[43] - Chuyến xe bus đoạt hồn (6): Ác ma là...Tác giả: Đường Đường Yêu Nhi
Editor: Hoa Lạc Thiên Tế
.
"Không phải cậu đã biết ai là ác ma rồi à ? Mau nói đi !" Đổng Tu còn đổ mồ hôi nhiều hơn Tân Manh, thời gian từng chút từng chút trôi qua, cho dù bọn họ có may mắn giữa được năm cái mạng, nhưng nếu thời gian đến vậy bọn họ vẫn xem như game over, mà thời gian còn lại chỉ còn năm phút đồng hồ !
Năm phút đồng hồ !
"Đừng vội, tôi còn phải xác nhận một chuyện." Tân Manh bước lên phía trước hai bước đi đến bên cạnh Lý Hữu Căn ghé vào tai gã nói thầm gì đó, những người khác chỉ thấy mặt Lý Hữu Căn biến sắc, đỏ bừng lên, cực kỳ khó xử, gã vẫn không đáp lời, nhưng ánh mắt của Tân Manh vẫn nhìn chằm chằm vào gã, "Nếu anh không nói thật vậy lát nữa chúng ta đều phải chết."
Môi Lý Hữu Căn run run, cuối cùng vẫn không tình nguyện mà gật gật đầu, sau đó thẹn quá hoá giận mà mắng thầm: "Chuyện này cùng tìm ra đáp án có quan hệ quái gì đâu ! Không phải tôi chỉ tuỳ tiện nhìn nhìn thôi à, ngay cả chuyện này cũng quản ? Không nghĩ cách để tìm được ác ma lại tò mò chuyện riêng tư của người khác, mày có thấy ghê tởm không vậy !"
"Rốt cuộc là chuyện gì ? Không thể hỏi lớn tiếng mà còn phải lén lút à ?" Đổng Tu không vui mà chất vấn, "Đừng để tôi nhắc các cậu lần nữa, nếu thời gian không đủ... !"
"Không sao, tôi cơ bản đã xác định được đáp án, năm phút đủ để tôi nói hết." Tân Manh nói, "Ở đây có một hành khách khác hẳn với các hành khách khác, nhưng chúng ta lại không hề để ý đến, vậy nên mới tạo thành cái chết của tôi với Lý Hữu Căn."
"Chú em Tân, lúc này cậu đừng COS Kha Nam nữa, thời điểm mấu chốt như vầy còn ra vẻ trinh thám gì chứ, cứ trực tiếp nói thẳng đáp án ra cho chúng tôi biết là được !" Hùng Gia Bảo nóng nảy, hận không thể làm cậu trực tiếp nói thẳng ra.
"Tôi cũng muốn vậy lắm." Tân Manh bất đắc dĩ nói, "Nhưng nếu tôi không nói nguyên nhân rõ ràng, vậy trong lòng mọi người không thể hoàn toàn tin tưởng, vậy nó sẽ giống như vừa nãy Hùng Gia Bảo chỉ loạn, một chút hiệu quả cũng không có."
"Vậy câu mau nói, rốt cuộc là chỗ nào không đúng ?" Đổng Tu truy hỏi.
"Chính là quần áo." Tân Manh nói, "Quần áo của cô ta không giống với người khác."
Quần áo ?
Mọi người đều đưa mắt nhìn sang những hành khách đó, quần áo của ai cũng không giống nhau, nữ thì toàn mặc váy, nam thì toàn mặc quần dài áo tay dài, có vấn đề gì đâu ?
"Cứ nhìn như vậy sẽ không đoán ra, bởi vì chúng ta đều bị tư duy của chính mình hạn chế theo quán tính, chúng ta vẫn cứ cho rằng đây chẳng qua chỉ là một game, chỉ có lời thoại của NPC mới quan trọng, NPC mặc gì cũng không quan trọng, vậy nên chúng ta đã bỏ qua rất nhiều chi tiết rõ ràng. Thật ra game cho chúng ta không ít manh mối, mà quan trọng nhất chính là thời gian, hoặc nói là màn, đầu tiên, từ lời thoại mà xem, lời thoại của đôi người yêu trẻ ở hàng ghế cuối kia nói cho chúng ta biết, người con gái muốn người con trai mua socola cho cô bé, người con gái nói "Hôm nay" không giảm cân, vậy rốt cuộc ngày nào là ngày mà một cô gái muốn bạn trai tặng mình socola mà không thèm quan tâm đến vấn đề cân nặng chứ ? Lại nói đến người nam nhân trung niên kia, hắn ta luôn nói thầm chuyện cần mua hoa, như vậy ngày nào là ngày nếu không mua hoa cho vợ thì chắc chắn sẽ bị mắng đây ?" Tân Manh đưa ra một lời phân tích.
"Lễ tình nhân !" Người đầu tiên trả lời câu hỏi này vậy mà lại là Lý Hữu Căn !
Trong những người ở đây, ngoại trừ Lý Hữu Căn đã kết hôn ra, một đám cẩu độc thân đương nhiên sẽ không quá mẫn cảm với mấy ngày lễ hội này.
"Không sai, chính là lễ tình nhân !" Tân Manh chỉ là miếng sticker màu đỏ trên cửa sổ xe, "Miếng sticker này nhìn rất mới, thuyết minh nó vừa được dán lên hôm nay, có hai trái tim và hoa hồng đỏ, chính là đang ám chỉ cho chúng ta biết hôm nay là lễ tình nhân ! Lễ tình nhân là ngày 14 tháng 2, nó nằm trong khoảng thời gian hoặc trước hoặc sau Tết âm lịch, là một thời điểm khá lạnh, vừa nãy tôi thậm chí còn nhìn thấy tuyết ngoài cửa sổ !"
Đúng vậy, là do bọn họ đã xem nhẹ khung cảnh ngoài xe, nếu sớm chú ý đến ở xa xa nơi bóng đêm ngoài cửa sổ đang có tuyết rơi vậy có thể đoán ra sớm hơn một chút.
"Cho dù là người không sợ lạnh cũng tuyệt đối không thể chỉ mặc một cái váy mà ra khỏi nhà !" Ánh mắt sáng ngời của Tân Manh nhìn chằm chằm nữ nhân xinh đẹp kia, vào giờ phút này cô ta không tiếp tục hôn gió với bọn họ nữa mà cô ta đang cúi đầu, nửa bên mặt đều bị che dưới bóng ma, không thể nhìn rõ vẻ mặt.
"Những người khác đều mặc áo tay dài quần dài, thậm chí còn mặc áo len, sao có thể có một người bình thường mặc trang phục mùa hè mà ra khỏi nhà chứ ?" Vẻ mặt Tân Manh rất kiên định, gằn từng chữ, "Vừa nãy lúc Lý Hữu Căn đi ngang qua người cô ta, gã không khống chế được ánh mắt của mình mà nhìn lén đùi cô ta, thời gian ở gần cô ta quá lâu nên mới có thể tử vong, mà tôi vừa nãy là do nghiêng ngang người dán vào cửa sổ xe bên cạnh, cách cô ta quá gần !"
"Vậy nên, ác ma chính là..." Tân Manh đối diện với nữ nhân kia, chỉ tay, "Cô ta !"
Những người khác nhìn nữ nhân kia bắt đầu trầm mặc, nối tiếp nhau mà lùi về phía sau, đèn xe trên đỉnh đầu chợt kêu một tiếng sau đó chớp tắt chớp tắt, ánh sáng trong xe lúc sáng lúc tối, khi đèn xe sáng lại bình thường lần nữa, mọi người phát hiện, ngoại trừ nữ nhân đang cúi đầu ngồi yên thì những hành khách khác đã đột nhiên biến mất vô tung, yên tĩnh như chưa từng xuất hiện !
"Sao thế, xảy ra chuyện gì ?" Hùng Gia Bảo bị doạ sợ, anh ta nắm lấy ống tay áo của Tân Manh đứng bên cạnh, run rẩy trốn ra phía sau cậu, lại bị Du Nghị bắt được ném qua một bên, anh ta oa oa kêu to, càng thêm sợ hãi, "Không phải, không phải đã tìm được rồi ư ! Tại sao vẫn chưa vượt ải !"
"Không ổn !" Đổng Tu quát to một tiếng, giữa lúc căng thẳng như vầy hắn ta lại đột nhiên tìm ra bẫy rậy được ẩn giấu dưới manh mối, "Trên card chỉ bảo chúng ta phải tìm ra, nhưng sau khi tìm ra sẽ như thế nào, nó không hề nói đến !"
"Đệt ! Bị sụp hố rồi ! Chẳng lẽ sau khi tìm ra phải xử lý ác ma này mới được tính là vượt ải hả ?" Hùng Gia Bảo khóc không ra nước mắt, liên tục lùi về sau, Lý Hữu Căn đã sớm thét chói tai mà lùi đến buồng lái, Đổng Tu vừa thấy vậy cũng chui vào ghế phí lái.
Tân Manh, Du Nghị còn có Tề Tiểu Quỳ đều đứng ở phía trước, đối mặt trực diện mới ác ma đã hắc hoá, nữ nhân kia chậm rãi ngẩng đầu lên, lộ mặt ra.
Trong lòng Tân Manh đã sớm chuẩn bị, cậu cho rằng mình sẽ nhìn thấy một ác quỷ mặt đầy máu tươi, có lẽ nó sẽ có hai mắt đáng sợ, khoé miệng nứt ra, miệng trào ra máu, nhưng... cái gì cũng không có.
Không sai, thật sự là cái gì cũng không có.
Bờ mi dày cong, mắt được đeo lens, đôi môi khiêu gợi, còn có lông mày, cái mũi, tất cả đều biến mất.
Trên gương mặt trái xoăn thon gọn, để trần như một tờ giấy trắng chưa được vẽ lên, chỉ còn lại một cái mặt phẳng trần trụi.
Quỷ không mặt !
Thoạt nhìn còn đáng sợ hơn đám quỷ nứt miệng khủng bố kia !
Chỉ trong một giây hoảng thần, nữ quỷ kia đột nhiên biến mất khỏi tầm mắt Tân Manh, cậu còn chưa kịp quan sát xung quanh, đã cảm giác được có một lực cực lớn kéo mạnh cánh tay cậu về hướng cửa sổ xe, tóc Tân Manh bị gió cuồn cuộn thổi tung lên, cửa sổ xe không biết đã bị mở ra từ lúc nào !
Cậu ngẩng đầu nhìn thoáng ra ngoài cửa sổ, một mảnh không gian vốn dĩ đang tối đen lại sáng bừng lên, chiếu ra vô số những bánh răng bằng sắt lớn nhỏ đang nghiền ép, những cái bánh răng bằng sắt đó như đang nghiến chặt răng, kín đến không khẽ hở, chuyển động hoặc nhanh hoặc chậm, phát ra tiếng ma sát ca ca ca, nếu một tảng thịt bò lớn bị ném ra ngoài vậy chắc chắn sẽ biến thành thịt vụn !
Tân Manh quá sợ hãi, điên cuồng chống cự dùng sức kéo mình về phía sau, lại như châu chấu đá xe, cậu căn bản không thể phản kháng lại dù chỉ là một chút, thể lực chính là điểm yếu của cậu, lực của đối phương lại lớn vô cùng, mắt thấy cậu sắp bị kéo ra khỏi cửa sổ, cậu không kịp tự hỏi liền hét to một tiếng, "Du Nghị !"
Thật ra nhanh hơn so với tiếng hét của cậu một bước, đã có một cánh tay ôm chặt lấy thắt lưng cậu, kéo cậu về phía sau, Tân Manh vừa hét xong liền biết Du Nghị đã đến cứu cậu, cũng mượn lực đạo mà lùi về phía sau, nhưng lực của nữ quỷ kia và Du Nghị đều quá lớn, cánh tay bị bắt lấy dưới hành vi nhưng đang kéo co này bị đau như sắp rách ra, cậu nhịn không được muốn hét lên tiếp, lại sợ mình gây ảnh hưởng đến Du Nghị liền thật sự cắn răng nhẫn nại, cắn đến chảy máu.
Nhưng Du Nghị vẫn rất nhanh liền nhận ra tình cảnh của cậu, bởi vì làn da trên cánh tay cậu đã bị xé rách, bắt đầu điên cuồng đổ máu xuống, nếu thật sự không buông tay, vậy cánh tay của cậu liền đứt !
Du Nghị chỉ do dự không đến một giây sau đó quyết đoán buông cậu ra.
Tân Manh sợ hãi hét một tiếng, thân thể cũng liền bị lực đạo phía trước kéo ra khỏi cửa sổ xe, dư quang lại cảm giác được có một bóng đen loé lên, đúng là Du Nghị trước một bước lướt qua cậu mà đi đến trước cửa sổ, trên tay hắn cầm mã tấu đầy máu, hung hăng chém xuống nữ quỷ phía trước !
Thân ảnh nữ quỷ kia loé lên sau đó biến mất trong không khí, lực đạo giữ chặt lấy Tân Manh cũng lập tức biến mất, Tân Manh ngã xuống sàn, ôm cánh tay đau cong người như một con tôm, Du Nghị hai ba bước chạy đến, thấy cậu không dậy được, vì không muốn ảnh hưởng đến hành động lại không thể ôm cậu, liền rõ ràng đứng bên cạnh cậu, hai tay nắm chặt lấy mã tấu sắc bén, ánh mắt cảnh giác nhìn bốn phía.
Tề Tiểu Quỳ vốn dĩ đứng cùng một chỗ với bọn cậu, lúc này rất có mắt mà bước đến bên cạnh Tân Manh, lấy khăn tay ra cầm máu cho cậu, Du Nghị nhìn cô một cái, cũng không đuổi cô đi, Tề Tiểu Quỳ thành công đổi lấy sự bảo hộ của Du Nghị.
Ba người bên kia lại không tốt như vậy. Lý Hữu Căn trực tiếp bị hút ra ngoài cửa sổ ở buồng lái, đập vào đống bánh răng, trong nháy mắt máu bắn tung toé, phần còn lại của chân tay đã bị cụt rơi xuống, một lát sau, gã lại sống lại ở buồng lái, mà Đổng Tu bên kia cơ hồ hoàn toàn được phục chế tao ngộ của gã, chỉ là xuất hiện chậm hơn so với gã, hai người kinh hồn chưa định, bị doạ đến trợn to mắt, thở dốc không ngừng, Hùng Gia Bảo thấy thế cũng nhanh chóng muốn chạy ra ngoài, nhưng anh ta vẫn chậm hơn một chút, người từ cửa sổ bay ra ngoài !
Trong tình huống như vầy, đừng nói năm mạng, cho dù năm mươi mạng, năm trăm mạng cũng không đủ để nữ quỷ xuất quỷ nhập thời có thể lực cực lớn này đùa giỡn !
Cho dù đến hiện tại, bọn họ thậm chỉ có thể thấy một bóng dáng mờ mờ vυ"t qua của cô ta, người liền đã không ở tại chỗ, bị ném vào máy xay thịt khiến vài người bị doạ hồn phi phách tán, cho dù trở lại chỗ ngồi vẫn không nhịn được mà la hét thảm thiết đến tê tâm liệt phế !
Cảnh tượng như địa ngục trần gian này vẫn còn tiếp diễn, chỉ trong thời gian mấy chục giây ngắn ngủi, ba người đã chết đi sống lại hai lần ! Con số trên đỉnh đầu Lý Hữu Căn đã biến thành "2" !
Tân Manh dưới sự giúp đỡ của Tề Tiểu Quỳ mà từ sàn nhà đướng lên, nhìn qua chiếc đồng hồ kia, vui mừng phát hiện kim đồng hồ sắp đến số "12"!
"Lại kiên trì thêm một chút ! Sắp đến trạm dừng rồi !" Tân Manh hét lên với ba người kia, Đổng Tu đang bị nữ quỷ kéo, vừa nghe thấy lời này liền đưa tay nắm chặt lấy khung cửa sổ, cố chống lại với lực đạo không thuộc nhân loại kia, ở trên rất nhanh liền bị sung huyết đỏ lên, trên trán nổi đầy gân xanh, tròng mắt đều sắp rớt ra ! Vì muốn nhiều thêm một mạng, vì muốn sống sót, hắn ta tuyệt đối không thể buông ta !
Không giống Tân Manh và Du Nghị, bốn người còn lại đã chết hai lần, nói cách khác, nếu chết thêm lần nữa bọn họ liền bị game "loại trừ", hắn ra không thể cứ buông bỏ như thế, hắn ta còn muốn trở về hiện thực, trở về phòng họp của hắn, trở về quán bar năm sao của hắn !
A a a a !" Đổng Tu điên cuồng hét lớn, lấn át hai tiếng "Răng rắc" và "Ca sát" mỏng manh, dưới sự kéo co đáng sợ, Đổng Tu sống sờ sờ nhìn hai tay bị cắt đứt, máu tươi giống như vẩy mực mà phun toé lên ngoài cửa sổ, thân thể được ngã vào trong xe, nhưng hắn ta phải trả cái giá đắt như thế, nữ quỷ kia cũng không dễ dàng bỏ qua, động tác cực nhanh mà lại quay lại kéo người, bắt được hai chân của Đổng Tu, tiếp tục kéo ra ngoài.
Đổng Tu hoảng sợ trợn to mắt, ánh mắt đầy tia máu, hoảng sợ nhìn chính mình cận kề cái chết lần thứ hai...
Ngay lúc này, trong xe đột nhiên vang lên một giọng nữ máy móc lạnh băng, quanh quẩn trong thùng xe: "Trạm dừng tiếp theo đã đến, mong hành khách xuống xe chuẩn bị sẵn sàng. Trạm dừng tiếp theo đã đến, mong hành khách xuống xe chuẩn bị sẵn sàng."
Giọng nói không có bất kì tình cảm hay nhịp điệu gì, nhưng vào trong tai mọi người lại như tiếng trời, tốc độ của xe rõ ràng chậm xuống, ngay trong lúc nửa người trên của Đổng Tu sắp bị lôi ra ngoài cửa sổ xe, xe bus rốt cuộc ngừng hẳn lại, cảnh sắc xung quanh biến hoá lần thứ hai, bánh răng toàn bộ biến mất, xuất hiện sân ga giống trước đó như đúc.
Nữ quỷ cũng như một làn khói nhẹ mà biến mất trên không trung, Đổng Tu mất đi cân bằng, lại không có cánh tay chống đỡ cố định thân thể, liền từ ngoài cửa sổ xe ngã xuống, đập xuống nền sân ga, máu tươi chảy đầy đất, hắn ta đau đến hôn mê bất tỉnh, nhưng cuối cùng lại bảo vệ cho mình nhiều thêm được một cái mạng.
.
HLTT: Chương này máu me ghê :)))))) Cả nhà Trung Thu vui vẻ nhé ^^~