Bất an chờ đợi, đèn phòng cấp cứu rốt cục cũng tắt. Một khắc cánh cửa kia mở ra, Tiêu Hữu mờ mịt tiến về phía trước hai bước, rồi lại lui về phía sau nhìn những vị bác sĩ lẫn hộ sĩ mặc áo trắng đeo khẩu trang bước ra. Tâm… thật bất an. Muốn nói chuyện, muốn hỏi một chút tình hình của ba mẹ nhưng một chữ cũng không thốt ra được.
“Chúng tôi đã cố hết sức, xin người nhà hãy nén bi thương”
Vạn vật bất động, thế giới xung quanh Tiêu Hữu như đóng băng. Nỗi thống khổ này trong nháy mắt hung hăng bao phủ lấy cô. Một thân thể mười bảy tuổi, lòng đã chịu một kích trí mạng.
“Không…!” Một tiếng kêu gào tê tâm liệt phế. Tiêu Hữu lảo đảo nghiêng ngã vọt vào bên trong. Tất cả đều là một màu trắng phờ phạc, phòng cấp cứu tràn ngập mùi máu tanh. Hai thân thể nằm trên giường lạnh như băng, là người thân nhất của cô… ba và mẹ.
Mới vừa nãy còn nói còn cười, mới vừa nãy cô còn giúp mẹ quấng khăn quàng cổ, giúp ba mặc áo khoác. Lời nói của mẹ dịu dàng vẫn còn vang vọng bên tai, tiếng cười sang sảng của ba va vởn trong không khí, vẫn còn đây… chưa biến mất.
Tại sao lại có thể như vậy, đột nhiên cứ như vậy. Bước chân run rẩy tiến về phía trước, dần dần cô như nổi điên lao đến giường lớn, đưa tay vén lên tấm vải trắng, vải trắng rơi xuống mặt đất để lộ ra gương mặt… ba! Ba!Không! Sẽ không! Cô đang nằm mơ, cô là đang nằm mơ thôi.
Tiêu Hữu hoảng sợ trợn to hai mắt, thân thể run rẩy, liên tiếp lui về phía sau, lại đυ.ng phải chiếc giường. Cô xoay người, thấy được cũng là lớp vải trắng, trong mắt hiện sự sợ hãi, tay run rẩy vén lên. Là mẹ!
Nhìn mẹ hai mắt nhắm chặt, Tiêu Hữu hoảng sợ kêu gào, gào thét, đôi tay thật chặt ôm lấy đầu, tiếng la khóc thê lương đến tê tâm liệt phế. Thế giới của cô đã đóng băng, cả thế giới như quay cuồng, tim như bị đao cắt… đau. Tại sao? Tại sao không đem cô mang theo ba mẹ luôn đi? Tối quá! Xung quanh thật tối.
“Tiêu Hữu!” Cầm Tử nhìn cô cuồng loạn như mất đi lý trí. Cầm Tử muốn ôm nàng, sợ cô tự làm bản thân bị thương, tuy nhiên cô hoàn toàn cuồng loạn, hoàn toàn phát điên, đẩy người Cầm Tử ra, thiếu chút nữa đã ngã xuống.
Cô điên mất rồi, giờ khắc này cô điên mất rồi. Cô không muốn bất kỳ ai đến gần mình, tự nói với mình tất cả đều là giả, là dối trá cả thôi. Cô đang nằm mơ. Lúc Tô Thuộc Cẩn muốn tiến lên ôm lấy Tiêu Hữu thì một thân ảnh từ phía sau hắn sải mấy bước vội vàng chạy đến ôm lấy Tiêu Hữu. Người đàn ông này không phải là người ngày đó ở khách sạn hắn nhìn thấy sao? Cái người đã khiến cô thất hồn lạc phách.
Tiêu Hữu kêu gào, cả mặt đều là nước mắt. Đôi mắt đỏ hoét đầy tơ máu, đôi tay lung tung đánh lên người mình. Tại sao cô thấy cái cảm giác này lại chân thật như thế? Chân thật? Nghĩa là cô hoàn toàn không phải nằm mơ. Ba mẹ… thật đã vĩnh viễn nhắm hai mắt lại, rời khỏi cô.
Giản Chiến Nam giống như một cây cột ôm lấy Tiêu Hữu, mặc cho cô đánh vẫn không chịu buông tay. Trên mặt hắn bị móng tay của cô cào mấy đường, thậm chí Tiêu Hữu không chút phát vài quả đấm lên mặt hắn.
Nhìn Tiêu Hữu thống khổ sắp điên lên, môi của cô bởi vì cắn mà đã bậc máu tươi. Ánh mắt của cô xốc xếch, đỏ loét, sẽ hỏng mất. Lòng Giản Chiến Nam cũng theo đó mà co rút đau đớn, đem Tiêu Hữu ôm thật chặt trong ngực, tức giận quát “Bác sĩ đâu rồi? Tất cả đều lăn tới đây cho ta”
Bác sĩ cùng hộ sĩ đã sớm đứng ở cửa “Giản chủ tịch, cô ấy cần thuốc an thần, nếu không sẽ… sẽ… điên mất”
Giản Chiếb Nam giận dữ hét lớn “Vậy còn không mau làm đi, nói nhảm nhiều như vậy làm cái gì?”