Chương 44: "Em gái em gái!!! con có em gái rồi!!"

"Cháu An có học lực giỏi nhưng xét về mặt đạo đức thì..."

"Tôi rất xin lỗi."

Hôm nay tôi lại phải lết đít lên trường ngồi nói chuyện với giáo viên vì thằng oắt con lại đánh bạn.

"Gia đình cũng đã cố gắng phối hợp với nhà trường để dạy dỗ cháu nó, nhưng khổ nỗi..."

Giang sơn dễ đổi bản tính khó dời.

Cô giáo chủ nhiệm của nhóc An nhìn tôi sầu não mà buồn thay.

"Nếu tình trạng này cứ tiếp diễn thì chỉ e gia đình sẽ phải cho cháu thôi học anh ạ."

Trời ạ. Bảo nó học dốt phải nghỉ học đã đành, nay nó học giỏi nhất lớp, nhất khối mà vẫn phải nghỉ học...

"Vâng chị. Tôi sẽ cố gắng hết sức."

Nổi giận đùng đùng, tôi siết chặt tay nắm bước từng bước đến lớp học của thằng con.

"LÊ TRƯƠNG ĐỨC AN!"

Nhóc An đánh bạn chưa đủ, nó còn hung hăng phản kháng nên bị bảo vệ trói ngồi trên ghế luôn.

Xem xem cu cậu mới mười tuổi đầu mà bị trói như tội phạm, xong còn bị tôi gắt gỏng gào tên lên. Xem xem nó bây giờ mới khóc bù lu bù loa vì sợ kìa.

Dù giận nó lắm nhưng tôi vẫn thương cháy ruột gan, đi tới cởi trói cho nó.

"Mẹ, hức, mẹ ơi... Huhuhuhu!!!"

"Nín ngay!"

Làn da trắng nõn của nó bị lằn vết đỏ, trông đến là thương.

"Mẹ, hức, hức. Ai bảo nó, nó, nó trêu con trước!!!"

"Nín ngay! Đi về!"

Tôi cố kéo tay thằng nhỏ ra khỏi lớp mà nó lì lợm ngồi lì không chịu theo.

"Nó bảo con không có mẹ!! Nó bảo đàn ông sao làm mẹ được!! Nó bảo nó ghê tởm mẹ con!!"

Tôi liếc nhìn đứa bé to con đang sợ sệt nép sau lưng giáo viên.

Ngồi xổm xuống nâng nhóc An dậy, tôi phủi phủi bụi bẩn ở mông nó, cố gắng nhẹ giọng bảo.

"Ngoan, đi về."

Vừa đi ra đến cửa, Đức An đột ngột rời tay tôi ra rồi lao đến đá thằng nhóc to con kia một cái.

Nó định đánh nữa thì bị tôi lôi lại tát cho một cái.

"CON BỊ ĐIÊN À! ĐI VỀ!"

Thằng nhóc ôm cái má in vết tát đỏ au, đôi mắt to tròn bắt đầu long lanh ngập nước mắt. Nó muốn khóc quá nhưng xung quanh toàn bạn bè đang nhìn nó, nó không dám khóc.

Tiếng sụt sịt cứ lớn dần, nó nhịn khóc đến độ vừa nấc vừa ho rất chật vật.

Nó chưa khóc mà tôi đã khóc mất rồi.

"Mẹ xin lỗi, mẹ thương con. Ngoan ngoan về nào."

Bế bổng Đức An lên, tôi cúi đầu chào cô giáo rồi mang nhóc về nhà.

Đức An về đến nhà thì lăn vào phòng đóng sầm cửa lại, tôi gọi cách nào cũng không chịu mở ra.

Không biết thế nào giáo viên còn gọi điện báo cho cả thằng Hùng.

Nghe tôi kể mọi chuyện, thằng Hùng bảo tôi bình tĩnh rồi không nói thêm lời nào, một phát phá cửa xông vào.

Đối diện với thằng nhóc mười tuổi đang ôm siêu nhân khóc tu tu một góc, thằng Hùng chỉ lạnh giọng: "Ra nói chuyện" rồi quay ngoắt đi.

Thế mà nhóc con sụt sịt ôm thêm siêu nhân lon ton theo chân bố nó thật.

"Kể đi."

Nhóc An nhận cốc nước từ tay bố, ngậm ngùi uống một ngụm lớn rồi nói.

"Thằng đó trêu con không được nên nói xấu mẹ. Con ghét nó quá nên đánh nó."

"Đánh như nào?"

"Con đấm vào mồm nó."

"Mày sai rồi đấy."

"Con không sai!! Nó sai! Ai bảo nó dám sỉ nhục mẹ con!!"

"Ý tao là mày sai cách đánh rồi, lần sau cầm hẳn ghế lên mà phang vào đầu nó. Nghe chưa?"

Tôi đứng một bên, trong lòng sôi sục ý chí muốn gọi điện báo công an gông cổ hai bố con man rợ nhà này đi.

Ngồi lên ghế sofa, tôi kéo nhóc An ngồi lên đùi mình.

"Đừng có nghe bố nói lung tung. Bạo lực học đường là sai rồi. Mẹ biết con muốn bảo vệ mẹ nhưng, mẹ không thích cái cách con thể hiện như vậy."

Nhóc con bĩu cái mỏ lên, ngoảnh mặt đi bảo thủ không muốn nói chuyện với tôi. Ngay lập tức bị bố nó nắm cằm xoay lại.

"Nghe lời đi nhóc con, quân tử không chấp kẻ tiểu nhân. Nó nói kệ nó nói, nhưng chỉ cần trong tâm mày biết rõ sự thật là được rồi."

Gật gật cái đầu để cho đôi má phính cứ rung rinh theo. Giọng nhóc con mềm nhũn: "Vâng ạ".

Tôi ngạc nhiên nhìn ông bố cục súc của nó cũng có ngày phun ra được một câu hợp lí đến thế. Trong lòng hạnh phúc chứa chan chưa được bao lâu thì.

"Tuy nhiên mày cứ ghi hết vào sổ nợ cho bố, sau này ra trường thanh toán một thể cũng không muộn."

"Cái đồ khùng này!"

Sau vụ việc ngày hôm nay, nhóc An vẫn đến trường như bình thường. Đặc biệt, nó không còn động tay động chân đánh bạn nữa.

Điều đó làm tôi mừng lắm.

Nhưng điều đó có ai ngờ.

Nó không trực tiếp động tay chân đánh bạn thì nó đi sai khiến đàn em đánh bạn.

"LÊ TRƯƠNG ĐỨC ANNNNNNNN!!!!!"

"Giải tán giải tán!! Mẹ tao đến!!"

Ôi thôi, cái thằng quỷ con bất trị này sẽ hại tôi tổn thọ mất.

"Ơ! MẸ ƠI!!"

Tự dưng tôi thấy đau nhói ở bụng. Đầu óc bắt đầu choáng váng.

"Mẹ!! Mẹ sao thế??"

Tôi ngồi gục xuống ôm bụng, tay đỡ trán, vẻ mặt mệt mỏi.

"Mẹ ráng lên!! Để con gọi cho bố!!"

Tôi thấy cái cảm giác này rất là quen. Có thể nào...

Không thể nào! Tôi với thằng Hùng đã nhất trí là sẽ không có đứa thứ hai để tránh gia tăng dân số, góp phần bảo vệ môi trường mà!

Lần nào cũng dùng ba con sói mà!

"Chắc tại lần đó bị rách, tao chơi trần luôn."

"..."

Tôi thì hoang mang tột độ muốn ngất. Còn "thủ phạm" thì cười trừ cho qua, thằng con thì đần cái mặt ngu ngơ không hiểu gì.

Từ bệnh viện đi về, tôi xoa đầu nhóc An.

"Sau này làm anh rồi thì người lớn lên nhé."

"Gì cơ? Sao con lại làm anh?"

"Mẹ mày có em bé rồi đấy, ngốc thế."

Thật có lỗi với Đảng và Nhà nước, với đất nước Việt Nam nói riêng và thế giới nói chung. Tôi lại sắp sửa sinh ra một con quỷ con nữa rồi.

Lê Trương Đức Bình.

"Em gái em gái!!! Con có em gái rồi!!"

___________________

Sơ: Sơ nghĩ chắc c15 20 thì end hoặc sớm hơn 😂😂 sắp sửa tạm biệt Hùng Bím