Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Hung Thần

Quyển 2 - Chương 55: Về quê – Kỳ 5

« Chương TrướcChương Tiếp »
Lý Huỳnh Lam chỉ mang theo một vali nhỏ làm tùy thân, gửi đơn xin nghỉ đến trường học với lý do

không khỏe xong liền lên chuyến bay đến tỉnh F. Trải qua một đường xóc nảy từ huyện Y đến xã

G, cậu nhỏ đơn độc một mình còn suýt mấy lần bị lạc đường, may sao gặp được một ông chú tốt bụng tại bến xe, nhận tờ 100 tệ của

Lý Huỳnh Lam xong, dùng xe máy kéo mất nhiều giờ đồng hồ mới

chở được cậu vào thôn, bởi thế mà bấy giờ trời đã tối mịt.

Lý Huỳnh Lam cố gắng dựa theo trí nhớ của mình để lần tìm

đến nhà

Cao Khôn. Khó khăn lắm mới tới nơi, vậy mà kết quả nghênh đón cậu lại là cửa nhà đóng chặt cùng một khoảng sân tối đen như mực. Lý Huỳnh Lam thử gọi vài tiếng, vẫn không thấy Cao Khôn đâu, ngược lại còn gọi một cô

gái đi ra từ nhà đối diện, đó là cô em họ của Cao Khôn.

Cô gái cũng nhận ra Lý Huỳnh Lam, tính cô nàng có hơi nhát gan, song nhác thấy Lý Huỳnh Lam chẳng qua cũng chỉ nhỡ nhỡ như mình, vì thế ráng can đảm lên trả lời cậu: “Cậu… tìm anh họ tớ

hả? Anh ấy với ba tớ

qua thôn bên thăm cậu tớ

rồi.”

“Cậu của cậu bị sao?” Lý Huỳnh Lam thầm nghĩ quả nhiên Cao Khôn đã về đây, vừa nghe thế thì hỏi lại ngay.

Cô gái kể hết

đầu đuôi sự tình của Cao Trọng Thủy cho Lý Huỳnh Lam nghe, lại nói: “Giờ tối rồi, không biết họ có về được không nữa.”

Thấy Lý Huỳnh Lam đứng bất động, cô nàng nói: “Cậu… muốn vô nhà tớ

ngồi tí không?”

Lý Huỳnh Lam nhớ trong nhà cô còn có thêm người đàn bà điên kia, vẫn lắc đầu: “Tôi ngồi trong sân chờ.”

Cô nàng cũng không nói nhiều nữa chỉ gật gật đầu, quay vô nhà, có điều đợi bên trong mới được một lát cô lại trở ra, trong tay cầm một xâu đồ, vốn định nói trước kia để dễ tìm anh họ mình nên cô có giữ một bộ chìa khóa, Lý Huỳnh Lam có thể mở rồi vào, nhưng tại sao

đối diện chẳng còn bóng dáng ai

thế này, sân nhà họ Cao rộng như vậy mà giờ chỉ còn một khoảng không vắng lặng, xơ xác vài chiếc

lá rụng bay xào xạc.



gái dòm trái dòm phải, lại nhìn chỗ vừa rồi đứa nhỏ kia mới đứng, khó hiểu chau mày…



Mấy năm nay, Cao Khôn luôn

lo lắng cho thân phận của Lý Huỳnh Lam sẽ gặp phải những nguy hiểm khó lường, nên lúc nào cũng che chở mọi hướng chung quanh cậu. Nhưng thật ra, Lý Huỳnh Lam không phải là

một đứa trẻ không hề có tâm phòng bị, trái lại, cậu không chỉ có những kỹ năng sống cơ bản, mà còn có khả năng tự gánh vác và năng lực

phòng ngự hơn cả đám bạn đồng trang lứa. Bằng

không cứ thử sống theo cách bỏ mặc của Lý gia, không chừng Lý Huỳnh Lam đã sớm chết N lần.

Mà ngay lúc này, khi cậu biết

đang có người theo dõi sau lưng mình, Lý Huỳnh Lam cũng đã phát hiện từ trước, song sở dĩ cậu không lập tức trốn tránh hay gọi người tới là do

đối phương ắt còn trốn nhanh hơn cậu.

Bóng dáng lùn thô kệch thập thò đằng kia, tất nhiên Lý Huỳnh Lam chỉ cần thoáng liếc mắt đã nhận ra, đó là người bàn việc làm ăn với Cao Trọng Thủy lần trước – ông chủ Trần. Cả một thời gian gần đây gặp vấn đề về thức ăn gia súc thì cái người đứng đầu sóng ngọn gió này lại biệt tăm biệt tích, bên nhà Cao Khôn phải một mực chạy đi tìm gã, nào ngờ gã lại lén lút tự dâng mình đến cửa, vì để

thăm dò tin tức chăng?

Có điều, Lý Huỳnh Lam không có ý định đuổi theo, cậu biết rõ trọng lượng bản thân, dù sao cũng chả vật nổi gã này, nhưng ai dè gã đàn ông kia cứ cuống quít nóng vội chạy trốn, chưa được vài bước đã bị vấp phải một cành cây ngã ập vào đống rơm, không biết đυ.ng trúng gì rồi, mà mới đó chẳng thấy

động đậy nữa.

Lý Huỳnh Lam đợi một

lát vẫn không thấy có phản ứng, lúc này mới nhặt một cục đá

trên mặt đất lên, từng chút từng chút đến gần. Sau

đó dù cậu có

dùng cục đá ném gã, hay cả gan đá rồi đạp gã cách mấy, tên kia vẫn chẳng hề có động tĩnh. Lý Huỳnh Lam xác nhận chắc là gã đã bị bất tỉnh, đang nghĩ chuyện gọi cho

Cao Khôn hay trực tiếp báo cho cảnh sát, thì dưới chân lại thấy đau xót, toàn thân ngã vật

trên đất, tiếp theo

không đợi cậu lên

tiếng, một phát gậy đập vào sau gáy!

Lý Huỳnh Lam tức khắc biết mình

gặp phải chuyện không may, ngay sau đó trước mắt đã tối sầm…

Chẳng qua

cậu không mất ý thức được bao lâu, vì cậu vẫn

có cảm giác đối phương đang túm tay mình lên

một chiếc xe, rồi

dùng dây thừng trói tay chân mình lại, tiếp theo xe liền quanh co khúc khuỷu chạy đi, rốt cuộc chạy qua bao lâu thì Lý Huỳnh Lam không rõ lắm, tóm lại là đã ra khỏi thôn.

Trong bóng tối cậu

một mực cố gắng phân tích

hoàn cảnh xung quanh, tìm cách có thể cởi trói tay, nhưng

cố gắng thật lâu vẫn

không thành công. Đến khi xe dừng lại, cửa xe mở ra, đối phương kéo cậu

xuống xách một đường vào một căn

phòng, sau đó dùng dây xích khóa chặt cậu lại lần nữa. Lý Huỳnh Lam mới hoàn toàn xác nhận đây là mưu tính từ trước, có lẽ từ lúc mình vừa đặt chân vào thôn đã bị bám đuôi. Vừa rồi

còn làm

bộ ngã sấp xuống lừa cậu cắn

câu, sau đó lại mang cậu đến đây nhốt.

Thế nhưng,

gã đã bắt đầu chuẩn bị từ lúc nào, mục đích là gì? Dùng mình để uy hϊếp Cao Khôn? Làm con tin?

Lúc

Trần Hải Vân

mở đèn trong phòng rồi quay đầu thì bắt gặp biểu tình đang

cắn răng trừng mắt nhìn mình của đứa trẻ kia, Trần Hải Vân cười cười, đoạn ngồi xổm xuống

trước mặt Lý Huỳnh Lam dí sát mặt gã vào nói: “Đừng có suy nghĩ lệch lạc thì bớt ăn khổ, hiểu chưa?” Nói xong lại chạm ngón tay vào

làn da trắng mịn nói không nên lời, vừa định cảm thụ

thêm tí nữa đã bị Lý Huỳnh Lam đá vào bụng một cước, Trần Hải Vân giận dữ, trả lại bằng một cái tát, đánh cho đầu Lý Huỳnh Lam va thẳng lên

bức

tường phía sau, phát ra tiếng dội thật lớn.

Trần Hải Vân đứng lên nhổ mạnh một ngụm nước bọt, dữ tợn nói: “Vừa mới nói xong đã

cứng đầu, đừng ép tao trừng phạt mày.”

Đầu Lý Huỳnh Lam bị trúng

đòn, nặng

nề ngã trên sàn

đất một hồi vẫn không phản ứng được, giữa cơn choáng váng cảm giác gã đàn ông kia

tắt

đèn rồi ra ngoài. Sau đó vang lên âm thanh khóa lại, thật dày thật kĩ tận mấy

vòng, ước chừng cả nửa phút sau

mới khóa xong, cuối cùng chỉ còn lại

Lý Huỳnh Lam một mình trong bóng đêm dơ tay không thấy nổi năm ngón.

Chiều dài dây xích này rất ngắn, thậm chí cũng không đủ cho Lý Huỳnh Lam đứng lên được, cậu cứ nằm sấp như vậy cả một đêm, thẳng đến khi bên

tai nghe thấy động tĩnh bên ngoài. Ban đêm ở vùng nông thôn cực kì

lạnh, mấy tiếng đồng hồ

qua đi tay chân Lý Huỳnh Lam đã không còn cảm giác. Lúc mới vừa bật đèn, cậu thấy rõ chỗ

này hẳn là một kho vật liệu, xung quanh chất đầy mấy đống hàng hóa lung tung, còn có một loại cỏ có mùi khiến

người ta buồn nôn lan tràn trong không khí, Lý Huỳnh Lam sờ soạng hồi lâu, vẫn không tìm được thứ nào có thể lợi dụng.

Không cần vội, không cần vội… Mày không được

sợ hãi, mày nhất định phải nghĩ được biện pháp ra ngoài.


Nơi này không có di động, không có cách

liên lạc, thậm chí Cao Khôn còn chưa biết mày đến

tìm anh ấy, ngoại trừ dựa vào chính mày, ngoại trừ dựa vào chính mày thôi.


Lý Huỳnh Lam một lần lại một lần tự

gia cố tâm lý cho bản thân, cậu không còn đợi gã đến nhìn mình nữa, vì chỉ khoảng khi trời vừa hừng sáng, cửa sắt kho chứa đồ sẽ

vang lên lạch cạch, rồi phía

ngoài dường như chỉ mở ra một khe hở nhỏ cỡ

đồng xu, chưa gì đã bị gã đóng lại ngay. Sau đó nghênh đón Lý Huỳnh Lam, lại là một quá trình chờ đợi dài đằng đẵng và buồn chán.

Gã không cho cậu ăn cơm, chẳng qua

mỗi

ngày vẫn sẽ đến ngó

cậu hai lần, Lý Huỳnh Lam cứ thế bị bỏ đói hết

ba ngày, mới

đầu tinh thần còn có thể chống cự, nhưng rồi cũng dần tiêu hao theo sinh lý, và chỉ sót lại một mảng

trì độn vì đã kiệt quệ. Trong không gian tối tăm, rơi vào tình cảnh bơ vơ không nơi nương tựa, thân thể suy yếu, hết thảy mọi thứ như đang thử thách đứa nhỏ đã sống trong nhung lụa từ khi mới chào đời. Mà điều duy nhất đứa nhỏ này có thể làm, chính là cố gắng không để bản thân mình tuyệt vọng.



Ba ngày sau, chờ

đến khi cánh cửa chỉ mở

được cỡ một đồng xu đó

hé ra lần nữa, rốt cuộc Lý Huỳnh Lam đã không nhịn được mà mở miệng, giọng cậu giờ này khàn hơn rất nhiều so với tưởng tượng, khô khốc gần như

phải xé rách cả cổ họng.

“Tôi đói quá, ông… ông có thể cho tôi chút đồ ăn được không?” Cậu tận lực thì thào từng chữ, lẫn thêm

vẻ cầu khẩn.

Vậy mà vừa nói xong, cánh cửa kia vẫn

vô tình đóng sập lại, Lý Huỳnh Lam trừng mắt nhìn nơi đó, rốt cuộc

thoát lực ngã sấp xuống đất.

Đến gần tối, họ Trần lại mở cánh cửa kia ra, mang vào

một ít thức

ăn, một đống sền sệt

căn bản không phân nổi

là cái gì, bóp miệng

Lý Huỳnh Lam ra đổ hết vào.

Lý Huỳnh Lam đương nhiên sẽ không bằng lòng, gã nổi nóng lại sắp đánh cậu, có điều vừa nhác thấy chỗ trước đó ở trên mặt cậu vẫn còn bị sưng, lại thu tay về.

Lý Huỳnh Lam nghe gã lầm bầm: “Hỏng rồi lại mất giá…”

Trong đầu cậu nổ ‘uỳnh’ một tiếng, nước mắt dâng đầy khóe mi

rốt cuộc cũng không kìm được nữa mà trào ra, Lý Huỳnh Lam vừa nức nở vừa cầu xin: “Đừng… Tôi muốn về nhà, xin ông thả tôi về đi mà… Xin ông đấy…”

Cậu

khóc đến giàn giụa nước mắt, mặc

dù toàn thân đều chật vật vô cùng nhưng bộ dáng này lại khiến Trần Hải Vân vừa thoạt nhìn đã ngơ ngác hồi lâu, tiếp đó khóe miệng liền câu lên một nụ cười có phần nham hiểm vừa như si mê, vội vã vươn tay ra lau nước mắt cho cậu.

“Đừng

khóc đừng

khóc, mày ngoan một chút thì sẽ không có chuyện gì hết đâu, nhé, cục cưng bé nhỏ… Thật chẳng

nỡ giao luôn như vậy, bao lâu rồi mới gặp được món hàng tốt thế này.”

Lý Huỳnh Lam bị gã gọi đến

rét run cả người, nhưng cậu vẫn

cắn răng chịu đựng ghê tởm, run rẩy gần như sợ hãi đến gần gã đàn ông, quả nhiên được đối phương đáng khinh ôm lấy.

Ngay lúc gã cũng sáp mặt lại đây với ý đồ cho cậu chút an ủi thân mật, Lý Huỳnh Lam đột nhiên đưa tay lên, dùng hết sức lực từ khi bú sữa mẹ lấy dây xích trong tay hung hăng siết cổ gã.

Mấy ngày này cậu suy nghĩ ra rất nhiều biện pháp, nhưng cũng vô dụng, tất thảy đều

vô dụng, cậu

bị nhốt trong này, không người nào biết, tay không một tấc sắt, mà hiển nhiên là đối phương

đang

sử dụng thủ đoạn tuyệt thực giam cầm

nhằm đánh tan ý chí của cậu. Lý Huỳnh Lam chỉ còn cách nhanh, nếu không nhanh, dù có dọn đường cậu cũng không đi nổi, chứ nói chi là chạy?

Thế nhưng, sức một đứa nhỏ sao địch nổi một tên đàn ông trưởng thành, đã vậy, trước kia Trần Hải Vân còn làm nông, mặc dù dáng người không cao to, nhưng tứ chi

thô ngắn lại rất có lực. Lý Huỳnh Lam liều mạng khiến



ngạt thở một trận, tuy nhiên

khi rơi vào tình thế nguy hiểm tới tính mạng, đối phương cũng sẽ bùng nổ, dù ra sức kéo nhưng

kết cục dây xích trên tay Lý Huỳnh Lam vẫn bị đối phương giãy khỏi, sau đó Trần Hải Vân điên lên, thẳng tay

đánh đập cậu một trận

tàn nhẫn.

Lý Huỳnh Lam đau đớn hứng chịu

hết thẩy quyền cước trên người mình, ý thức dần tan rã, lúc này đây, cậu

biết, khả năng mình trốn được khỏi nơi này là

càng ngày càng nhỏ…



Lần nữa tỉnh lại là khi bị tiếng ồn ào từ đâu đó đánh thức, Lý Huỳnh Lam chóng mặt hoa mắt, cả người đều nhói đau đến mức cả một ngón tay cũng không động đậy được, nhưng trong mơ màng vẫn thoáng nghe thấy tiếng khóc của trẻ con vang bên tai.

Cậu khó khăn cố lết

vài

bước, dán sát lỗ tai lên tường, quả nhiên tiếng khóc truyền ra từ phòng bên cạnh, trong đó còn kèm theo tiếng

quát mắng

phẫn nộ, đương nhiên

là của Trần Hải Vân, gã đang

đe dọa đứa trẻ kia

mà dám

ồn ào nữa là

cắt mũi với tay chân nó ngay lập tức, đứa trẻ

thành công bị dọa. Có điều

chẳng được bao lâu lại khóc tiếp, khóc đến

khàn cả giọng, cuối cùng hình như còn cắn Trần Hải Vân một ngụm, thế là lúc này gã kia

cũng không lưu tình nữa, so với lực đánh

Lý Huỳnh Lam ban nãy còn nặng hơn vài phần trừng phạt đứa trẻ đó một trận, rốt cuộc cũng

đổi lấy được một không gian yên tĩnh.

Lý Huỳnh Lam nghe tiếng động kia, chỉ cảm thấy hận ý đang lan tràn khắp l*иg ngực, trước khi gã đàn ông vào đây lần nữa, Lý Huỳnh Lam gần như có một loại xung động muốn lôi gã chết chung một chỗ.

Giây trước trong lòng cậu còn đang có ý chí đang có hy vọng, đang có quyết tâm nhất định phải rời

khỏi nơi này cho bằng được, thì ngay giây sau, lúc gã đàn ông

xách một người khác vào đây, ngọn hải đăng của Lý Huỳnh Lam đã lập tức bị gió bão càn quét dập tắt.

Trần Hải Vân nhìn cô gái ngã lăn trong góc, lại đá lên cánh cửa, sắn tay áo lên chửi: “Một đám đều không biết nghe lời thế này, được, vậy cứ để bố mày giáo huấn tụi bây, bắt đầu từ mày….”

Trong bóng tối thâm trầm, Lý Huỳnh Lam mơ hồ nhìn thấy hình dáng cô gái đang không ngừng run lẩy bẩy bên chân mình, ý thức được gì đó cậu đột nhiên hét to: “Đừng… Ông không thể làm vậy, ông là đồ

súc sinh!”

Trần Hải Vân nghe xong lại cười ha hả, ‘Xoẹt’ một tiếng, là tiếng xé rách quần áo, a ô một tiếng, là tiếng cô gái kêu khóc.

Lý Huỳnh Lam xông lên muốn ngăn cản, nhưng bị dây xích trói chặt

căn bản không cho cậu có

cơ hội này, mặt thô ráp của dây xích cứ thế cứa hết lên làn da, máu thịt lẫn lộn mà vẫn không tài nào thoát khỏi, hoàn toàn bất lực.

Nhìn cảnh tượng trước mắt mà cả đời này mình cũng

không bao giờ quên được, trong không gian bao trùm tiếng khóc

thảm thiết “Ba mẹ….cứu cứu con với”, đây là lần đầu tiên Lý Huỳnh Lam chảy xuống giọt nước mắt tuyệt vọng.

Không biết qua bao lâu, rốt cuộc

Trần Hải Vân cũng chịu đứng khỏi nữ sinh kia, vừa

cài thắt lưng vừa đến

bên cạnh Lý Huỳnh Lam đang xụi lơ trên mặt đất, dùng chân đá đá cậu.

“Còn lì

nữa không? Hửm? Trách thì đi mà trách mày đã gặp nó, nó thấy mày vào thôn rồi, nếu không vậy người ngoài tới đây thì sao.” Nói

đoạn lại chép chép miệng, như vẫn còn trong dư vị, lại ghét bỏ nói, “Tuổi thì lớn rồi, nom cũng chả được đẹp, nhưng ai biểu nó không được giá như

mày chứ, cứ thử

dùng trước cũng không tệ.”

Dứt lời

lại hừ cười sờ soạng khuôn mặt của Lý Huỳnh Lam, hài lòng thoả dạ bước ra ngoài.

Lý Huỳnh Lam nghe tiếng cửa sắt kia khép lại, móng tay dùng sức cào ra mấy vệt

máu

trên mặt đất.



Ba ngày sau chính là địa ngục trần gian thống khổ nhất trong suốt mười bốn

năm trên đời của

Lý Huỳnh Lam, đứa trẻ phòng bên cứ thế liên tục thay đổi, có lúc lưu lại vài tiếng, có lúc lưu lại cả buổi mới

bị dẫn đi. Bọn họ bị chuyển về đây

từ bốn phương tám hướng trong thôn, nơi

đây hẳn là một trạm trung chuyển. Nhưng có điều, từ đầu đến cuối

cũng chỉ có một mình

Trần Hải Vân xuất hiện, gã

rất

cẩn thận, dường như

không cho bất luận kẻ nào biết đến nơi này. Lý Huỳnh Lam dựa vào âm thanh để

phân biệt, đứa trẻ nhỏ nhất đại khái khoảng năm sáu tuổi, lớn

chút nữa thì mười một mười hai, mà mình thì xem như lớn nhất.

Cậu từng một lần

nghe lén Trần Hải Vân gọi điện thoại, đối phương nói, cậu có thể bán được giá cao nhất. Chẳng qua, do cậu

không chịu nghe lời, nên còn phải từ từ. Về phần bán đi đâu làm gì, Lý Huỳnh Lam không muốn nghĩ nữa, cậu

chỉ biết rằng

ý chí của mình đang

ngày một sụp đổ.

Sau lần đó, Lý Huỳnh Lam từng thử một lần

đến

gần cô em họ Cao Khôn, nhưng lại bị đối phương hung hăng cắn một ngụm, rồi cô gái kia liền bắt đầu thét chói tai không biết

chừng mực, Lý Huỳnh Lam muốn cho cô câm miệng, vì cứ thế này sẽ

phải hứng chịu thêm một lần tàn ác của

Trần Hải Vân. Song rõ ràng nữ sinh nọ đã nhanh mất đi khả năng

tự kiềm chế hơn so với Lý Huỳnh Lam, và hiển

nhiên là lại gặp phải một kết quả tồi tệ nhất.

Ba ngày, Trần Hải Vân vào đây được

ba lần,

sau khi bị giày vò thì cô gái kia cũng hết sức chống cự, mà dưới sự tra tấn như vậy, bản thân Lý Huỳnh Lam cũng đã hoàn toàn gục ngã, tiếng thét, đánh đập, tăm tối, bịt kín, mùi cỏ, các loại âm thanh ghê tởm, va chạm, đang đồng loạt ăn mòn từng

ý chí còn xót lại

của Lý Huỳnh Lam, cậu

không chống đỡ được nữa, cậu không cứu nổi ai, cũng không cứu nổi

chính mình, cậu

rất oán

hận, mà cũng rất

sợ hãi.

Ai làm ơn tới cứu tôi với,

làm ơn tới cứu tôi đi…..


Cao Khôn, Cao Khôn, anh ở đâu…..

Anh ở đâu?



Cô gái bị bắt

tới ngày thứ tư, cũng là ngày thứ bảy Lý Huỳnh Lam ở nơi này, đứa trẻ kiêu ngạo cúi đầu với

sự thật, khi Trần Hải Vân toan tới gần cô gái, Lý Huỳnh Lam bi thương

nói với gã: “Xin lỗi, tôi sẽ nghe lời, ông

thả cô ấy đi đi, thả cô ấy…”

Giọng nói nhu thuận lại hèn mọn ấy

đã thành công thu hút sự chú ý của

Trần Hải Vân, Trần Hải Vân cười cười quay sang kéo Lý Huỳnh Lam dậy, ra chiều tiếc rẻ

nói: “Mày muốn nghe lời thế nào đây? Hửm, bé con, mẹ kiếp, vốn định nhịn rồi, mà giờ thực khó mà nhịn nổi…..”

Gã bổ nhào tới hệt như con sói đói

gắt gao nhìn chòng chọc vào gương

mặt của

Lý Huỳnh Lam, đoạn nôn nóng muốn

xé nát quần áo cậu. Có điều, do

Lý Huỳnh Lam từ lúc bị nhốt đến nay, toàn bộ ăn uống sinh hoạt

đều giải quyết cùng một chỗ, thì hiển nhiên là cực kỳ bẩn. Trần Hải Vân kia cũng có chút ghét bỏ, nhưng lại luyến tiếc, giữa lúc đang nhất thời mâu thuẫn chỉ lấy tay không ngừng ve vuốt thân thể cậu.

Bất chợt, gã biến sắc, tay thò vào quần của Lý Huỳnh Lam mò mẫm, kinh ngạc nói: “Sao lại có cái này?” Mắng xong lại tự phỉ nhổ bản thân, thầm nghĩ mình sơ ý, thế mà lại quên tra xét ngay từ đầu, chẳng qua mắng xong lại

nói: “Nếu đã vậy thì dù có khui hàng, cũng không sợ mất giá nữa rồi.”

Nghĩ đến đây, mắt gã cũng nheo lại cười hiểm, hai ba đợt xé áo sơmi của Lý Huỳnh Lam xong lại muốn

đi lột quần cậu.

Lý Huỳnh Lam cảm nhận bàn tay đang giao du trên thân thể mình mà muốn nôn khan từng đợt, cậu chịu đựng đến phát run cả người, mắt thấy sắp nôn ra, bỗng dưng bên trái xuất hiện một chân tấn công tới, bất ngờ giúp cậu thoát khỏi Trần Hải Vân!

Vừa rồi, để tiện

hành sự nên Trần Hải Vân mới nới lỏng chút dây xích bên chân cho

cô em họ kia, mà

không ngờ chính điều này lại tạo cơ hội cho

đối phương phá hỏng

chuyện tốt của mình. Tiếc thay

sức con gái không lớn, chỉ tách Trần Hải Vân ra được

một khoảng, còn bản thân lại bị té ra mặt đất, cả hồi lâu vẫn chưa gượng dậy nổi.

Mắt thấy Trần Hải Vân giận dữ bật dậy, nhấc chân sắp đá lên người

cô gái, thân hình tức thì chấn động, trên mặt lộ vẻ thống khổ quay đầu lại, liền bắt gặp mảnh kim loại dài trên tay Lý Huỳnh Lam, một đầu có hình răng cưa. Đúng là một trong số lưỡi dao trộn dùng để cắt thức ăn gia súc bên cạnh, cũng không biết cậu đã lấy xuống từ lúc nào, trên tay đầm đìa máu tươi, một vài miệng vết thương đã sâu hoắm đến độ thấy cả

xương.

Mà giờ phút này, một phần ba mũi dao kia đã cắm vào ngực Trần Hải Vân. Chẳng qua thứ này chỉ rộng cỡ lưỡi dao gọt trái cây, thực ra Lý Huỳnh Lam muốn nhắm vào gáy của gã, nhưng lại bị Trần Hải Vân trong lúc vô tình tránh được, nên lúc này chỉ làm hắn

bị thương, cũng không thể làm chết người, e rằng đã vụt mất cơ hội tốt nhất.

Quả nhiên, ngay sau đó lưỡi kim loại kia đã bị Trần Hải Vân nhịn đau rút ra, gã

lập tức nắm

tóc Lý Huỳnh Lam, nghiêm mặt

dữ tợn nói: “Đồ chó chết, muốn hại tao, xem tao dám gϊếŧ chết mày không!”

Dứt lời

dùng sức ném Lý Huỳnh Lam té văng trên mặt đất, cái ót trực tiếp đập xuống nền vang lên một tiếng trầm đυ.c, sau đó lại là một trận quyền đấm cước đá điên cuồng đòi mạng, không mảy may chừa

chút đường lui, đánh cho Lý Huỳnh Lam hộc ra hai ngụm máu tươi, mặt Trần Hải Vân đỏ gay, trừng đứa nhỏ

đang dở sống dở chết trên nền đất, cũng bất chấp việc làm ăn, tức giận dùng lưỡi dao sắc bén trong tay

đâm thẳng xuống đầu Lý Huỳnh Lam!

Ngay lúc này ngoài cửa đột nhiên vang “ẦM” một tiếng, cánh cửa chưa kịp khóa đã

bị người bên ngoài mạnh mẽ đá văng ra, một bóng người cao lớn xuất hiện trước cửa.
« Chương TrướcChương Tiếp »