Chương 9

Ông ta lại lấy thêm một phần tài liệu nữa: "Cái này là bản sơ yếu lý lịch được thiết kế riêng dựa trên bằng cấp của ngài. Ngài xem, tôi cố ý viết quê quán của ngài ở một vùng xa xôi, như vậy, lỡ ngài có một số hành vi kỳ lạ, thì cũng có thể giải thích được là do đến từ vùng núi sâu, cho nên không quá hiểu cuộc sống ở đồng bằng. Về phần xuất thân của ngài, cũng dễ dàng khơi dậy sự đồng cảm của người khác. Người Trái Đất rất thích đồng cảm với kẻ yếu. Một lý lịch thế này, có thể giúp ngài nhanh chóng đến gần với thành công hơn."

Vương Chí Cường quơ quơ đống tài liệu trong tay: "Bản sơ yếu lý lịch này là đồ tốt, ngài chỉ cần có nó, là có thể làm việc hợp pháp, kiếm tiền hợp pháp."

Lan Hi có chút cảm động.

Tổ chức đã quên Vương Chí Cường, nhưng Vương Chí Cường lại chưa từng quên tổ chức, dù chỉ một ngày.

Mười năm qua, ông ta yên lặng làm việc chăm chỉ, cuối cùng, vào giờ khắc quan trọng này, phát huy tác dụng vô cùng quan trọng.

"Tôi cũng đã sắp xếp xong công việc đầu tiên cho ngài rồi. Tập đoàn mà tôi đang làm việc hiện tại, có tên là tập đoàn Thừa An, rất lớn, mà tôi thân là tổng giám đốc nhân sự, sắp xếp công việc cho một nhân viên nhỏ thì hoàn toàn không có vấn đề gì. Ngài cứ chờ tập đoàn gọi đến làm việc là được rồi! Sau này ngài sẽ có tiền lương, trước khi rời khỏi Trái Đất, ngài sẽ không phải lo lắng về kế sinh nhai nữa."

Vương Chí Cường lại chuyển đề tài: "Chẳng qua, mấy thứ chứng chỉ, chứng nhận đó, tôi đã ứng trước tiền cho ngài, ngài cần trả tôi tổng cộng bốn nghìn năm trăm tệ. Còn có công việc ở tập đoàn Thừa An, dựa theo lệ thường của xã hội hiện tại, sau khi chuyện thành, tháng lương đầu tiên của ngài phải đưa hết cho tôi, coi như "phí giới thiệu", tổng cộng mười tám nghìn tệ. Chúng ta là người quen, tôi giảm cho ngài số lẻ, đến lúc đó, ngài chỉ cần trả cho tôi hai mươi nghìn tệ là được."



Suýt chút nữa Lan Hi đã rưng rưng nước mắt, người Trái Đất thật sự rất tồi tệ, vẫn là đồng hương đáng tin cậy hơn!

Nhìn những con số Vương Chí Cường viết trên tờ giấy, Lan Hi trầm ngâm một lát rồi hỏi: "Có phải chỉ cần có tiền, là ngày nào cũng được ăn một bữa thịnh soạn không?"

"Tất nhiên rồi ạ! Hơn nữa ở Trái Đất, có câu thế này: làm thuê, làm quên mình, càng quên mình càng cao quý. Nếu muốn chinh phục Trái Đất, vậy đầu tiên phải làm thuê trước đã."

Hóa ra, làm thuê không những có thể kiếm tiền, mà còn thể hiện phẩm giá cao quý của một người ư? Vậy cô đây thân là công chúa một hành tinh, chẳng phải càng nên làm việc chăm chỉ hơn những người khác ư? Ừm, có vậy mới thể hiện được thân phận tôn quý của cô chứ!

Tại giờ phút này, Lan Hi đã hạ quyết tâm...

"Tôi muốn đi làm thuê!"

-----