Chương 5

“Hơn nữa Thần tướng Mạnh Quân vốn là một phàm nhân, nhưng vì... xảy ra một số chuyện nên mới có thể phi thăng lên tiên giới. Hắn nói vậy cũng không đáng ngạc nhiên lắm. "

Nếu là người bình thường nhất định sẽ kinh ngạc trước kỳ tích thăng thiên của một phàm nhân tầm thường.

Nhưng ta lại do dự một lúc rồi nói: “Vậy … chẳng phải hắn chỉ đáng tuổi con cháu ta à?”

Không hiểu sao nhưng ta cảm thấy Mạnh Bà hình như hơi nghẹn lại một chút.

Khi nhìn thấy Mạnh Quân lần nữa, ta hừ lạnh một tiếng rồi quay đi, giọng nói có chút bất đắc dĩ.

"Bởi vì ngươi vốn là phàm nhân, không biết quy tắc, cho nên bổn hung thú không thèm so đo mấy trò lưu manh vặt vãnh của ngươi!"

Mạnh Bà nói rằng cái tên này có một đội quân ba mươi vạn tử sĩ lận, tốt nhất nên kết bạn tốt với hắn ta.

Quả thực là cho dù là hung thú nhưng ba mươi vạn tử sĩ với ta vẫn “có chút” khó tiêu.

Dù trong lòng không phục lắm nhưng ta vẫn tin tưởng Mạnh Bà nói đúng.

Vì thế nên ta đã tự hiểu tên Mạnh Quân này hồi còn ở phàm trần chính là một tên hư hỏng nhiều tật xấu chuyên gia đi ghẹo gái =))

Ta thấy trong mắt Mạnh Quân hiện lên một tia ý cười.

Hắn nói: “Vậy thì phải cảm ơn phu… ngươi nhiều” Không biết tại sao, nhưng ta luôn cảm thấy chữ hắn định nói chính là “phu nhân”.

Mặt ta chợt nóng bừng.

Hung thú như ta mà tự dưng lại có chút ảo tưởng thẹn thùng là thế nào!!

Tội lỗi quá đi!

"Sao phải giả vờ khách khí làm gì? Cùng Kỳ nói, người như ngươi thì bị người ta gọi là mặt người dạ thú đó!"

Ta giả vờ tức giận, xoay người bỏ chạy.

Tứ đại hung thú, trong đó có hai thư hai hùng.

(Thư: con cái, hùng: con đực)

Ta chính là một trong hai nữ hung thú đó… Hừ! Ta phải chạy đi tìm Thao Thiết hỏi mới được.

Thao Thiết đã ở nhân gian nhiều năm, biết nhiều về nhân gian tất nhiên cũng nhiều hơn ta.

Sau khi ăn uống no say và đi dạo một vòng, ta mới kể cho Thao Thiết nghe chủ đề chính ngày hôm nay.

Sau khi nghe ta kể, Thao Thiết trông có vẻ sốc lắm.

"Mạnh Quân thần tướng? Hắn không phải là người quen cũ của ngươi sao?"

Trong chớp mắt, lúc nghe câu nói đó của Thao Thiết, ta đã tưởng mình vừa nhét canh Mạnh Bà vào tai.

“Ngươi nói thế là có ý gì?”

Ta cụp mắt xuống nhìn cái bụng hơi phồng lên của Thao Thiết, cảm nhận được sức sống bên trong, thầm hối hận.

Mịa, hỏi ai không hỏi lại đi hỏi bà bầu 3 năm =))))

Có lẽ thấy vẻ mặt như táo bón của ta, Thao Thiết rút lại vẻ trấn kinh.