Chương 10

Edit: xuxu6565

Nguồn: Vespertine

Cơ Triệt cười to, dùng ống tay áo lau nước mắt nước mũi trên mặt nàng, hôn hôn môi anh đào, “Như vậy sẽ kêu, ta nhưng như thế nào bỏ được nàng, không ngại đến đêm?”

Không biết khi nào, bên ngoài vang lên một cái thanh âm bình tĩnh kính cẩn, làm như hoạn quan, “Bệ hạ, thời điểm không còn sớm, nên di giá.”

Cơ Triệt lại kéo dài hồi lâu, phương thức như trước chọc vào cung khẩu, đem tϊиɧ ɖϊ©h͙ đưa vào sâu trong cơ thể nàng, quyến luyến không chịu rời khỏi. Chọc cho bụng nàng nhô lên như có thai ba tháng, hắn hứng thú dâng trào vỗ về bụng nhỏ cười lớn xong nhìn chăm chú quan sát nàng.

Hắn bản năng làm hoàng đế, giỏi về giám sắc, thấy A Tễ thần sắc như tro tàn yên lặng, biết nàng đã làm quyết đoán, nhất thời có chút do dự.

Cơ Triệt nắm quyền, tứ hải thần phục, tuy có hiền danh hoặc đôi khi có thần tử can dán, kia bất quá là quân thần diễn trò cho người ta xem, trong cả triều, cũng không người nào dám chạm nghịch lân hắn. Dù là A Tễ tự sát, nhóm triều thần chỉ biết vì hắn che lấp, không cần lo lắng quân da^ʍ thần thê đến chết ác danh lan truyền ra ngoài, làm bẩn hắn thánh minh.

Nhưng mà, nữ tử này quá không biết tốt xấu, may mắn được đến hoàng đế ân sủng, chẳng những không cảm kích thuận theo, còn bày ra một bộ tư thái trinh phụ liệt nữ tới ghê tởm hắn, như vậy nàng chết đi, quá tiện nghi cho nàng. Chính mình dù sao đã là làm ác nhân, chi bằng lưu lại nàng chậm rãi xoa nắn, dạy nàng biết được mùi vị nam nhân.

Xong việc, hắn chậm rãi rút khỏi thân thể của nàng, tϊиɧ ɖϊ©h͙ cùng dâʍ ɖị©ɧ cũng theo lỗ nhỏ trào ra dưới bắp đùi, hắn lạnh lùng nói: “Ngươi có tâm làm liệt nữ, dũng khí đáng khen, nhưng treo cổ tự tử là lúc chớ quên suy xét một chút nhà ngươi hôn phu tánh mạng cùng tiền đồ.”

Cơ Triệt nghênh ngang mà rời đi.

A Tễ gian nan mà ngồi dậy. Máu tươi trộn lẫn đồ vật của hắn, từ dưới thân thể chảy ra, một mảnh lạnh lẽo hỗn độn, giống như nàng tâm này bây giờ. Hắn bắn đến vừa nhiều vừa sâu như vậy, chỉ sợ đem nàng cả người đốt thành tro, cũng mất đi không được dấu vết hắn lưu lại.

Váy áo đã bị xé nát. A Tễ liền che đậy thân thể quần áo cũng bằng không. Nghe được bên ngoài tiếng bước chân tới, chỉ phải tháo trâm, lấy tóc dài đen nhánh che khuất tôn nghiêm bị giẫm đạp thành bùn.

Á nương cùng Ứng Huyền tạo thiết cục, đã dự đoán đến nàng xấu hổ chật vật, lại không ngờ đến nàng uể oải thất thần, đối diện nhìn nhau, đều có chút thấp thỏm.

“Tễ nương,” Ứng Huyền ở bên cạnh nàng ngồi quỳ, đưa qua một chồng váy áo, “Thời tiết lạnh, mau mặc xong quần áo đi.”

Á nương giũ ra một áo choàng lông chồn, khoác ở trên vai A Tễ.

A Tễ ngẩng đầu nhìn nàng, lại nhìn Ứng Huyền, ánh mắt lạnh lẽo tựa sương đao, “Các ngươi thiết kế ta?”

Ứng Huyền đã sớm áy náy, nghe được nàng chỉ trích, ngập ngừng, “Chúng ta không nghĩ tới cô không muốn.”

Á nương lại nói: “Đừng ngớ ngẩn, đây là chuyện tốt.”

A Tễ tức giận trong lòng, “Chuyện tốt? Chuyện tốt như thế này không để lại cho chính ngươi?”