Chương 37

Khách sạn.

Tư Minh Tu quét thẻ vào phòng, thấy thanh niên đang nằm xem kịch bản trên ghế sa lông, áo tắm trên người chảy xuống lộ ra cả mảng da trắng như tuyết, hai chân dài khoát lên nhau gác trên bàn trà; lọn tóc mềm ướt sũng, bọt nước tích tại áo tắm hình thành một mảng đẫm nước, dưới áo tắm mở rộng mơ hồ thấy cơ bắp được rèn luyện, đai lưng mỏng dài buộc lỏng quanh eo, mắt cá chân hơi hơi nhô ra gợi cảm giác quyến rũ khó lường.

Anh hơi động hầu kết, phản xạ dời tầm mắt, ho nhẹ một tiếng rồi chào hỏi một cách khô cằn: "Mới tắm xong à?"

Suy nghĩ của Việt Từ bị cắt ngang, quay đầu nhướn mày: "Đến lúc nào vậy?"

Nói xong, rất tự nhiên thu chân về, kéo áo tắm lại, khoảnh da trắng đều bị lớp vải che mất.

Tư Minh Tu lấy một cái khăn mặt từ trong phòng tắm ra để trên đầu anh: "Lau lau." Khi nói thế, thần thái đã khôi phục vẻ tự nhiên.

"Chương trình Ta Là Diễn Viên đã bị cậu làm cho sắp không chơi nổi nữa. Suốt mười kỳ liên tiếp, cứ hễ nghệ sĩ khách mời nào đứng chung sân khấu với cậu y như rằng đều bị áp chế diễn xuất, cuối cùng toàn biến thành show diễn riêng của cậu. Kẻ ngốc cũng nhận ra cậu đang muốn chỉnh cái chương trình này một trận, mỗi tội tổ chương trình chả biết làm thế nào. Cứ tuần hoàn như thế sẽ không còn ai dám nhận lời đến làm khách mời nữa, miễn cưỡng chống đỡ được đến giờ, tổ chương trình chỉ đành phải kết thúc qua loa, cắt bớt bảy kỳ trong tổng số hai mươi kỳ theo dự tính, hết mười ba kỳ sẽ tuyên bố chấm dứt."

Việt Từ đang lau khô tóc, nghe thế thì phát ra một tiếng "Ừ" đơn giản từ trong cổ họng, mềm nhẹ và trầm thấp, vẻ không mấy nể trọng, ngoài ý muốn liêu nhân.

Tay cầm cuốn sổ của Tư Minh Tu khẽ động đến khó thể thấy, tiếp tục nói bằng giọng trầm ổn: "Gần đây có không ít hợp đồng quảng cáo, nhưng chất lượng cao thấp không đồng đều, hiện tại vừa là dịp cậu cần tích lũy danh dự, thà thiếu chứ không ẩu. Tôi sàng chọn còn dư hai cái lọt mắt, cậu nhìn xem."

Việt Từ cầm lấy xem, cái thứ nhất là thương hiệu lớn trong ngành thời trang nam, Tư Minh Tu bên cạnh vừa vặn giới thiệu: "GT là thương hiệu thời trang nam của nước ngoài tiến công vào thị trường nước ta, phong cách thiết kế giản lược, thời thượng, dẫn đầu xu hướng, chủ trương nhắm vào nhóm khách hàng trẻ tuổi, khá tương đồng với phong cách của cậu. Đại sứ thương hiệu cao nhất trước đây của họ là An Tín mới cách không lâu bị tuồn ra tin tức nɠɵạı ŧìиɧ, cho nên hiện tại cần gấp một hình tượng đại sứ mới."

Anh lật lật ảnh chụp trên tập hồ sơ, người mẫu cơ bản đều là các tiểu thịt tươi tầm hai mươi tuổi, quần áo đơn giản mà đầy chất đẹp trai, có thể chấp nhận được.

Tập hồ sơ thứ hai là về hợp tác chụp ảnh bìa, cũng từ một tờ tạp chí thời thượng nổi tiếng trong nước. Tư Minh Tu liếc qua tập hồ sơ, giọng nói không hề phập phồng: "Cái đó là hợp đồng hợp tác giữa đoàn phim Sở Minh Đế và tạp chí Tây Du, lấy hình ảnh nam chính Sở Minh Đế của cậu để chụp ảnh bìa cho kỳ kế tiếp.

Vì Tổng biên tập Tây Duy và đạo diễn Phương có quen biết nên định bỏ ra nhiều tiền mời Ansel đến làm nhϊếp ảnh gia, tạo hiệu quả hoàn mỹ nhất. Cô ấy vốn chuẩn bị sẵn tinh thần phải mời đại sư ba lần, ai ngờ Ansel vừa nghe nói minh tinh hợp tác với tạp chí là cậu liền chủ động đề xuất phụ trách nhϊếp ảnh kỳ này. Tổng biên tập Tây Duy sướиɠ ngây ngất, hận không thể tự lái xe đến tìm cậu thương lượng."

Rõ ràng là một mẩu chuyện có diễn biến phấn khích, kể bằng giọng lãnh đạm của anh ta nghe cứ như uống nước sôi để nguội, chỉ thấy nhạt như nước ốc.

Việt Từ cười: "Anh có vẻ chẳng thích anh ta chút nào?" "Anh ta" ở đây đương nhiên là chỉ Ansel.

Tư Minh Tu thản nhiên: "Không quen nhìn bộ dạng hoa si của gã." Nói rồi hơi nhướn mày, hỏi: "Không phải gã tôn cậu làm nàng thơ sao, sao chẳng thấy có hành động thực tế nào?"

"Mấy tin tức bát nháo trên mạng đó anh cũng xem không ít nhỉ." Việt Từ bất đắc dĩ lắc đầu, giải thích: "Lúc trước anh ta nói phải đi học kỹ thuật quay phim điện ảnh và truyền hình, dạo này rất bận."

Tư Minh Tu híp mắt, cười nhạo một tiếng, ý không ở trong lời.

Việt Từ không rối rắm đề tài đó, để tập hồ sơ xuống bàn trà rồi lại nằm ngả ra: "Vậy đi, lấy hai cái này."

Tư Minh Tu không ngoài ý muốn, đảo mắt qua khuôn mặt của anh, nhân tiện nói: "Phó Tấn trở về." Đơn giản, tựa như báo một câu cho biết.

Việt Từ gật đầu: "Mấy ngày trước gã đến đoàn phim tìm đạo diễn Phương, tôi nhìn thấy, gã đứng trên cầu nhìn vào trong đình, mặt mũi si ngốc, không giống như được xuất ngoại đào tạo nâng cao, mà giống như đi sang châu Phi, bị người Phi lăng nhục."

Tư Minh Tu bị so sánh độc ác của anh làm cho khóe miệng khẽ nhúc nhích, nói tiếp: "Gã nói với Dụ tổng rằng muốn mua cậu qua đó, ra giá rất cao."

Dụ tổng chính là chỉ Tổng Giám đốc Hoa Thanh, Dụ Chất.

Đề tài này tương đối nguy hiểm, loại chuyện như một công ty giải trí mua lại nghệ sĩ từ trong tay công ty khác tuy không phổ biến nhưng thực sự có tồn tại. Nhất là khi hai công ty có quan hệ qua lại, minh tinh đó lại không có tiếng tăm thì rất dễ thuận nước dong thuyền, đưa người qua.

Kể cả minh tinh không tình nguyện cũng không vấn đề gì, sử chút thủ đoạn là có thể thu phục.

Tư Minh Tu chờ đợi nhìn Việt Từ, đáng tiếc thanh niên trên ghế vẫn chẳng có biểu hiện nào, nghe thế chỉ nể tình hỏi một câu: "Rồi sao?"

Ánh mắt Tư Minh Tu nhìn anh rất sâu, không rõ là hài lòng hay không hài lòng với thái độ đó: "Dụ tổng nói gã đưa Tiếu Tân Lâm ra trao đổi."

Tiếu Tân Lâm, danh ca bậc nhất của Phong Hoa, thành danh sớm, cực kỳ nổi tiếng, từ lâu đã là một ngôi sao có vị trí vững chắc, nếu dùng để đổi lấy loại minh tinh dựa vào lưu lượng như Việt Từ thì chỉ khi Phó Tấn bị đập đầu xuống đất, đồng thời toàn bộ cán bộ cấp cao ở Phong Hoa cũng bị đập đầu tập thể mới có thể phát sinh sự việc như vậy.

Việt Từ cười nhạo: "Phó Tấn lại sang Châu Phi mấy lần nữa, nói không chừng sẽ đồng ý trao đổi."

Thái độ của anh phá lệ không thèm để ý, tựa như hành vi cuồng si Phó Tấn tới nỗi tự hủy tiền đồ của mình đã trở thành quá khứ. Tư Minh Tu thấy thế, trong lòng yên ổn vài phần, nhưng vẫn thản nhiên cảnh cáo: "Nhớ kỹ lời cậu nói, đừng rơi vào cái hố này lần nữa, cậu không chơi nổi với gã đâu."

Việt Từ buồn rầu thở dài: "Anh coi tôi là bọ hung ư?" Ý là, bằng không sao lại muốn rơi vào hố phân chứ.

Có lẽ so sánh rất sinh động, hoặc có lẽ là biểu cảm buồn rầu của Việt Từ rất thú vị, Tư Minh Tu bất ngờ bị đùa cười, khóe miệng hơi hơi giương lên trên, thuần túy là buồn cười, nhưng sau giây lát đã lướt qua.

Anh nghĩ tới một việc khác, hỏi: "Chuyện trong nhà cậu đều xử lý ổn chứ, đừng lưu lại nhược điểm để bị tóm được."

Trong nhà, cụm từ này thật mờ mịt, nhưng nghe hiểu được là chỉ cái gì.

Việt Từ đang định trả lời cho anh ta an tâm thì chợt nghe thấy tiếng sấm nổ đoàng ngoài cửa sổ, anh xoay người xem, mưa to ập tới bất ngờ không kịp phòng.

Đúng lúc này có một cuộc điện thoại gọi đến, Việt Từ cúi đầu nhìn, là phó đạo diễn đoàn phim: "Cậu Việt, đạo diễn Phương nói hôm nay trời mưa rất thích hợp quay phân cảnh dưới trời mưa mà mấy ngày trước đã nói, cậu xem có thể quay lại đoàn phim bây giờ không? Đúng... ngay bây giờ."

Giọng nói rất to, truyền vào trong lỗ tai Tư Minh Tu.

Anh hơi nhíu mày nhìn trời tối đen ngoài cửa sổ: "Nghĩ đến là làm luôn, đạo diễn điên thật sự là danh bất hư truyền."

"Lúc trước cảnh quay này định dùng mưa nhân tạo để giải quyết, nhưng mấy lần quay đều không quá suôn sẻ, hoàn toàn không đạt được hiệu quả chân thực, diễn viên cũng không có cách nào nhập vai nên đành phải tạm gác lại." Việt Từ thuận miệng giải thích: "Hôm nay trời đổ mưa bất chợt, thực ra cực kỳ đúng lúc."

Anh một tay cúp điện thoại, một tay khác đã cởϊ áσ tắm bỏ xuống ghế sa lông, cầm quần dài mặc vào, bộ dạng thản nhiên không coi ai ra gì.

Tư Minh Tu xoay đầu, không kịp phòng bị thân thể trắng bóc làm cho phát hoảng, thân thể khỏe mạnh tươi tốt kia không chút cảnh giác nào bày ngay trước mắt. Mắt anh hơi động, im hơi lặng tiếng dời đầu đi, trầm tĩnh nói: "Mặc quần áo tử tế, tôi lái xe đưa cậu đến đó."

Việt Từ cài hết cúc áo sơ mi, khoác áo gió, không rảnh nói nhiều, gật gật đầu: "Đi thôi."

....

Phương Trung Quy vẫn còn mặc bộ áo ngắn lúc ban ngày chưa thay, dường như mới chỉ vội phủ thêm áo mưa bên ngoài, thậm chí còn chưa phủ hết: đỉnh đầu, hai má, cổ sớm đã bị nước mưa ướt đẫm mà chẳng quan tâm. Anh không ngừng cầm loa chỉ huy công việc tại hiện trường, giọng nói bình tĩnh đều đều, trật tự rõ ràng, khiến nhân viên đoàn phim nhanh chóng từ trong sự luống cuống trở nên trấn định.

Không lâu sau, nhân viên công tác đã chuẩn bị hoàn tất máy móc, đạo cụ, cả đám người đều mặc áo mưa xỏ ủng đi qua đi lại. Thời tiết tháng sáu nóng nực nhất trong năm đã bị trận mưa này xóa tan, một cơn gió lớn thổi qua lạnh đến mức làm người ta rùng mình một cái.

Mấy diễn viên đang yên đang lành bị triệu tập liếc nhau, đều có vẻ mờ mịt, luống cuống. Thời tiết như vậy, chưa nói đến mưa rào tầm tã, gió to đến nỗi hàng trăm cây cổ thụ còn đang ngã trái ngã phải, giờ này bọn họ chạy ra sườn núi quay phim thật sự không xảy ra sự cố gì chứ?

Khi Việt Từ đến, mọi người sôi nổi nhìn anh chăm chú, tựa như nhìn thấy bạn tâm giao, chờ vị diễn viên có phân lượng nhất đoàn này mở miệng nói chuyện. Hơn nữa đi sau anh còn có người đại diện Tư Minh Tu, khẳng định sẽ không để mặc cho đạo diễn làm ẩu như vậy!

Vừa nghĩ, mọi người vừa nhẹ nhàng thở ra.

Sau đó chỉ thấy Việt Từ nhìn khắp nơi một lượt, hơi dừng ở trên người Phương Trung Quy đang đứng dưới mưa, không nói gì, đi thẳng đến gian hóa trang cách đó không xa.

Từ từ..., thế là có ý gì??!