Chương 8

Sau đó vết đỏ trên khuôn mặt nâu của hắn nhạt dần, trở nên trắng bệch một cách khó hiểu.

Hắn buột miệng nói: "Nhóc con, ngươi có thấy khó chịu không?"

"Đây là do huyết thống phản phệ, khiến cho ngươi không thể hoàn toàn chuyển hóa thành hình người."

Một giọng nói lạnh lùng phát ra từ chiếc gương nước.

Ta đang vùi đầu trong vòng tay của Cùng Kỳ, nghe giọng nói này, tò mò.

Ở đó có ...

Người đàn ông này là phu quân của hung thú Thao Thiết, giờ đã thăng thiên thành Thượng thần Chiết Huân.

“Nó có ảnh hưởng đến nhóc con không?” Cùng Kỳ nghiến răng nghiến lợi hỏi.

"Cùng Kỳ, ngươi và ta đều biết rằng phải rửa sạch một phần huyết thống thì nó mới có thể sống qua tuổi trưởng thành.”

"Nhưng sẽ phải chọn huyết mạch nào để giữ lại, và cái giá phải trả..."

Chiết Huân chưa kịp nói xong đã nghe thấy Cùng Kỳ giận dữ hét lên: "Im đi!"

Đối phương dường như rất quen thuộc với tính cách của Cùng Kỳ, cuối cùng cười nhẹ và ngừng nói.

Nhưng ta lại muốn biết.

Cái giá đó, liệu ta có trả được không?

Và... liệu nó có ảnh hưởng gì đến Cùng Kỳ không?

Thật không may, tôi hiểu Cùng Kỳ quá rõ.

Hắn nhất định sẽ không cho ta biết.

Ta cúi đầu suy nghĩ hồi lâu rồi đột nhiên đứng dậy nhìn lên.

Khi ta nhìn thấy Chiết Huân trong gương nước, ta sững sờ trong giây lát.

Ta vốn cứ tưởng phu quân của Thao Thiết sẽ là một người đàn ông cao lớn, cường tráng và khó gần như Cùng Kỳ.

Không ngờ... hóa ra hắn lại là một vị tiên trông lạnh lùng không tì vết.

Ta còn chưa kịp suy nghĩ đã nghe thấy giọng nói cáu kỉnh của Cùng Kỳ:

"Nhóc con, ngươi đang nhìn cái gì vậy! Đừng nhìn hắn!"

Vừa nói, hắn vừa vội che mắt ta lại.

Ta mỉm cười, nheo mắt lại, dụi đầu vào người Cùng Kỳ, hành động như một đứa trẻ.

"Kỳ Kỳ~ Ta muốn hỏi Thượng thần một điều riêng tư ~"

"Được được được! Chỉ có thể hỏi, không thể nhìn!" Cùng Kỳ hung hăng nói.

Ta kêu lên nhẹ nhàng và ngọt ngào: "Kỳ Kỳ~"

Cùng Kỳ không còn cách nào khác đành phải đi ra ngoài, nhưng ta vẫn thấy hắn đang lén liếc Thượng thần Chiết Huân.

"Tiểu hồ yêu, ngươi muốn hỏi cái gì?"

Chiết Huân bình tĩnh hỏi, như thể không ngạc nhiên khi ta sẽ đặt câu hỏi.



Sau khi hết nửa nén nhang, Cùng Kỳ lại quay trở lại hang động.

Hắn theo thói quen bế ta vào lòng và cất chiếc gương nước đi mà không thèm chào hỏi ai.

Vừa cất vừa thì thầm trong miệng:

"Muốn biết chuyện ở thượng giới thì hãy hỏi ta, ta cũng biết!"

Nghe vậy, ta không khỏi vùi đầu vào vòng tay hắn mỉm cười.