Chương 9

Ta biết rằng Cùng Kỳ hoàn toàn không yên tâm khi ta nói chuyện với Chiết Huân, chắc chắn sẽ nghe lén ở bên ngoài.

Nhưng……

"Kỳ Kỳ, sao ngươi lại không cho ta gặp Thượng thần Chiết Huân chứ?"

"..."

Không nghe thấy câu trả lời, ta bối rối nhìn lên.

Cùng Kỳ tỏ ra khó chịu, giả vờ nhìn lên trời nhưng không nói gì.

"Kỳ Kỳ?"

"...Khuôn mặt của Chiết Huân có thể dễ dàng hút hồn một cô gái như ngươi! Ta chỉ là muốn ngăn ngươi đi lạc đường thôi!"

Trời ạ.

Làm sao một con hồ ly nhỏ lại có thể lạc lối khi nhìn một vị thần được chứ?

Nhưng... dường như ta hiểu được một cách mơ hồ.

Ta mỉm cười nói: "Kỳ Kỳ là đẹp nhất! Ta chỉ thích Kỳ Kỳ thôi!"

"... Cũng là ngươi có tầm nhìn xa trông rộng!"

Ta thấy chóp tai của Cùng Kỳ hơi đỏ đỏ.



Ngày hôm sau, Cùng Kỳ đi tìm ông lão bàn đào.

Cho đến khi không còn nhìn thấy hắn nữa, ta cúi đầu cảm thấy tội lỗi.

Quay người lại, ta lôi ra một cái khác của... gương nước ra từ dưới tổ.

Rất nhanh, một giọng nói có chút quen thuộc vang lên.

"Vậy ngươi muốn biết cái gì?"

Là Chiết Huân Thượng thần.



"Thượng thần, làm thế nào để thanh lọc huyết thống của ta?"

Ta nhìn hắn cầu xin.

Chiết Huân im lặng một lúc, cuối cùng khẽ thở dài.

"Thanh lọc huyết thống không khó, chỉ cần thu thập má.u phượng hoàng, lông đuôi phượng, vảy rồng và 14 loại linh quả thiên địa, luyện chế thành một viên, uống vào có thể chịu đựng được cơn đau phản phệ. "

"Vậy tại sao Kỳ Kỳ ... lại căng thẳng như vậy?”

Chiết Huân cụp mắt, bình tĩnh nói.

"Bởi vì... Bạch Hồ cổ xưa."

Đây là lần thứ hai ta nghe thấy cái tên này.

Ta không hiểu.

Bạch Hồ cổ xưa, chuyện gì đã xảy ra?



—— Bạch Hồ cổ xưa từng là con thú gần gũi nhất với Thiên đạo, Thiên đạo còn ưu ái nó hơn cả những hung thú.

------ Nhưng tộc của chúng đã phạm phải những tội ác tày trời, trở thành tộc bị Thiên đạo đày đọa và tiêu diệt.

—— Huyết thống của Bạch hồ cổ xưa mạnh đến mức nếu dùng vũ lực tước bỏ sẽ dẫn đến tử vong.

—— Còn nếu xé bỏ huyết mạch của chính mình, để lại huyết mạch Bạch hồ cổ xưa ...

Vừa dứt lời, sấm sét đã ập đến.

--- Bất tử... bất diệt.

Vĩnh viễn sẽ phải chịu đau đớn khôn cùng.

Ta nhớ lại những gì Chiết Huân đã nói và nhìn Cùng Kỳ, người đang vội vã chạy về phía ta.

Nước mắt bất giác rơi xuống.

Sau lần đó, bất cứ khi nào Cùng Kỳ ra ngoài, ta đều đi theo hắn không rời nửa bước.

Cùng Kỳ bất lực: “Nhóc con, ta sắp đi đánh nhau! Ngươi cứ lẽo đẽo theo ta làm gì!"

Ta lao vào vòng tay hắn,

"Vậy thì đừng đánh nhau nữa! Kỳ Kỳ, chúng ta đi chơi thôi!"

Ta hiểu rồi.