Chương 1: Xui xẻo

Đồ Trạch cảm thấy bản thân thực sự quá xui xẻo, lần đầu tiên được ngồi máy bay vậy mà lại gặp phải tai nạn trên không, lúc phi cơ đang rơi xuống với tốc độ nhanh chóng mặt, Đồ Trạch nhớ tới củ cải của ông nội có lẽ là không kịp thu hoạch rồi, tháng trước nhìn thấy chiếc cốc mà mình thích giờ cũng chẳng còn cách nào để mua nữa.

Dù sao thì cậu cũng là yêu tinh, Đồ Trạch chỉ là một thỏ yêu nhỏ bé yếu ớt vừa mới hóa thành người không lâu, giống như cái tên của cậu vậy, trước thì gọi là thỏ con sau biến thành người thì gọi là Đồ Trạch.

Giữa những tiếng hét chói tai và sự hỗn loạn đan xen với nhau, người vẫn chưa học cách bay lên trời như Đồ Trạch,cậu chỉ lặng lẽ lấy ra một cái chén, là một chú thỏ đam mê uống trà, có chết thì cũng phải chết ở trong chén.

Trong cabin vốn đã hỗn loạn, ánh sáng đèn chập chờn vài cái rồi tối hẳn, mất trọng lượng khiến đồ vật bắt đầu sai vị trí, giống như bị một gậy đánh trúng bàn bi-a, hỗn loạn, va chạm, không có trật tự...

Tai nạn xảy ra quá bất ngờ, đến lúc kịp phản ứng lại thì đã quá muộn, gặp phải tình huống như vậy ai mà để ý đến rằng thanh niên đang ngồi trên ghế đã biến mất từ lúc nào, chỉ còn lại chén trà sứ miệng rộng, một chú thỏ nhỏ trắng như tuyết làm tổ bên trong, chỉ có thể nhìn thấy hai cái tai thỏ run rẩy thò ra khỏi cốc vì sợ hãi.

Bên ngoài tối đen như mực Đồ Trạch cố gắng cuộn tròn bản thân nhắm chặt mắt lại, người ta đều nói rằng thời gian trước khi chết sẽ kéo dài rất lâu. Cậu cảm thấy tình huống bây giờ chính là như câu nói này vậy đó, trong khoảng thời gian vô tận này, cậu không khỏi nhớ lại cuộc sống "bình thường" của mình.

Đồ Trạch sinh ra trong một gia đình bình thường, trên có 134 anh chị dưới có 327 người em, bởi vì người dân trong làng Thỏ đã chật kín nên khi đào hố luôn bị đào đến phòng ngủ của người khác, dẫn đến những chú thỏ trưởng thành có năng lực sẽ chọn cách ra ngoài để kiếm sống.

Đồ Trạch được coi là một ngoại lệ trong số họ, chỉ sống trong mảnh đất nhỏ của mình, ngay cả việc đào hang để sắp xếp ba cái hang thỏ đơn giản nhất cậu cũng lười muốn làm, đặc biệt là sau khi làng Thỏ được kết nối internet, cậu thực sự đã trở thành một "trạch thỏ" hàng thật giá thật.

Khi em trai thứ 211 hoá thành người, cho đến lúc rời khỏi ngôi làng nhỏ Đồ Trạch vẫn còn đang đào hang để hóng mát, khi em gái thứ 301 kết hôn cậu đang làm tổ trong tách trà vừa ăn khoai vừa xem livestream. Khi những thỏ con của 327 em gái mải mê đào hố khắp mặt đất, Đồ Trạch cuối cùng cũng rời khỏi ngôi làng vì muốn gặp người bạn đã nói chuyện trong một năm trên mạng hơn nữa là để thành gia lập nghiệp.

Đồ Trạch đã dùng tài sản tích lũy trăm tuổi của mình để lấy trọn bộ thiết bị livestream, muốn quay lại khoảnh khắc tình yêu và cuộc sống tốt đẹp, ôm ấp niềm khao khát ở tương lai lão thỏ trăm tuổi rời quê hương, anh chị em thấy vậy nhao nhao gửi thư thăm hỏi, Đồ Trạch sau đó cũng trả lời toàn bộ. Từ đó, cậu một chân bước vào thế giới loài người.