ra khoảng cách với mình, như vậy cậu làm nhiều chuyện hơn nữa cũng không có cách nào vãn hồi.