Chương 2: Bệnh viện số 1 (1)

Tác giả: Nguyệt Độ Hàn Đường

[Người tiên phong JS5418345 đăng nhập thành công]

Vị trí ban đầu để đăng nhập vào không gian vô danh là ở lối vào bệnh viện, sau khi cơn choáng váng ngắn ngủi qua đi, Bạch Tẫn Thuật lại mở mắt ra, điều đầu tiên cảm nhận được chính là sự cổ xưa.

Đây là tòa nhà mang đậm nét cổ xưa từ những năm 80.

Cảm nhận tiếp theo là đông đúc, lối vào bệnh viện chật cứng người.

Có thể đặt tên bằng "con số" chắc chắn phải là bệnh viện công lớn ở địa phương, lúc này là 1 giờ rưỡi chiều, thời điểm nóng nhất trong ngày, bệnh nhân và người nhà đang ra vào trước cửa bệnh viện. Không khí ngột ngạt xen lẫn mùi thuốc và chất khử trùng kỳ quái, người bán vé và người bán hàng rong dựng sạp bán giỏ trái cây cho người đến thăm bệnh.

Những người này chen chúc vào quảng trường trước bệnh viện, lấp đầy quảng trường không hề nhỏ này, Bạch Tẫn Thuật còn chưa kịp quan sát xung quanh, cậu liền nhìn thấy đám đông người đến kẻ đi trước mặt đột nhiên dạt sang hai bên tạo thành một con đường.

Một tên béo bước ra từ phía sau đám đông.

Nói là đi tới cũng không hẳn, đúng hơn là tên béo này chen tới, hắn ta chật vật chen qua đám đông, lịch sự nói nhường đường nhưng lại không chút khách khí lợi dụng thân hình to béo của mình, đẩy tất cả những người trước mặt sang hai bên, trong một thời gian ngắn, khắp nơi hắn ta đi ngang qua đều nghe thấy những tiếng chửi thề.

Tiếng mắng chửi ngưng hẳn khi họ nhìn thấy mặt của tên béo.

Công bằng mà nói, chỉ nhìn vẻ bề ngoài thì tên béo này thực ra khá dễ nhìn, tuy nặng hơn trăm cân nhưng đường nét trên khuôn mặt không hề thô ráp, ngược lại có một đôi lông mày và đôi mắt hiền hậu, gặp ai cũng thấy như đang mỉm cười.

*Hình như một cân bên TQ bằng nửa ký bên mình, nên tớ đổi thành hơn trăm thôi nhé

Nhưng tất cả những điều này đều bị phá hỏng bởi một vết sẹo kéo dài toàn bộ khuôn mặt của hắn, từ khóe mắt trái đến quai hàm bên phải.

Vết sẹo này đặc biệt rõ ràng ở giữa khuôn mặt hắn, ai nhìn thấy vết sẹo này cũng ngoan ngoãn ngậm cái miệng đang phàn nàn, im lặng tránh sang một bên.

Tên béo dường như đã quen với cảnh tượng này, hắn thản nhiên chen ra khỏi đám người, nhìn từ trên xuống dưới thanh niên tóc dài mấy lần rồi mới thấp giọng hỏi: "Người anh em, tổ chức?"

Người đàn ông này có khẩu âm Bắc Kinh rất nặng, nếu không phải trong lời nói xuất hiện xuất hiện hai chữ "tổ chức", Bạch Tẫn Thuật sẽ cho rằng hắn đến đây để báo thù.

"Đúng," Bạch Tẫn Thuật có chút phân tâm, cũng nhanh chóng hoàn hồn, trả lời ngay: "Anh cũng là người tiên phong à?"

Khó trách tên béo vừa nhìn liền nhận ra cậu, ở đây đều là người tới khám bệnh, phần lớn đều vội vàng, trên mặt đều có vẻ bệnh tật. Trong số những bệnh nhân này, Bạch Tẫn Thuật sau khi bước vào không gian vô danh với tay không cùng biểu cảm cực kỳ thoải mái quả thật là không phù hợp.

Hơn nữa, không chỉ mình cậu, mà còn có tên béo trước mặt vừa ép một đám bệnh nhân sang một bên này.

Tên béo đeo một chiếc đồng hồ cùng kiểu trên tay trái, là vật chứa bảng điều khiển trong không gian vô danh.

"Còn không phải sao, tạ ơn trời phật người thay thế đã đến," cậu còn chưa kịp đánh giá xung quanh xong đã nghe thấy tên béo trước mặt thở dài như được cứu, "Người anh em, cậu không biết đâu, có người đã chết trước khi chúng tôi bắt đầu thăm dò, lần thám hiểm này có giới hạn về số lượng người, chúng tôi phải đợi hơn nửa giờ mới có người đến thay, nếu cậu còn chưa tới, một nhóm chúng tôi đứng chờ bên ngoài sẽ bị nướng chín mất."

Hắn dường như cuối cùng cũng nhìn thấy vị cứu tinh của mình, nhưng khi nhắc đến có người đã chết, trên mặt hắn vẫn ẩn ẩn hiện ra một tia sợ hãi cùng né tránh.

Đã có người chết? Chàng trai tóc dài nhướng mày ngạc nhiên.

Là do nhiệm vụ của đội thám hiểm quá nguy hiểm hay do thế giới chưa được thăm dò này quá đáng sợ, làm sao lại có người có thể chết trước khi bắt đầu?

Từ thông báo phát ra trước khi vào biết được, số lượng người trong đội thám hiểm lần này là tám người.

Tên béo nói rằng thế giới này có hạn chế số lượng người, nghĩa là nếu đội ngũ không đủ thì không thể mở được, vì vậy, nếu quân số đã giảm trước khi bắt đầu, tổ chức sẽ bổ sung những người tiên phong khác tham gia đội để đạt đủ tám người.

- -- và cậu là người thay thế được đưa vào.

Tên béo thấy cậu không hỏi gì, nóng lòng muốn đi về hướng mình đã xuất phát, bệnh nhân ra vào đều lo lắng vết sẹo trên mặt hắn, tất cả họ đều tránh hắn, để lại một con đường rộng cho cả hai người. Ở cuối con đường, có một nhóm người cũng đang toát mồ hôi.

Nhìn thấy hắn mang về một thanh niên tóc dài, mấy người nhìn có vẻ bất an cũng lộ ra vẻ mặt được giải cứu, người ngồi giữa chăm chú tiến về phía trước vài bước: "Đây... là người thay thế phải không?"

Đây hẳn là các thành viên khác trong phó bản.

Theo lời của tên béo nói, bọn họ phải đợi đã lâu, như vậy những người này hẳn là đã quen biết nhau trước khi cậu đến.

Tên béo dẫn người tới, lau mồ hôi, suốt ruột nói: "Mau lên, nhanh chóng nhận nhiệm vụ, chúng ta bắt đầu thăm dò thôi. Bên ngoài nóng quá, trong khu nằm viện chắc sẽ có điều hòa."

Khi nghe thấy hai chữ "điều hòa", các thành viên khác trong nhóm lập tức mong đợi, như thể họ không nhịn được mà muốn sử dụng điều hòa sau khi ở ngoài nắng quá lâu.

Chàng trai tóc dài đi theo tên béo, quan sát bầu không khí của đám người, cậu hứng thú nhận thấy khi những người này phản ứng, ánh mắt của họ luôn cố ý hoặc vô tình tránh né người đàn ông đội mũ lưỡi trai đứng ở rìa. Ngay cả khi tên béo dẫn mọi người vào đám đông, họ cũng vô thức chọn một vị trí cách xa anh ta hơn.

Họ không thể không trốn tránh người đàn ông này, nhưng cũng không dám thể hiện ra ngoài, đành phải lấy cớ muốn nhanh chóng dùng điều hòa sau khi phơi nắng quá lâu để che đây sự lo lắng, sợ hãi.

Ánh mắt Bạch Tẫn Thuật tự nhiên rơi vào người này.

Các thành viên trong đội đều tỏ ra rất cảnh giác, có lẽ không quen biết nhau, nhưng lại hoàn toàn nhất trí, đồng thời bày tỏ nỗi sợ hãi cực độ đối với người đàn ông đội mũ lưỡi trai này.

Muốn đạt được uy tín trước một nhóm người lạ càng nhanh càng tốt, cách tốt nhất là thể hiện sức mạnh của mình, và cách thể hiện sức mạnh trực tiếp nhất là dùng vũ lực.

Ngoài ra, trước đó còn có người chết, không khó đoán, cái chết của người trước đó tuyệt đối có liên quan đến người đàn ông đội mũ lưỡi trai trước mặt.

Đội này đã có sự nghi ngờ trước khi bắt đầu thăm dò, tò mò về những gì đã xảy ra trước đó quá đi...

Chàng trai tóc dài tấm tắc hai tiếng trong lòng rồi nhẹ nhàng thu mắt.

Nắng nóng không thể chịu nổi, những người này đã đợi cậu hơn nửa giờ, cậu cũng không muốn ở bên ngoài nữa. Trước ánh mắt mong đợi của một nhóm người đang nhìn vị cứu tinh, Bạch Tẫn Thuật cuối cùng cũng buông tay: "Xin hỏi... làm cách nào để nhận nhiệm vụ?"

Vừa đăng nhập, tên béo liền kéo cậu đến đây, cậu còn chưa kịp nghiên cứu bảng nhiệm vụ trong tay, cậu cũng không biết nhận nhiệm vụ là cái gì.

"Cậu không biết sao?!" Nghe xong, người đàn ông vừa rồi còn làm vẻ mặt ân cần lập tức biến sắc: "Cậu cũng là người mới à?"

"Cũng?"

Có vẻ như cậu không phải là người mới duy nhất ở đây... nhưng việc cậu là người mới có vấn đề gì sao?

Tổ chức này kỳ thị người mới à?

Bạch Tẫn Thuật bối rối, nhưng vẫn gật đầu.

Sắc mặt của người đàn ông vừa đặt câu hỏi đột nhiên trở nên rất xấu xí, đôi mắt gã đảo qua đảo lại giữa cậu và mũ lưỡi trai, trong miệng thì thầm điều gì đó.

Cân nhắc đến sự tồn tại của mũ lưỡi trai, giọng nói của người đàn ông rất thấp, Bạch Tẫn Thuật không nghe rõ gã ta nói gì, nhưng cậu thấy những thành viên khác trong nhóm phía sau đang hoảng sợ: "Được rồi, Trần Phi, anh đừng nói nữa!"

Lời gã nói chắc cũng chẳng phải lời hay ý đẹp.

Như biết mình đã phạm sai lầm, Trần Phi nhanh chóng ngừng lẩm bẩm, cẩn thận liếc nhìn mũ lưỡi trai ở phía xa, lập tức ngậm miệng lại.

Nhận thấy bầu không khí ngượng ngùng, tên béo vội vàng đứng ra hòa giải: "Thời tiết nóng quá, mọi người đều có chút khó chịu và kích động, mọi người đừng để ý."

"Người anh em, mở bảng nhiệm vụ và kích hoạt định vị từ bản đồ, sau khi xác nhận rằng cậu đang ở trong một không gian vô danh, chỉ cần nhấn vào để đăng ký là được."

Bạch Tẫn Thuật dựa theo lời hắn nói đã hoàn thành việc đăng ký, cuối cùng, tiến trình phó bản trên bảng nhiệm vụ thay đổi từ trống thành 0%.

Trang được làm mới, một mô tả mới xuất hiện: [Số lượng cho chuyến thám hiểm này là tám người và tất cả các thành viên trong nhóm đều đã đăng ký]

"Cám ơn." Bạch Tẫn Thuật gật đầu với tên béo.

"Không có gì không có gì," tên béo cười lớn, như không nhận thấy bầu không khí có gì đó không ổn, "Chúng tôi cũng là người mới, đây cũng là do Dương Bồi anh Dương đây vừa nói cho chúng tôi biết

Dương Bồi mà hắn ta nhắc đến chắc hẳn là người đàng ông đội mũ lưỡi trai kia.

Ồ... Bảo sao.

Bạch Tẫn Thuật cảm thán chớp mắt, trong mắt lóe lên một tia hiểu rõ.

Dương Bồi là người kỳ cựu duy nhất trong nhóm người mới này, xét theo biểu hiện của những người khác, gã ta chắc chắn có liên quan đến các chết của người trước, thậm chí hơn nửa là do gã ta gϊếŧ.

Những người khác đều là người mới, không hiểu hệ sinh thái của đội thám hiểm, cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, khó tránh khỏi sợ hãi khi nhìn thấy nhân viên cũ tùy tiện gϊếŧ người, sau khi biết người thay thế có thể là nhân viên cũ, họ đương nhiên mong muốn có thêm một nhân viên cũ có thể ngang cơ với Dương Bồi.

Ai có thể ngờ rằng Bạch Tẫn Thuật được bổ sung vào cũng là một người mới không biết gì cả giống họ. Thảo nào có người đột nhiên thay đổi sắc mặt sau khi cậu hỏi cách nhận nhiệm vụ.

Thanh niên tóc dài nhìn Trần Phi một cái, sắc mặt tái xanh, đứng tại chỗ do dự, không biết có nên quay đầu lại lấy lòng Dương Bồi hay không, vẻ mặt thay đổi mấy lần, nhưng cuối cùng vẫn không bước về phía người đàn ông đội mũ lưỡi trai.

Buồn cười là tại sao họ lại chắn chắn người thay thế sẽ là một nhân viên cũ có thể cạnh tranh với Dương Bồi, họ không lo lắng người thay thế cũng sẽ là một kẻ sát nhân như Dương Bồi sao?

Bạch Tẫn Thuật cong môi, đang định nói điều gì đó thì nghe thấy một âm thanh điện tử quen thuộc: [Người tiên phong JS5418345 thân mến, ngài đã tiến vào một không gian vô danh, xin hãy tiếp tục mỉm cười, buổi phát sóng trực tiếp báo cáo sắp bắt đầu.]

[Đếm ngược thời gian bắt đầu phát sóng trực tiếp: 60]

[59]

Thông báo này hẳn là tất cả mọi người đều có thể nghe được, khi đồng hồ đếm ngược bắt đầu, mọi người bao gồm Dương Bồi đều điều chỉnh biểu cảm và bắt đầu đi về phía tòa nhà bệnh viện.

Bạch Tẫn Thuật đứng ở phía sau đám người, sau khi thông báo xong, cậu liền thăm dò gọi cho bộ phận hậu cần khách hàng vài lần.

Không trả lời.

Có vẻ như âm thanh điện tử này chỉ dùng để thông báo, trong thế giới không thể liên lạc được với bộ phận chăm sóc khách hàng.

"Người anh em, cậu tốt nhất nên đọc các điều cần lưu ý đi," cậu đang định gọi cho bộ phận chăm sóc khách hàng thì tên béo đã đi tới bên cạnh cậu, nhỏ giọng nói, "Bên trên là một số hướng dẫn về hệ thống phát sóng báo cáo trực tiếp của tổ chức, anh Dương nói cái này rất quan trọng nên chúng tôi đã xem xong trong khi chờ người thay thế."

Tên béo này xuất hiện lúc nào vậy? Bạch Tẫn Thuật dừng lại, khóe miệng giật giật nhìn tên béo vài giây.

"Khụ," tên béo có chút sợ hãi trước ánh mắt của cậu, "Ừ... cậu nên đọc hướng dẫn đi chứ, cứ nhìn chằm chằm tôi làm gì?"

Bạch Tẫn Thuật mỉm cười nói: "Vậy anh đi trước đi, tới đây nhắc nhở tôi làm gì?"

Tám người trong đội này không hòa hợp với nhau nên khó để mà không nghi ngờ tên béo có động cơ thầm kín.

"Khụ," tên béo ho nhẹ một tiếng, có chút xấu hổ đi tới, thấp giọng nói: "Ừm... Người anh em, nói thật cho tôi biết đi, cậu thật sự là người mới sao?"

"Chứ không thì sao?" Bạch Tẫn Thuật tùy ý ngước mắt lên, "Có vấn đề gì sao?"

"Không vấn đề không vấn đề, tuyệt đối không có vấn đề," tên béo liên tục phủ nhận, "Chỉ là người anh em cậu không biết đó thôi, trước khi cậu tới, anh Dương đã nói với chúng tôi người thay thế nhất định là một người có kinh nghiệm, ai biết được cậu mới vào đã hỏi chúng tôi nhận nhiệm vụ bằng cách nào, tôi chỉ tò mò... nên tôi mới hỏi thêm vài câu."

"Tôi chỉ nghĩ... một nhân viên cũ trong nhóm không thể không biết cách nhận nhiệm vụ đúng không? Nếu là người mới, lãnh đao trực tiếp của chúng ta, người chỉ huy không biết đang ở chỗ nào, một trong những người thuộc tổ chức đáng tin cậy nhất trên thế giới kia có khi là phái sai người rồi. Đây không phải là tai nạn lao động đâu, đúng không?" Tên béo đã thổi rất nhiều cái rắm cầu vồng, cuối cùng thay đổi chủ đề, giọng nói của hắn ta ngày càng thấp hơn, hắn làm mặt quỷ, có vẻ như đã hiểu hết mọi chuyện.

*Thổi rắm cầu vồng = tâng bốc (hơi quá)

Bạch Tẫn Thuật sửng sốt một chút, đột nhiên hiểu được ý của hắn.

Tên béo này suy bụng ta ra bụng người, cho rằng cậu thật sự là nhân viên cũ, nhưng Dương Bồi lại mang tiếng xấu, giả vờ là người mới để tránh mặt Dương Bồi.

Hay đấy.

Xem xét biểu hiện trước đó của Trần Phi, chắc chắn Dương Bồi đã nói lời này thật, nhưng theo quan sát của Bạch Tẫn Thuật, mặc dù những lời này đến từ Dương Bồi, nhưng sau khi biết mình là người mới, gã cũng không có chút kinh ngạc.

Nhưng vấn đề là cậu quả thực là người mới, nếu Dương Bồi khẳng định người thay thế là nhân viên kỳ cựu, vì sao người thay thế lại là cậu?

Đầu óc Bạch Tẫn Thuật chạy rất nhanh, nhưng cũng không lãng phí thời gian lừa gạt tên béo: "Tôi quả thực là người mới, có lẽ cấp trên nhìn lầm rồi."

"Đúng đúng đúng!" Tên béo không hề cảm thấy thất vọng chút nào khi suy đoán của mình bị phủ nhận, hắn ta lập tức vỗ đùi nói: "Người anh em, cậu đúng là người mới, trong phó bản này không có người mới nào mới hơn cậu cả."

Tên béo này một bên thổi cậu bay lên tận trời, một bên nhân cơ hội: "Người anh em, cậu là người mới, tôi cũng là người mới, tôi tên Lỗ Trường Phong, chúng ta lập thành một đội nhé? Trong phó bản hai người chúng ta có thể chăm sóc, hỗ trợ lẫn nhau, liên lạc tình báo, hợp tác đôi bên cùng có lợi."

Bạch Tẫn Thuật định đuổi hắn đi.

Cho nên hắn xuất hiện ở chỗ này động cơ rất rõ ràng, tên béo là người mới lần đầu tiên thăm dò, đang muốn tìm một cái đùi để ôm.

Trong thế giới vô danh chưa được thăm dò, lập đội thực sự là cách có lợi nhất.

Lỗ Trường Phong cho rằng cậu là nhân viên cũ nên đến ôm đùi cậu để tăng thêm bảo đảm cho bản thân. Mà chàng trai tóc dài, về cơ bản là một tên vô dụng, ngoại trừ bộ não còn lại không có năng lực chiến đấu, cũng cần một tay đấm đáng tin cậy.

Chưa kể thân phận nhân viên cũ do Lỗ Trường Phong tưởng tượng quả thực có thể cho cậu đủ lý do và cớ để chỉ đạo Lỗ Trường Phong làm việc sau này.

"Cứ gọi tôi là Scao." Mặc dù tên béo này có vẻ ngoài dữ tợn với vết sẹo trên mặt, nhưng với tính quyết đoán này, so với những người mới khác thì cũng xem như không tồi.

Hắn ta can đảm lại cẩn trọng, lại có mối quan hệ tốt với mọi người, làm một tay đấm là vừa vặn, vì vậy Bạch Tẫn Thuật không có lý do gì để không đồng ý.

Hơn nữa, cậu cũng không nói thật.

Scao là một trong những cái tên được thanh niên tóc dài sử dụng khi ở nước ngoài, Bạch Tẫn Thuật cũng là một diễn viên nổi tiếng ở bên ngoài, tất nhiên không thể lấy tên của chính mình vào trong trò chơi để khoe khoang, nói một cái tên giả là tốt nhất.

Đúng như dự đoán, tên béo tiến tới, cũng không hỏi tại sao Bạch Tẫn Thuật lại trả lời một cái tên tiếng Anh, hắn lập tức dùng xưng hô thân thuộc để kéo gần quan hệ: "Vậy từ nay về sau tôi sẽ gọi anh là anh Ao."

Hiện tại đã quyết định thành lập một đội, Bạch Tẫn Thuật tự nhiên lãnh đạm gật đầu: "Trường Phong."

"Không, anh Ao, đừng gọi tôi như vậy," tên béo rùng mình, "Cái tên này quá mức nghệ sĩ, bạn bè tôi cũng cho rằng tôi không xứng với nó nên đặt biệt danh cho tôi là Bánh Cuốn, anh Ao cứ gọi tôi là Bánh Cuốn đi..."

Bánh Cuốn... Bạch Tẫn Thuật chớp mắt buồn cười, ít nhất một trong số bạn bè của Lỗ Trường Phong hẳn là người Quảng Đông.

Nhưng biệt danh này có vẻ hợp hơn so với Trường Phong.

Trên người tên béo này từ đầu đến chân thật sự không có một cọng lông nào liên quan đến hai chữ "Trường Phong" thanh tao, quả thực gọi Bánh cuốn thuận miệng hơn so với Trường Phong."

Thấy cậu vừa lòng với biệt danh này, Lỗ Trường Phong lập tức đổi phe: "Anh Ao, chúng ta phải cẩn thận với Dương Bồi."

Bạch Tẫn Thuật: "... Cậu đang đổi xưng hô từ "anh Dương" thành "Dương Bồi" à?"

*Chỗ này Bạch Tẫn Thuật đang giả vờ làm oldbie nên tớ đổi xưng hô để thể hiện khí thế cao hơn nhé.

Lỗ Trường Phong ngẩng đầu lên: "Đương nhiên. Từ nay về sau, tôi chỉ có anh là anh thôi!"

"Tôi xin phép được nhẹ nhàng từ chối." Bạch Tẫn Thuật dừng cái rắm cầu vồng vô tận mà hắn thổi về mình lại bằng một câu, "Sau này nhớ nói cho tôi biết chuyện gì đã xảy ra với đội viên đã chết trước khi tôi đến."

Hắn ta dù sao cũng biết chuyện gì đã xảy ra với Dương Bồi để có phương án giải quyết.

Ở đây tất cả đều là người mới, không có cách nào hỏi về quá khứ của gã ta, vì vậy chỉ có thể suy đoán dựa trên biểu hiện của anh ta trong phó bản.

"Được được được," Lỗ Trường Phong nhanh chóng đồng ý, "Sau này tôi sẽ kể chi tiết cho anh Ao."

"Được rồi, tôi muốn thừa dịp phát sóng trực tiếp chưa bắt đầu để xem xét vài điều cần lưu ý." Bạch Tẫn Thuật liếc nhìn đồng hồ đếm ngược đến lúc bắt đầu phát sóng trực tiếp, gần như sắp chạm đáy, đề phòng còn có chuyện khác cần giải quyết sau khi phát sóng trực tiếp bắt đầu, cậu nhanh chóng đuổi Lỗ Trường Phong đi.

Nhìn Lỗ Trường Phong vui vẻ bước đi với vẻ mặt kiểu "không hổ là anh Ao, giả vờ làm người mới rất thật", người mới thực sự Bạch Tẫn Thuật mở bảng và bắt đầu tìm kiếm phát sóng trực tiếp báo cáo mà hắn đã đề cập.

Nói một cách đơn giản, hoạt động phát sóng trực tiếp của tổ chức nhằm thể hiện tiến trình thăm dò những không gian chưa được biết đến, có xu hướng thiên về chất lượng hơn là số lượng.

Ở đây, các thành viên trong nhóm không có phòng phát sóng trực tiếp riêng, mỗi lần thăm dò chỉ có một phòng phát sóng trực tiếp và phòng sẽ được cấp một giá trị tiềm năng nhất định dựa trên tài trợ và điểm của người tiên phong trong chuyến thăm dò này.

Cũng giống như đánh bạc, những vật phẩm thu thập chưa được thăm dò sẽ được tạm phân loại và tài trợ trước khi nhóm thám hiểm được cử đi, sau khi cuộc thám hiểm hoàn thành và hiểu rõ các quy tắc sinh tồn của vị diện, nhà tài trợ trước đó sẽ nhận được quyền phát triển tiếp theo hoặc có thể bán kiếm lời.

Phát sóng báo cáo trực tiếp giống như liên kết [mở cửa sổ] với mọi người trong trò đổ đá, trong quá trình thăm dò của các thành viên trong nhóm, khi số lượng quy tắc phát hiện được tăng lên, cấp độ của vật phẩm thu thập cũng sẽ thay đổi theo tiến trình khám phá, những người xem phát sóng trực tiếp sẽ dựa trên những thông tin này để quyết định nên đầu tư hoặc đầu tư thêm.

*Này là cái trò chọn đá rồi cắt ra xem ngọc bên trong á, tớ không biết tên đúng của nó, có gì mọi người góp ý nhé

Tất nhiên, rủi ro khi đầu tư mù càng cao, họ có thể thu được nhiều lợi nhuận hơn những người đầu tư ở giai đoạn thăm dò.

Tổ chức sẽ căn cứ vào số điểm của thành viên trong đội thăm dò để phân bỏ không gian thăm dò xác định, sau khi điểm đạt tới giá trị nhất định, bọn họ có thể tự mình lựa chọn, là người mới có 0 điểm, đương nhiên không có quyền lựa chọn, bị động phân bổ vào không gian cấp E thấp nhất.

Có sáu cấp độ thu thập, thấp nhất là E và cao nhất là S, cấp càng cao thì nguy hiểm càng nhiều, mỗi khi người tiên phong tham gia thăm dò, bất kể họ có phát hiện ra quy tắc sinh tồn hay không, họ sẽ nhận được một số điểm cố định, có thể dùng điểm này để đổi một số kỳ tích, thực hiện ước mơ.

Cấp E mà cậu hiện đang thăm dò có 200 điểm, trong khi cấp D, cao hơn một cấp, có 3000 điểm, và cấp C, cấp cao hơn, đã tăng gấp bội lên 10000 điểm.

Chỉ cánh nhau hai cấp, điểm từ E đến C đã tăng lên gấp 50 lần, có thể thấy, cách tích lũy điểm tốt nhất là tích cực tham gia thăm dò phó bản, thu hút thêm nhà đầu tư thiên sứ, vào phó bản cấp cao hơn, nhận được nhiều điểm hơn.

Bạch Tẫn Thuật nhanh chóng nhìn lướt qua những dòng chữ này, không khỏi thở dài, nơi nơi đều có bố đường của cậu.

Có hai hướng để những người xem này đầu tư thêm sau khi báo cáo bắt đầu, một là khám phá quy tắc, nếu có ai đó đầu tư thêm vì đội thám hiểm thăm dò ra một quy tắc mới thì thành viên trong nhóm người đã khám phá ra quy tắc này sẽ nhận được một phần đầu tư theo tỷ lệ điểm cố định.

Cách còn lại dành cho các thành viên trong nhóm thăm dò, nếu một thành viên nào đó trong nhóm thăm dò thể hiện tốt, các nhà đầu tư có thể bắt đầu mở ra một vòng đầu tư thiên sứ, trở thành đối tác của các thành viên trong nhóm, trong thời gian hợp tác, họ sẽ nhận được điểm và lời mời tham gia các dự án thăm dò khác của mình trong tương lai.

Bạch Tẫn Thuật trong đầu so sánh hai khoản đầu tư này với những chương trình phát sóng trực tiếp mà cậu từng xem trước đây, tương đương với việc cái trước là phần thưởng cho cả nhóm, cách sau là thưởng cho riêng từng người, như vậy dễ hiểu hơn nhiều.

Về phần hai quy tắc, quy tắc đầu rất dễ hiểu, quy tắc sau tồn tại là do việc thăm dò không gian vô danh cũng cần kinh phí, số tiền đầu tư mù là vốn ban đầu của nhóm thám hiểm, nếu hết thời gian mà nhóm không thể hoàn thành việc thăm dò, hoặc nhóm bị tiêu diệt và không thể tiếp tục, các nhà đầu tư đã tham gia đầu tư mù và đầu tư giai đoạn giữa phải tiếp tục đầu tư kinh phí để cử các đội mới.

Vì vậy, tại thời điểm này, các thành viên trong nhóm thăm dò có hiệu suất cao hơn và chất lượng tốt hơn chính là chìa khóa để giảm chi phí, có thể tiết kiệm tiền và hoàn thành việc thăm dò quy tắc càng sớm càng tốt.

Giá trị tiềm năng trong quá trình phát sóng trực tiếp là để giúp các nhà đầu tư đánh giá, thể hiện được số liệu kĩ thuật về chất lượng của nhà thám hiểm, được xác định bằng tổng số tiền đầu tư mù và tổng số điểm hiện tại của nhà thám hiểm, về cơ bản nó bằng giá trị của tất cả nhà thám hiểm trong chuyến thăm dò này. Vì vậy, nếu tiến vào một không gian có cấp độ rất cao và giá trị đầu tư mù rất lớn, hoặc gặp được đồng đội có điểm cao, sẽ thấy rằng tiềm năng của phòng phát sóng trực tiếp này là cực kỳ cao.

Cũng giống như bọn cậu lần này, cậu tiến vào không gian vô danh với cấp độ dự đoán là E, cấp thấp nhất, giá trị đầu tư mù không cao, nhưng giá trị tiềm năng lại cao tới 20000 nên chỉ có một khả năng.

Bạn đồng hành mà cậu gặp là một đồng đội có điểm số cao.

Hơn nữa, đây có vẻ là một đồng đội có điểm số cao nhưng lại không có thiện ý đối với bạn đồng hành.