Chương 14

Một người kiên nhẫn tỉ mỉ như vậy có đội ngũ nào không muốn hưởng lây.

Đại Nguyên Bảo nói hết suy nghĩ trong lòng, chém gió thêm: “Tin tôi đi, chắc chắn kỹ thuật của cậu không có vấn đề gì, nói không chừng đại thần sẽ đào góc tường tại chỗ bảo cậu gia nhập Vô Trần đấy!”

Vân Trình Phong Miên: “…”

Tin cậu mới điên đấy.

Đại Nguyên Bảo: “Quan trọng là bọn họ muốn mở hai xe, sau khi có lịch mọi người đều sắp xếp thời gian, sắp xếp lần nữa rất phiền phức, còn phải tìm một support nữa.”

Trình Miên ngồi trước máy tính, hơi do dự, mở website video lần nữa, hình ảnh vẫn dừng lại lúc BOSS ngã xuống.

Vì trải nghiệm lúc nhỏ, cậu thật sự rất sợ gây phiền phức cho người khác và phạm lỗi.

Đại Nguyên Bảo: “Tôi cũng từng đi cùng đội ngũ của Phi Túng đại thần rồi, không đáng sợ thế đâu, cả quá trình nghiêm túc đánh là được.”

Đại Nguyên Bảo: “Cậu thuần thục rồi sợ cái gì.”

Trang mạng truyền đến âm thanh, bất cẩn bấm vào nút phát, hình ảnh tiếp tục.

Hai mươi người trong đội ngũ đến điểm kế tiếp, về phần Tank phạm lỗi, Phi Túng không trách cứ gì.

Đại Nguyên Bảo lại bổ sung thuốc an thần: “Với lại bây giờ đều là đội mắt thần, cách đánh có cơ chế mới cũng thế thôi, yên tâm đi.”

Trình Miên lưỡng lự: “Tôi biết rồi.”



Mấy ngày kế, hễ rảnh là Trình Miên đi xem video chỉ huy của Phi Túng, mấy video có lượt xem cao đều sắp bị cậu xem hết rồi.

không thể không nói, cái nào cũng rất kí©h thí©ɧ người thích phó bản sẽ rất mê.

Đương nhiên cũng có thể thấy được cách đánh bình thường, tuy tiết tấu nhanh hơn nhiều nhưng cũng thuộc lĩnh vực Trình Miên quen thuộc, đột nhiên có tinh thần hẳn.

Xem tỉ mỉ xong, phát hiện mình thật sự có thể theo tiết tấu, ít nhiều gì cũng có chút lòng tin.

Đáng tiếc không có địa ngục Cửu Trọng, nhìn bão bình luận biết được phiên bản đó đại thần không thích chỉ huy, thỉnh thoảng cứu giúp thôi, nhưng không ai ghi lại.

Khu vực bình luận có người chia sẻ nỗi lòng.

"Thật sự rất đáng sợ, theo một lần rồi sắp bị ám ảnh tâm lý luôn, đại thần không mắng người, chỉ lạnh lùng điểm danh ID, bắt đầu công khai xử phạt."

"Đừng nói nữa, chị gái điều trị lúc đó sắp bị nói đến tự kỉ rồi, bây giờ đã xoay chuyển rồi, thề đời này không chơi Phổ Đà nữa, tạm biệt."

"Rõ ràng cơ chế là mấy người đó, đại thần có thể chơi ra hoa, quan trọng là anh không phải chơi đại, nói không chừng kế hoạch cũng không biết có thể đánh thế này, trắng mắt…"

Trình Miên:“…”

Lướt xuống tiếp, xem bình luận khác.

"Tôi đã theo nhiều hơn lầu trên hai lần, đại thần thật sự siêu nghiêm khắc, nhưng cũng không phải lần nào cũng khủng bố như thế, có lần tôi bấm sai kỹ năng, tưởng sẽ bị mắng, kết quả đại thần chỉ bảo tôi “chú ý”, aaaaaaaaa, bây giờ nhớ lại giọng điệu đó vẫn sống động, hơi khó kiềm chế!"

"Cũng kỳ lạ quá nhỉ, dù quen tay với phó bản cũng khó tránh có lúc sai lầm ảnh hưởng nhỉ, bản thân đại thần chưa sai lầm bao giờ sao?"

"He, thật sự không có, biếи ŧɦái vậy đây không phục không được."

Người mạnh khủng khϊếp như vậy, lòng tin vừa xây dựng hơi lung lay.

Trình Miên lướt tiếp khu vực bình luận một lát, vẫn có nhiều cách nói về phó bản của Phi Túng, nhưng tóm lại là bội phục.

Cao thủ hàng đầu cũng không có gì không hợp lý.

Cậu nuốt nước bọt, bấm mở video lần nữa, quyết định xem lại lần nữa.

……

Đến thứ sáu, Trình Miên cố ý dậy sớm, chuẩn bị làm hết nhiệm vụ của các chủ thuê.

Rửa mặt xong, ăn sáng vừa khép được đưa lên bàn, là bà nội làm.

Bà cụ đã sáu mươi lăm tuổi rồi, vóc người không cao, tóc hoa râm đã nhuộm thành màu đen, trông trẻ hơn tuổi thật vài tuổi, thấy cháu trai dậy rồi cứ cười híp mắt.

Hai bà cháu ở căn nhà không lớn hai phòng ngủ một phòng khách một nhà vệ sinh, một cái bàn vừa làm bàn trà vừa làm bàn ăn, may mà không có bà con hay người ngoài gì, hai người là đủ rồi.