Chương 48: Lê vũ nhật tùng rốt cuộc là ai?

"Mẹ đâu rồi bố?"

"Đưa Tâm Bình về ngoại chơi rồi."

"Thế bao giờ mẹ về?"

"Tuần sau."

Bạn nhỏ Đức An cầm chai nước, đôi mắt tinh anh phóng cái nhìn xa xăm ra ngoài cửa sổ. Thầm mường tượng ra chuỗi ngày địa ngục đang bắt đầu kể từ giây phút này.

Ở nhà một mình và ở nhà với bố là hai chuyện khác nhau hoàn toàn. Đức An thà ở nhà một mình mấy tháng còn hơn ở với bố một ngày.

Một phút giây cũng không chịu nổi nói gì một ngày, một tuần!!!

Cậu nhóc lén lút rút điện thoại ra.

"Mẹ ơi, cho con ở nhà bạn n--"

Bố già lập tức tịch thu điện thoại của nhóc vỏn vẹn chưa tới ba giây.

"Ở nhà."

Đức An nghĩ nghĩ nếu như mẹ không có ở nhà thì chắc chắn bố già sẽ lôi xích chó ra xích nhóc vào cột nhà, phòng cho nhóc đi chơi với lũ bạn.

Chắc chắn luôn.

Nhọ thay hôm nay là chủ nhật, muốn viện lí do đi học để chuồn chuồn mà cũng không nổi.

Haiz.

Cái mặt nồi của bố cứ bày ra chình ình giữa nhà, trông mà chán không để đâu cho hết.

"Đi đâu?"

"Con mang sách Hóa ra học."

"Lại đây."

May mà Đức An né kịp chứ không ăn trọn quả cùi chỏ sang ngang của bố già. Vội lùi về sau, hai chân thủ thế đứng vững, giơ hai cánh tay chắn trước mặt để ngăn đi đòn đánh tiếp theo.

"Sao bố đánh con!!"

"Thi khối D, tao cấm mày học Hóa."

"Nhưng con dốt Anh Văn lắm!! Học D sao nổi!!" - Lùi thêm bước nữa. - "Sao bố lại cấm con học Hóa!?"

Bật nhảy cao lộn nhào về sau, suýt nữa thì bị chân bố già quệt cho một đường ngã sấp mặt.

"Tao ghét Hóa."

"Bố dốt Hóa nói thẳng cho nhanh hehehe!!! Con hơn cha là nhà có phúc đó nhaaa!!"

Mẹ từng kể cho nhóc nghe rằng bố già của nhóc hồi đi học dốt Văn với Hóa lắm, nên đâm ra thù ghét cả hai.

Xét thấy bố già đang bẻ ngón tay răng rắc, Đức An chắc mẩm đại họa sắp ập đến.

Chưa kịp thi triển lăng ba vi bộ bay vào phòng thì đã bị tay bố già túm lấy kéo về.

"Hôm nay tao phải dạy mày đạo làm con."

"Con không biết đến đạo làm con là phải đứng im cho bố đánh hộc máu đâu nhá!!"

Mọi lần quánh lộn với bố già được nửa chừng thì có mẹ chạy đến ứng cứu. Nay, có giời mới cứu được bạn nhỏ An đáng thương ngay từ trong bụng mẹ.

Khi cú chốt hạ của bố già sắp sửa giáng xuống thì có cuộc gọi chen ngang.

"Sao? Bây giờ?"

Khá là sure kèo rằng bố già có việc bận phải đi ngay.

"Ừm."

Bố già đá lăn bạn nhỏ An sang một bên, vơ tạm cái áo vest trên giá treo choàng lên vai.

Nén giấu vui mừng, Đức An chạy theo hỏi.

"Bố đi bao giờ về?"

Nào ngờ bố già không đi một mình, bố già phải túm cổ cả bạn nhỏ An đi theo mới chịu được.

"Bố đi làm ăn kéo con đi làm gì!!!"

Trời ơi, thằng chó Nam lớp bên mới nổ kèo quánh nhau chiều nay xong. Kèo này mà không đến điểm hẹn thì kiểu gì thằng chó đó cũng đi loan tin vớ vẩn rằng nhóc nhát chết.

Đập đập cửa kính, Đức An cố kêu gào ra bên ngoài rằng mình bị bắt cóc để rồi, xe đột ngột phanh lại làm nhóc suýt úp mặt vào ghế trước.

Bác Can tưởng nhóc bị bắt cóc thật. Phần vì thằng nhóc trông yếu đuối đáng thương quá, phần vì ông bố trông hầm hố đáng sợ vãi tè.

Và thế là hai bố con lên phường trình bày.

Mấy chú công an hỏi đi hỏi lại hỏi tái hỏi hồi trong khi Đức An đã cố trình bày rằng mình chỉ giả vờ thôi.

Giằng co nửa ngày trời mới được thả ra, trông mặt bố già hầm hà hầm hầm như kiểu sắp sửa sút tung đít thằng con ngu ngục bay đến sao Hỏa.

Biết điều ngoan ngoãn ngồi im trong xe khoảng nửa tiếng thì thấy bố già cho xe dừng lại trước khu nhà lụp xụp.

Bước xuống xe, từ trong ngôi nhà lụp xụp có hai người đi đến đón hai bố con vào.

"Anh Tịnh."

Quào, lần đầu nhóc được bố đưa đến tham quan địa bàn của băng nhóm đó. Được đi hiên ngang giữa hai hàng người răm rắp cúi đầu mới thấy mình thật vĩ đại.

Ngồi ghế nhỏ đặt bên cạnh ghế lớn của bố, tim Đức An hồi hộp đập thình thịch. Trộm nhìn bố già, thấy nét mặt bố già còn khó ở hơn mọi khi.

"Đâu?" - Bố già đưa tay ra hỏi.

Có người khom lưng đưa xấp ảnh cho bố già.

"Đây, đại ca."

Trong số những người tụ tập ở đây, gần nửa trông phải già hơn tuổi bố nhóc, thế mà vẫn gọi bố nhóc là đại ca. Eo ơi, bố già ngầu thế chứ nị.

Thầm râm ran niềm kiêu hãnh hưởng ké của bố, Đức An trộm nhìn qua những tấm hình trên tay ổng.

Đột nhiên bố già cau mày rất đậm, bực bội ném tung xấp ảnh, giọng gằn xuống như chạm đến đáy băng.

"Lê Vũ Nhật Tùng."

"Vâng. Dựa vào gia thế mà chạy án tù từ hai mươi năm chỉ còn tám năm."

"Hai năm trước chết rồi."

"Cái chết giả, nay đã lấy thân phận mới, Việt kiều mang quốc tịch Đức."

Lê Vũ Nhật Tùng là ai mà khiến bố phải bộc lộ vẻ mặt hung dữ đến đáng sợ vậy nhỉ?

Đức Hùng nhìn thằng con vô thức ngồi cách xa mình, lập tức, tay nắm của hắn thả lỏng. Hắn cúi xuống nhặt một tấm lên.

Nhét vào tay thằng con.

"Nhúng tay vào vụ này. Chắc nó ngại bao lâu nay sống quá lâu."

"Đại ca có kế hoạch gì chưa?"

"Có. Nhưng, xem bên Hoàng Phong với Tuấn Xương quyết thế nào."

Gắng nhìn kĩ gương mặt mà bố già chỉ vào, Đức An thấy một người cao gầy da trắng với mái tóc nâu hạt dẻ. Nom khá trẻ, có khi ít hơn bố cả chục tuổi.

Có lẽ đây là người tên Lê Vũ Nhật Tùng.

Ngước thấy bố già đứng dậy định đi đâu đó, nhóc An vô thức cất bước đi theo. Đi ra đến cửa thì bị đẩy lùi về sau.

Đôi mắt đen của bố dường như càng đen hơn, sâu hơn. Dường như đang cất chứa một điều gì đó không thể nói ra.

"Bảo vệ nó." - Bố già nói.

"Bố đi đâu đấy! Bố!"

Chân bước đến thềm cửa thì bị đám người đằng sau kéo lại.

Đức An bắt đầu nghĩ đến điều chẳng lành, hoảng sợ tái xanh mặt, gân cổ gào lên.

"BỐ!!"

Đám người đằng sau không ngờ nhóc An khỏe đến thế, nó vùng ra chạy nhanh tới kéo áo bố già lại.

"Có chuyện gì hả bố? Bố nói đi!!"

Rằng đây là lần đầu tiên bố già nhẹ nhàng xoa đầu Đức An. Rồi ánh mắt đầy nghiêm nghị của bố dành Đức An như thể đang muốn trao lại toàn bộ tín nhiệm cho nhóc.

"Nhìn kĩ gương mặt trong ảnh. Nếu như mẹ mày hoặc tao có mệnh hệ gì. Báo thù."

"Báo thù? Có mệnh hệ gì là như nào? Hả bố!! BỐ ƠI?!"

Lê Vũ Nhật Tùng rốt cuộc là ai?

_______ _________________

Sơ: Truyện gần hết và cta lại hít drama = )))