Lý Huỳnh Lam cười, “À” một tiếng, chỉ là ý cười chẳng hề đọng lại sâu trong mắt cậu, ánh mắt của cậu dành cho Cao Khôn thâm trầm mà sắc sảo, khiến cho đối phương không thể không cúi đầu lần nữa.
Đợi một khắc, Lý Huỳnh Lam rốt cuộc rời tầm mắt sang chỗ khác, lông mi dài hạ xuống che giấu con ngươi ảm đạm.
Cậu nói “Thực xin lỗi, tôi đã phá rối kế hoạch của anh rồi”
Cao Khôn khó hiểu nhìn qua.
Lý Huỳnh Lam nói “Kế hoạch cả đời không gặp lại tôi của anh, bị tôi hủy rồi, tôi hẳn phải giải thích với anh.”
Cao Khôn sửng sốt “Không phải…”
“Không phải sao?” Lý Huỳnh Lam chặn lời giải thích của anh, lộ ra biểu tình nghi hoặc “Anh đã từng nghĩ như vậy chưa? Có bao giờ từng coi tôi như người lạ, gặp rồi mà tỏ ra không thấy? Là do tôi lầm, đúng không?”
Cao Khôn á khẩu không trả lời được.
Lý Huỳnh Lam cười, tổng kết “Cho nên, đây là lỗi của tôi, là vì tôi gieo gió gặt bão, thật xứng đáng”
“Huỳnh Lam!”
Cao Khôn bỗng nhiên hô lên, hai chữ này như đánh tỉnh cả hai người, cảm giác vừa xa lạ vừa quen thuộc khiến họ ngẩn người, Lý Huỳnh Lam đặt tay lên chiếc chăn bông bên cạnh, hơi run rẩy.
“Huỳnh Lam…” Cao Khôn lại gọi, lúc này giống như có thêm một chút trấn an, anh nói “Tôi không phải… không phải… không phải không muốn gặp cậu…”
Ba tiếng lắp bắp “không phải” kia khiến lãnh ý trên gương mặt Lý Huỳnh Lam nhạt dần xuống, thay bằng một tia nhạt nhẽo, không hề có lấy chút đau buồn nào.
“Anh từ bao giờ học nói dối thế?” Lý Huỳnh Lam không chút lưu tình vạch trần “Đồ lừa đảo…”
Cao Khôn một lần nữa không nói nên lời.
Lý Huỳnh Lam đứng lên, lạnh lùng bỏ lại một câu “Một khi đã vậy, như anh mong muốn, đừng gặp nhau nữa” Sau đó dứt khoát ra ngoài.
Cao Khôn nhìn bóng dáng đối phương đã đi xa, khớp hàm gắt gao nghiến lại.
Lý Huỳnh Lam vừa bước chân rời khỏi, Lưu Hỉ Nhạc sau lưng đã hưng phấn nói “Ca, người vừa rồi là đại minh tinh hả, không ngờ thật sự quen biết với anh, em hồi trước còn tưởng…” Nhoi một nửa lại thấy gương mặt hoảng hốt của Cao Khôn, Lưu Hỉ Nhạc mờ mịt “Anh, hai người cãi nhau đấy à?”
Cao Khôn lau mặt, đội mũ bảo hộ lên “Không có”
Đôi mắt trông mong của Lưu Hỉ Nhạc nhìn người trước mặt, quen biết Cao Khôn đã hai năm, trong mắt cậu ta, ca là người vô cùng vĩ đại, làm việc trầm ổn, không khoe khoang, không ngại hỗn loạn bên ngoài, chỉ vì mục tiêu của bản thân mà cố gắng, khí chất tựa như những vị cao nhân ẩn thân trong vùng sơn dã trong mấy tiểu thuyết võ hiệp vậy, Lưu Hỉ Nhạc chưa từng thấy anh lộ ra cái biểu tình này bao giờ, cho dù là thời điểm nguy hiểm nhất…
Lưu Hỉ Nhạc bất giác đối với cái vị minh tinh kia kính trọng một hồi.
Cao Khôn ăn mặc chỉnh tề chuẩn bị đi làm như thường, Lý Hỉ Nhạc còn đang ung dung, lúc này mới nhớ tới một chuyện, hỏi “Vậy nếu cậu ta tới tìm anh, vẫn là không…”
Cao Khôn quay đầu lại “Cậu ấy sẽ không đến nữa”
Lưu Hỉ Nhạc thấy rõ trong anh lúc này vừa có sự bất đắc dĩ vừa buồn rầu, cậu ta ấp a ấp úng “Lần trước anh cũng nói thế, mà cậu ta không phải lại đến nữa sao…”
Cao Khôn dừng lại, tiếp theo mở khóa cửa, đi ra ngoài.
********
Lý Huỳnh Lam mang theo hành lý lớn nhỏ đi ra khỏi biệt thự ven biển của Trác Diệu, Vạn Hà vội xuống xe cầm giúp cậu đồ, áng lượng nửa ngày cảm thấy có gì đó không đúng.
Lý Huỳnh Lam hàng năm ở biệt thự ven biển này có khi còn lâu hơn ở nhà họ Lý, đồ dùng sinh hoạt đương nhiên tích lũy rất nhiều, bình thường tới đây cái gì mang mới cần mang, mà lúc này đây, hiển nhiên không giống di chuyển bình thường.
Mấy chuyện này Vạn Hà đếu xem trong mắt, nhưng thức thời không hỏi nhiều.
Lý Huỳnh Lam trên đường phi thường trầm mặc, Vạn Hà cũng không nói lời nào, chỉ khi đến hoa viên Lục Nham, nhìn thấy một người đàn ông đang đứng ngoài cửa, mới thân thiết hỏi một câu “Huỳnh Lam, cậu có muốn…”
Lý Huỳnh Lam lắc đầu “Không liên quan, tôi sẽ xử lý, anh cứ đi trước đi.”
Vạn Hà nghĩ nghĩ, thay cậu mang hành lý ra, rồi lái xe đi.
Mà Lý Huỳnh Lam vừa mới xuống xe, người đàn ông cách đó không xa liền tiến lên đón “Người trong nhà đi đâu hết vậy? Tôi gõ nửa ngày lại không trả lời, dì Tạ đâu?”
Lý Huỳnh Lam tự mình kéo hành lý, rồi lấy chìa khóa ra mở cửa.
Người đàn ông kia vui vẻ đi theo cậu, thấy Lý Huỳnh Lam lên lầu cũng nắm lấy tay vặn mở cửa theo vào, một bên nhìn, miệng cũng không rảnh rỗi, cằn nhằn chuyện bản thân tới cửa mấy lần mà trong nhà không chịu coi trọng.
Thẳng đến khi Lý Huỳnh Lam muốn vào phòng, rốt cuộc mới nhìn gã một cái, nói “Ông ngoại đi nước ngoài, những người khác không có ở đây, bác có việc thì cứ làm đi.”
Người đàn ông có chút phát hỏa “Cậu nói gì thế, thái độ với trưởng bối là thế này sao?”
Gã mặc tây trang chỉn chu, nom qua áo mũ cũng chỉnh tề, khoảng bốn mươi lăm tuổi, lúc không nói gì gương mặt cũng giống Lý Huỳnh Lam hai phần, nhưng vừa mở miệng thì đã khác hoàn toàn.
“Ông ngoại cậu không ở đây, tôi tìm cậu!”
Vừa nói vừa lấy hai quyển tạp chí trong áo ra đập lên tường.
“Lại nói chúng ta cũng không phải gia đình khép kín gì, lần trước cậu muốn thi vào trường nghệ thuật Trác Diệu cũng lộ mặt rồi, thế mà chúng ta một câu cũng chưa nói qua? Cậu chỉ cần thành thật một chút, đừng làm mấy chuyện không đứng đắn thế, biến thành cái dạng này mà vẫn không có người quản, xem cậu thành cái loại gì rồi này! Tin tức lần này đi ra cậu muốn mấy mọi người trong nhà nhịn thế nào.”
Người đàn ông này, cũng chính là con cả của Lý Nguyên Châu, Lý Càn cực kỳ bực mình vỗ lên bìa tạp chí kia, chỉ là trước bộ dáng ăn thịt người của gã, Lý Huỳnh Lam vẫn rất bình tĩnh.
Lý Huỳnh Lam đảm mắt liếc qua, thấy hàng tiêu đề cực kỳ chói mắt.
- Ham muốn? Quý phụ nhà giàu mỗi ngày dạo vào quán đêm mua say cuồng hoan!- Liên tục đổi bạn trai, mỹ nữ Lý gia chỉ cần vừa í, hèn hạ và thấp bé liệu có giống nhau?!Ảnh chụp bên cạnh là bên trong quán rượu mờ ảo, một người phụ nữ ăn mặc khiêu gợi ngồi ở giữa quán ngửa đầu uống rượu, xung quanh là một đám hồ bằng cẩu hữu và mấy cậu trai trẻ tuổi, cả đám không ngừng cười đùa, không khí mê hoặc nóng bỏng.
Lý Huỳnh Lam mặt không đổi sắc, rời mắt “Bác tìm tôi thì có ích gì?”
Lý Càn giận dữ, chỉ vào người phụ nữ trong ảnh chụp quát “Đây là mẹ mày! Ả như thế chỉ mất mặt một người thôi sao? Thể diện cả Lý gia nhà chúng ta đâu rồi? Chưa từng thấy con đàn bà nào phóng đãng như thế! Mày làm minh tinh bên ngoài không có nửa điểm chột dạ sao? Có một người mẹ như thế!?”
Lý Huỳnh Lam lôi điện thoại ra, trước mặt Lý Càn bô bô không ngừng trực tiếp nhấn số, sau đó đưa điện thoại tới trước mặt gã.
“Cầm lấy, tôi gọi điện thoại cho ông ngoại rồi, bác nói với ông đi!” Lý Huỳnh Lam đưa điện thoại nhét vào tay Lý Càn, rồi xoay người đóng cửa lại.
Bên ngoài, chưa đầy một phút đã vang lên giọng Lý Càn.
“Ba à… Chết, không, không có, không phải chuyện của công ty… Con không biết ngài đang họp, chỉ muốn nói chuyện của Tiểu Quân với ba, nó dạo này… không phải không phải, thân thể nó vẫn tốt, cũng không sinh bệnh gì… Chỉ là… Con cũng không nhìn nó chằm chằm cả ngày, công ty có kế hoạch đang chạy rồi, hôm trước vừa đưa ngài xem qua… Vẫn chưa xong… Vâng, ba cho con thêm chút thời gia… Không có gì, ngài vội ngài vội…”
Vừa dứt lời, sau đó là một tiếng động rất lớn, có cái gì đó bị ném xuống đất, sau đó là tiếng mắng liên tiếp của Lý Càn.
“Lão hồ đồ! Trong mắt ông trừ bỏ đứa con gái thì còn ai! Lý gia thua trong tay ả cũng chẳng biết mở mắt ra mà nhìn! Ích kỷ, toàn một đám nhìn Đông sang Tây (?), vật hợp theo loài!”
Nói xong hung hăng đạp cửa phòng Lý Huỳnh Lam một cước.
Lý Huỳnh Lam đứng trong phòng im lặng mà nghe, thẳng đến khi tiếng bước chân tức giận kia đi xa, âm thanh ông ông trong phòng tiêu tán, cậu mới thả hành lý ra, ngã xuống giường.
Trong chốc lát, cậu vẫn không nhịn được thò tay xuống dưới gối đầu, mân mê chiếc cúc áo nhỏ…
********
Dù Lý Huỳnh Lam đã là sinh viên học viện điện ảnh U, nhưng vì rèn luyện trong công ty hàng tuần, Ánh Sáng vẫn mời thầy giáo tới giúp cậu phát triển các kỹ năng.
Đồng hồ vừa điểm ba giờ, đúng lúc tan học, Lý Huỳnh Lam vừa tắm xong ra ngoài, điện thoại đúng lúc reo lên.
“Huỳnh Lam, hôm trước tôi tham gia quảng cáo cho một hãng đồ ngọt, bọn họ đưa tôi mấy tài khoản khách quý, chúng ta cùng đi thử xem nhé?” Chu Chí Thành đầu bên kia chân thành mời.
Lý Huỳnh Lam lau tóc đi về phía phòng nghỉ “Thôi, tôi còn phải đọc kịch bản”
Chu Chí Thành ngừng một hồi, nhưng vẫn không buông tha “Cần tôi giúp không? Diễn thử với nhau nhớ lâu hơn đấy.”
Lý Huỳnh Lam đẩy cửa ra ngoài, kéo rèm sang, hé ra một tia nắng vàng chiếu vào phòng “Cám ơn, tôi nhớ kỹ kịch bản trước, rồi nói sau”
Thấy Chú Chí Thành tạm thời không lấy thêm được cớ gì, Lý Huỳnh Lam quyết đoán kết thúc cuộc trò chuyện.
Ném chiếc điện thoại di động sang một bên, Lý Huỳnh Lam nheo mắt nhìn về đằng xa, cẩn thận tìm kiếm một hồi, sau đó thành công thấy được một bóng dáng cực kỳ quen thuộc ở lầu hai.
Lần này, anh mặc một chiếc áo cộc rộng thùng thình, phía dưới là chiếc quần đồng dạng cũng lớn như thế, trên người dính đầy vết sơn, tuy rằng Lý Huỳnh Lam đã nhìn nhiều lần rồi, những vẫn như cũ có phần không thích ứng nổi.
Nhưng người này là Cao Khôn, chỉ cần anh là Cao Khôn, cho dù trở thành dạng gì, cũng chẳng sao.
Lý Huỳnh Lam cứ đứng như vậy, nhìn người kia mồ hôi chảy như mưa làm việc, thấy anh sau đó ngồi xổm trên một thùng xi-măng, nhìn anh chỉ đội chiếc mũ bảo hiểm đơn giản đi lại trên giàn giáo chẳng hề sợ hãi.
Thẳng đến khi mặt trời đã lặn về đằng Tây, cho đến khi tầm mắt đã mơ hồ…