Chương 1: Nhầm lẫn khi gặp, lưu tâm

Edit: xuxu6565

Nguồn convert: Vespertine.

Một kiếm trúng vai, thua trận. Người thắng đứng ngạo nghễ giữa sân, liếc nhìn xung quanh. Hắn lên sân đấu đã thắng liên tiếp sáu người, không thể không cảm thấy chính mình đắc ý. Đặc biệt hôm nay thử võ trước Tân Chu hoàng đế cùng các tướng sĩ dũng mãnh ở biên quan đều là những võ sĩ đứng đầu.

“Còn có ai nguyện khiêu chiến?” Quan trọng tài hỏi.

Đức Tuấn vừa muốn dời bước lên sân đấu, một cánh tay đột nhiên bị A Tễ ôm chặt lấy, phảng phất một phen ôn nhu bám lấy. Cúi đầu xem, đối diện ánh mắt cảnh giác của nàng.

“Đừng đi, nguy hiểm. Chàng đi so cưỡi ngựa bắn cung thôi được không?” Nàng nhẹ nhàng lắc lắc cánh tay hắn, đem mặt dán ở trên ống tay áo thanh âm dịu dàng ôn nhu.

Hắn liền hôn hôn cái trán trắng tinh của nàng, khuyên bảo: “Ngoan, hoàng thượng cũng ở đây, ta đi giành nổi bật đối với tiền đồ rất có ích.”

Nàng không buông tay: “Không cần tiền đồ, ta chỉ cần chàng bình an.”

“Cùng các huynh đệ thị vệ tỉ thí đấu võ nhiều lắm chỉ thương tổn một chút da thịt thôi.”

Quan trọng tài bên kia còn đang hỏi: “Còn có ai không phục.”

Đức Tuấn vội vàng kêu: “Ta.” Hơi dùng một chút lực, rút ra cánh tay, an ủi mà ôm lấy A Tễ, hôn xuống môi nàng sải bước đi lên sân đấu.

Trong sân tiếng gió ào ào, tiếng dời bước vang động tĩnh, lách cách lang cang, là binh khí va chạm nhau. A Tễ không dám nhìn, nhắm mắt cúi đầu.

Đức Tuấn võ nghệ ở toàn bộ Kim Ngô Vệ đều là xuất sắc, người lại trung hậu, rất được Đặng tướng quân coi trọng, trong quân tỷ thí cũng rất ít khi thua. Theo lý, A Tễ không cần lo lắng.

Nhưng mà đao kiếm không có mắt.

Có đôi khi, A Tễ sẽ hỏi chính mình, nếu hắn là một người nam nhân nhút nhát, chính mình còn sẽ yêu hắn sao?

Này một ván, cuối cùng là Đức Tuấn thắng được. Trong sân tiếng hoan hô như sấm dậy. Một nửa bởi vì hắn kiếm pháp xuất chúng, một nửa bởi vì hắn ở trong doanh duyên người với người thật tốt.

Đức Tuấn mỉm cười liếc mắt một cái với A Tễ, giống như đang nói: người nam nhân của nàng chưa cho nàng mất mặt đi?

A Tễ chỉ mong dừng ở đây, không cần lại có người đấu tiếp.

Ai ngờ quan trọng tài tiếng la chưa vang, đột nhiên hoàng đế bỗng nhiên cởϊ áσ choàng, rút kiếm đã đi tới.

Tân Chu dùng võ lực kiến quốc, đương kim thánh thượng tên Cơ Triệt, là cánh tay đắc lực nhất dưới thời Thái Tổ, từng đem ngàn quân Nam chinh Bắc chiến, hiếm thấy địch thủ.

Kim Ngô Vệ là cận vệ bên hoàng đế thường trú ở ngự tiền, đối hoàng đế cũng không xa lạ. Hoàng đế trời sinh tính tình hòa ái, đối đãi hạ thần đặc biệt rộng rãi, rất được nhân tâm. Mỗi lần trong quân có tỉ thí hắn thường xuyên giá lâm xem chiến, khi có hứng thú, cũng tham gia tỉ thí võ nghệ. Hắn võ nghệ từng được danh sư chỉ điểm, lại có kinh nghiệm trăm vạn trong quân gϊếŧ địch, nhóm cận vệ cũng không sợ cùng quân thượng ganh đua ưu khuyết điểm, ngược lại mong chờ.

Đức Tuấn từ 16 tuổi lên làm Chấp Kim Ngô, đối với hoàng đế chỉ có sùng bái, có cơ hội lãnh giáo, tất nhiên là vui vẻ.

A Tễ muốn gọi lại Đức Tuấn, lại sợ làm mọi người chú ý.

Tiểu phu thê mặt mày nhìn nhau bị Cơ Triệt xem ở trong mắt, khóe môi bất giác nhếch lên. Mấy chiêu tỷ thí xuống dưới, phát hiện cận vệ tuổi trẻ này vệ võ nghệ thực sự không tồi, cùng hoàng đế tỷ thí cũng trầm ổn, nhiều lần dùng ra sát chiêu, thật là gan lớn.

Cơ Triệt gần đây rất có cảm giác Độc Cô Cầu Bại không có đối thủ xứng tầm, ban đầu chỉ nghĩ hoạt động gân cốt, thế nhưng gặp gỡ kình địch, bỗng chốc nghiêm túc lên.

A Tễ thấy Đức Tuấn cùng hoàng đế luận võ không rơi vào thế hạ phong, hưng phấn đến gương mặt ửng đỏ, hai tròng mắt lóe sáng.

Đức Tuấn lợi dụng sơ hở, kiếm một đường hướng ngực trái hoàng đế.

Cơ Triệt ra mồ hôi lạnh, vội ngang kiếm đỡ lấy. Binh khí chạm vào nhau, Đức Tuấn kiếm thế nhưng bị gãy. Cơ Triệt may mà thu kiếm sớm, chỉ ở cánh tay phải Đức Tuấn cắt một vết thương.

A Tễ không kịp nhắm mắt, đã thấy một đạo huyết quang từ cánh tay phải Đức Tuấn bay ra.

Ngay sau đó, A Tễ đã chạy như bay đến bên cạnh hắn, xem xét miệng vết thương. Thấy máu còn tràn ra vết thương, vội vàng dùng tay che. Máu liền từ khe hở ngón tay nàng chảy ra. Tim đau như cắt, làm nàng đã quên tôn ti khác biệt, bực bội mà trừng mắt nhìn liếc hoàng đế một cái:“Là kiếm của ngài tốt không coi là ngài thắng.”

Ngữ khí vô lễ.

Cơ Triệt ánh mắt sáng quắc mà nhìn chằm chằm nàng, cười nói: “Là ta thua, ta không có không thừa nhận.”

“A Tễ!” Đức Tuấn thay ái thê cúi đầu: “ Trước mặt Thánh Thượng không thể lỗ mãng.”

Vài vị trong quân trưởng quan đi tới.

Kim Ngô Vệ tướng quân Đặng Ân trách cứ thuộc hạ: “Đức Tuấn, ngươi cùng Thánh Thượng tỷ thí, sao có thể ra sát chiêu.”

Cùng hoàng đế như hình với bóng Việt Quốc Công Dương Nhân Lễ lại cười vì Đức Tuấn nói chuyện: “Cái này có là gì, chúng ta hoàng đế bệ hạ luận võ chơi cờ, không muốn nhất là người khác nhường. Kia còn có cái ý tứ gì!” Vỗ vỗ vai Đức Tuấn “Làm tốt lắm, rất có tương lai.”

Đức Tuấn nhưng vẫn còn quỳ một gối, hướng hoàng đế thỉnh tội.

Cơ Triệt khoanh tay cười nói: “Mau đứng lên đi, này tiểu nương tử đã bực ta, ngươi lại quỳ xuống giai nhân tất cùng ta ghi thù.”

Y quan lại đây, vì Đức Tuấn trị thương.

Quan trọng tài tuyên bố Đức Tuấn thắng.