Trác Diệu không đáp, mà Lý Huỳnh Lam bên kia cũng chẳng nói lời nào, hai người mắt to mắt nhỏ trừng nhau như vậy khiến Phan Minh Câu chẳng còn cách nào ngoài việc trách mắng Vạn Hà.
Vạn Hà cũng biết chính mình đã sai nên không dám oán gì, chỉ là Lý Huỳnh Lam đằng sau đã ngắt lời “Không liên quan tới anh ta, ngày mai tôi có thể bắt đầu.”
Phan Minh Câu không để ý tới Lý Huỳnh Lam, chỉ hỏi Vạn Hà “Bác sĩ nói thế nào?”
Vạn Hà thành thật đáp “Lúc ngã xuống nước bị đυ.ng đầu, cũng may không đυ.ng phải cầu nhảy, mà là quệt vào ván trượt trong tay, cho nên hơi xước da…”
Phan Minh Câu thầm nghĩ “cũng may” cái rắm, nếu thật sự là đập phải cầu nhảy cậu cảm thấy tôi còn đứng đây nghe cậu lảm nhảm sao.
Trác Diệu một bên nói “Nghỉ ngơi vài ngày.”
Phan Minh Câu không đoán được kết quả này, Lý Huỳnh Lam nhíu mày, vốn định mở miệng lại chẳng biết nghĩ tới cái gì lại thôi, mà Vạn Hà bên cạnh cũng không dám lằng nhằng, sự tình cứ như vậy đã được quyết định.
Trác Diệu tuy quan tâm tới Lý Huỳnh Lam, nhưng hai người cũng không phải là dạng người nhiều lời, chuyện này vừa kết thúc, việc thăm người cũng chẳng còn có ý nghĩa gì, bên trong gian phòng lại lâm vào trầm mặc, chỉ thấy một lúc sau có tiếng điện thoại réo, Phan Minh Câu mở điện thoại ra nghe
Trác Diệu vào ngành đã hai mươi năm, hiện tại đã là ông lớn trong ngành giải trí trong nước, lại còn là cổ đông trụ cột của công ty, Phan Minh Câu ra quyết định gì theo thói quen cũng phải hỏi ý kiến y trước, giống như bây giờ, vừa cúp máy xong đã không nhịn được nói “Lại phiền toái rồi” sau đó đem chuyện này nói với Trác Diệu.
Nguyên lai một thần tượng trong công ty vô ý ngã từ ban công xuống gãy mấy cái xương sườn, đương nhiên là đây là lời công bố với bên ngoài thế, bọn họ vừa nghe đã biết người kia dính phải mấy đồ không sạch sẽ khiến đầu óc không rõ ràng, chuyện này cũng không phải một sớm một chiều, chỉ là lại liên lụy tới y mà thôi.
“Lại nói, bên Hách Định Xuyên muốn làm thế nào? Nếu lão biết, mấy năm nữa đừng mơ tưởng đưa tiểu tử kia lên thuyền” Nếu không phải địa điểm có chút đặc biệt, Phan Minh Câu đã muốn bạo phát.
Trác Diệu nghĩ “Tìm người thay thế đi.”
Phan Minh Câu càng nôn nóng “Ai đây? Cậu cũng biết tính tình đạo diễn kia, vừa muốn cái mặt vừa muốn diễn xuất, lại còn người đầu tư nữa.”
Trác Diệu không trả lời, y cảm thấy chuyện này có thể nói sau, nhưng lại có một người nói trước y “Hạ Tuấn Đồng.”
Trác Diệu và Phan Minh Câu đồng thời nhìn về phía Lý Huỳnh Lam.
Vạn Hà kỳ quái nhìn biểu tình quái dị của hai người, giống như vừa bất đắc dĩ vừa muốn nói lại thôi.
Vạn Hà biết Hạ Tuấn Đồng, không phải là gã nổi tiếng mà là Lý Huỳnh Lam từng nhiều lần tỏ vẻ chú ý tới hắn. Lý Huỳnh Lam không phải là một người thân thiện, trừ bỏ Chu Chí Thành, cậu giống như không có nhiều bạn tốt, bởi vậy mới nói sự chú ý này cưc kỳ lạ thường. Vạn Hà ngày từ đầu đã hoài nghi có phải Lý Huỳnh lam đối với gã kia có hảo cảm hay không, dù sao nếu là trong giới thì cũng không quá ngạc nhiên, nhưng điều này chỉ dường như chỉ là ảo giác của anh, bởi vì cậu chưa bao giờ để ý tới Hạ Tuấn Đồng, người khác nói cho cậu biết cậu cũng chẳng có hứng thú, thế nhưng Vạn Hà từng thấy Lý Huỳnh Lam nhìn chằm chằm vào tấm áp phích của Lý Tuấn Đồng mà như đi vào cõi thần tiên, hoặc là nếu phim truyền hình có thấy gã thì xem cả đêm, tuy rằng mấy chuyện đó tần suất rất ít mấy năm cũng chỉ xuất hiện một hai lần mà thôi.
Cuối cùng Vạn Hà chỉ có thể đưa ra kết luận: Tâm tư đứa nhỏ này người khác chẳng đoán được.
Phan Minh Câu nhìn Trác Diệu, thấy Trác Diệu đang nhìn mình hất cằm, Phan Minh Câu lập tức hiểu ý mà rời khỏi, thuận tiện kéo Vạn Hà ra ngoài, thẳng cho đến khi trong phòng chỉ còn lại hai cậu cháu.
Trác Diệu đến gần Lý Huỳnh Lam, lấy tay mở ngăn kéo tủ đầu giường, chỉ thấy bên trong có vài lọ thuốc ngủ ngã trái ngã phải, Trác Diệu lấy chúng ra, cẩn thận đưa tới trước mặt Lý Huỳnh Lam.
Lý Huỳnh Lam lạnh nhạt giải thích “Nhà cháu rất ồn ào.”
Trác Diệu đáp “Lát nữa về nhà tôi đừng mang chúng nó theo.”
Lý Huỳnh Lam trầm mặc.
Trác Diệu đứng dậy, muốn gọi dì Tạ vào phòng Lý Huỳnh Lam thu dọn đồ đạc.
Lý Huỳnh Lam bỗng nói “Cháu thấy anh ấy…”
Trác Diệu sửng sốt, quay đầu nhìn cháu trai.
Trên mặt Lý Huỳnh Lam rất nghiêm túc, cậu lại nói lại một lần “Cháu thấy anh ấy, tổng cộng ba lần, một lần ở khách sạn Hòe Sơn, một lần trên đường tới công ty, còn một lần ở công trường phía Tây quảng trường, cháu thấy anh ấy, cháu không hề hoa mắt.”
Trác Diệu nhíu mi “Lời này trước đây cháu đã nói qua, không nhớ sao? Lúc cháu diễn thời trang, lúc đi ngủ, lúc đi học, đi du lịch Ai Cập, cháu đều đã bảo vậy.”
Lý Huỳnh Lam lắc đầu “Đó là ảo giác mấy năm trước, nhưng lần này là thật! Anh ấy trở lại!”
“Huỳnh Lam” Trác Diệu thở dài, nhìn vào mắt Lý Huỳnh Lam, chọc thủng lừa dối trong cậu “Cao Khôn đã chết, sáu năm trước đã chết!”
Lý Huỳnh Lam cứng đờ.
Trác Diệu không muốn nhìn thấy cậu thế này, dời mắt đi chỗ khác “Cháu ngủ trước đi, buổi tối đi!”
Nghe cánh cửa đóng sầm lại, chung quanh lại rơi vào tĩnh mịch, Lý Huỳnh Lam kinh ngạc ngồi thật lâu, rồi nhoài người ra kéo ngăn kéo tủ đầu giường, sau đó run rẩy lấy ra một đống báo chí nhăn nhúm ố vàng, tất cả chúng đều đưa một cái tin, đối với Lý Huỳnh Lam mà nói càng kinh hoàng.
‘Một vụ hỏa hoạn ở thị trấn G, ba người chết sáu người bị thương… ngày 8 tháng 8 năm 200X.’
…
Buổi tối, Vạn Hà tới đón Lý Huỳnh Lam tới nhà Trác Diệu, thuận tiện mang chiếc xe ở khách sạn Hòe Sơn đến, bộ lốp vốn thủng đã thay mới hoàn toàn.
Thấy Lý Huỳnh Lam im lặng nhìn chiếc xe, Vạn Hà chủ động giải thích với cậu “Khách sạn chịu hết trách nhiệm, còn tặng một năm ưu đãi.”
Lý Huỳnh Lam hỏi “Người làm hỏng kia đâu?”
Vạn Hà đáp “Viên phục vụ kia? Đuổi việc rồi.”
Lý Huỳnh Lam không nói lời nào.
Vạn Hà lại hỏi “Cậu có muốn tôi đi…”
Lý Huỳnh Lam lắc đầu, mở cửa ngồi xuống “Không cần, đi thôi.”
Vạn Hà lái xe được một đoạn, bỗng nhiên giải thích với cậu “Thực xin lỗi.”
Lý Huỳnh Lam nghi hoặc.
Vạn Hà nói “Tôi không nên đáp ứng với đạo diễn Trần, đây là trách nhiệm của tôi.”
Vạn Hà thấy sắc mặt Lý Huỳnh Lam giống như càng kém đi, do dự một lúc, vẫn nói “Tôi không biết cậu sẽ bị thế này” Vấn đề này Vạn Hà cũng nói bóng gió mấy lần, bởi vì anh cảm thấy tính cách này của Lý Huỳnh Lam hoàn toàn không thích hợp làm trong giới này, nhưng lần nào cũng không có đáp án, “Nhưng tôi có thể thấy cậu rất muốn cố gắng, chỉ là tôi chưa bao giờ mặc kệ điều đấy, tôi biết cậu chưa từng từ bỏ.”
Cụm từ “Chưa từng từ bỏ” tựa hồ chọt trúng vào lòng Lý Huỳnh Lam, cậu rời ánh mắt nhìn bên ngoài cửa sổ về, nghiêm túc nhìn về phía Vạn Hà.
Vạn Hà tiếp tục nói “Anh Phan với ông chủ luôn nghĩ cho cậu, nhưng những người thân cận quá khó tránh khỏi việc ‘quan tâm quá mức’, bọn họ lại không biết cậu rất hiểu rõ bản thân, chuyện quan trọng đều rất kiện trì, nhưng kể cả cuối cùng có thất bại, cậu vẫn không hối hận vì biết mình đã kiên trì thế nào, dù sao cũng vượt qua thôi.”
Vạn Hà nói chuyện đó là để khích lệ Lý Huỳnh Lam cố gắng hơn trong công việc, mà Lý Huỳnh Lam cũng trầm mặc tỏ vẻ đồng ý.
“Anh nói đúng” Trên mặt cậu tràn ra một loại ánh sáng, rất giống như cây cỏ gần héo chết được tưới thêm nước “Tôi chưa muốn đổi phòng nghỉ.”
Câu sau lại làm Vạn Hà khó hiểu “Cậu nói cái gì?”
Chiếc xe đi qua trạm kiểm soát rồi dừng lại trước biệt thự ven biển của Trác Diệu, Lý Huỳnh Lam mở cửa xe nói “Phòng nghỉ trong công ty, không cần đổi, vẫn dùng cái kia.”
Vạn Hà hoàn toàn không hiểu, cái đó và chuyện anh nói có quan hệ gì?
Cũng may Lý Huỳnh Lam chưa làm anh thất vọng hoàn toàn, đi được hai bước lại dừng lại quay đầu hỏi “Nhân vật ‘Tiên cung’ diễn thế nào?”
Vạn Hà thoải mái hơn nhiều, anh lấy thư mời trong ví đưa qua “Ngày mai tám giờ ở Cố Nhân Phường có bữa tiệc tối, đạo diễn Triệu và chủ biên Tiền đều tham dự, tuy anh Phan không an bài cậu làm nhân vật chính ‘Tiên cung’, nhưng nếu đoàn phim thấy cậu thích hợp sẽ chủ động mời, nếu chúng ta từ chối sẽ rất bất kính…”
Lý Huỳnh Lam nhận lấy thư mời kia “Cám ơn”
Vạn hà nhẹ nhõm hẳn “Nếu thành công thì tôi bị chém đầu cũng được”
(Ý bạn nói là bị anh Phan xử vì không nghe lời í)********
Đêm hè, công trường nóng hệt như một cái l*иg hấp, thế nhưng bởi vì gần hoàn thành, rất nhiều đội đều tạm dừng thi công, mấy người Cao Khôn khó lắm mới có hai ngày nghỉ.
Mấy người công nhân kê mấy cái bàn nhỏ, bày đĩa giò heo, mấy bát lạc rang, vài cốc bia, cầm cái quạt nan vừa phe phẩy vừa uống thả cửa cực kỳ dễ chịu.
Lưu Hỉ Nhạc uống hơi quá chén, trên bả vai vắt tạm một cái khăn mặt, ngồi xổm trên băng ghế hừ hừ mấy bài hát.
Trương Dương bên cạnh vỗ đầu cậu ta “Trông chú sướиɠ quá nhỉ, không ra coi thằng anh chú à?”
Lưu Hỉ Nhạc đẩy tay gã ra “Động chạm gì đấy, cái này đối với ca có là cái gì?”
Trương Dương không để ý tới cậu ta ăn nói điên khùng, quay ra hỏi Cao Khôn “A Khôn, sao không uống à, sáng mai không phải dậy sớm đâu!”
Cao Khôn mặc áo ba lỗ trắng, lộ ra hai cánh tay rắn chắc, phỏng chừng cô béo họ Vương mà nhìn thấy cảnh này nhất định là đui mù.
Anh lắc đầu nói “Khỏi”
Trương Dương cười “Con trâu rượu nhà mi khỏi là khỏi thế nào, không uống là không cho anh em mặt mũi đâu, mày có phải là đàn ông không?”
Lời này cũng hơi nặng lời, lão Ngô vội đi ra hòa giải “Dương Tử chú say rồi, đàn ông cần gì so đo cái này, vậy thì Lý Liên Anh phỏng chừng còn khỏe hơn ông trời.”
Dương tử hiển nhiên chẳng quan tâm đến lão, gã nhìn Cao Khôn nói “Không so cái đó, vậy chúng ta đọ sức đi, ai thua thì sủa!”
Trương Dương này rất háo thắng, mà Cao Khôn tính tình tuy thật thà, nhưng bộ dáng rất ưa nhìn, lúc nào cũng dìm ‘người đẹp trai nhất công trường’ là gã xuống xuống, Trương Dương ngày thường cũng chẳng so đo, chỉ là hôm nay có chút men rượu nên bụng dạ hẹp hòi hẳn.
Lời gã tuy có điểm khó nghe, nhưng đàn ông chẳng bao giờ để ý đến mấy cái đó, tiếng cổ vũ xung quanh vang lên, chờ xem cuộc vui.
Cao Khôn vẫn ngồi yên, nhưng Lưu Hỉ Nhạc phía trước đã nhảy dựng lên, kiêu ngạo nói “Không cần anh xuất mã, một mình em là đủ cho tên này ăn hành rồi!”
“Mày cứ thử xem!” Trương Dương hô.
Thấy không khí ngày càng thêm căng thẳng, một bàn tay đặt lên bả vai Lưu Hỉ Nhạc kéo cậu ta xuống “Để tôi!”
Lưu Hỉ Nhạc vừa thấy Cao Khôn đã lập tức kiêu ngạo “Ô kê!”
Vì thế Cao Khôn mang theo nụ cười, mang mấy đồ nhậu đặt sang một bên, ngồi đối diện với Trương Dương, đặt tay lên bàn.
Vật tay!
Trương Dương lúc đầu còn kêu gào, vừa thấy Lưu Hỉ Nhạc kiêu căng cũng cáu “Nhiều lời vô nghĩa, nhanh bắt đầu đi!”
Vì thế, cuộc chiến bắt đầu.
Quá trình cực kỳ gay cấn, ngươi tới ta đi, ngươi đến ta lui, cuối cùng chỉ thấy hai khuôn mặt đỏ bừng, ngay cả chân Trương Dương ở dưới bàn cũng bắt đầu run rẩy.
Lưu Hỉ Nhạc nhịn không được mà xoáy “Sao mà giống heo thế không biết!”
Cậu ta vừa dứt lời, thắng bại đã phân.
Trương Dương thở hổn hển, trên mặt vẫn còn biểu tình vặn vẹo trừng mắt nhìn Cao Khôn.
Cao Khôn vẩy vẩy cái tay đau, cười nói “Thua!”
Trương Dương đổi giận thành vui, thấy xung quay ầm ĩ thì giơ cao hai tay, cứ như là đang nâng tượng vàng.
Lưu Hỉ Nhạc sau lưng gã thầm khinh bỉ.
“Sủa đê sủa đê sủa đê…” Xung quanh lại bắt đầu ồn ào, tất cả mọi người nhao vào Cao Khôn.
“Anh! Không phải làm thật!” Lưu Hỉ Nhạc nóng nảy, hung hăng trừng mắt Trương Dương.
Trương Dương thắng dễ dàng, vì thế cũng ngại ngùng nói “Thôi đừng làm, đùa thôi, có ngu đâu!”
Lưu Hỉ Nhạc muốn xông lên đấm gã một trận, lại bị Cao Khôn kéo về “Lần tới đấu tiếp”
Trương Dương chẳng quan tâm lắm “Biến đi, chờ hôm khác” Hiện tại là cuối ngày, tay chân run rẩy thế này đấu sao nổi.
Đợi đến khi ồn ào xong, mỗi người một ngả, trên đường, Lưu Hỉ Nhạc khó hiểu hỏi “Ca, anh để nó cho em, để em dạy dỗ nó…”
Cao Khôn lại nói “Công nhân với nhau cả!”
Lưu Hỉ Nhạc cái hiểu cái không “Thôi thì em nghe anh!”
Tắm rửa xong nằm trên giường, trong chốc lát tiếng ngáy đã nổi lên bốn phía, một bóng đen lúc này lại không một tiếng động đi ra ngoài.
“Alo” Anh lôi di động đang rung trong túi quần ra trả lời.
Đầu kia truyền tới một giọng trầm “A Khôn, là tôi, gần đây ổn không?”
“Ờ”
“Tôi cũng không muốn phiền toái cậu…” Đầu kia cực kỳ khách sáo “Cơ mà có một người, có lẽ chỉ cậu mới thu được…”
Cao Khôn không nhiều lời với gã, chỉ hỏi “Ở đâu nhỉ?”
Đối phương đáp “Phố Z, chỗ Cố Nhân Phường.”
Cao Khôn nghe gã tóm tắt tình huống, lại nhẹ nhàng “Ờ” một tiếng, rồi cúp máy.
Quay đầu lại thấy Trương Dương đang đi tiểu phòng đối diện, hai người liếc thấy nhau, Cao Khôn khẽ gật đầu.
Trương Dương sau lưng hừ một tiếng “Không uống rượu đã đi tiểu thế rồi, đẹp trai thì có ích gì, thận yếu…”