Chương 3

“Cái gì?” Phó Thiếu Khâm đột nhiên nhíu mày, rồi nhanh chóng đi vào.

Trong phòng tắm đã không có người nào nữa và chỉ có một dòng chữ được viết máu ở trên tường: Anh Phó, tôi nghĩ rằng thân phận của chúng ta khác nhau như trời với đất và tôi cũng không muốn kết hôn với anh, cho nên không hẹn gặp lại!

Dòng chữ viết bằng máu này tinh tế, sắc bén và lộ ra một loại tính cách khí chất bất khuất và kiên cường.

Phó Thiếu Khâm nhìn mà cảm thấy sửng sốt.

Lẽ nào tài liệu điều tra về cô ấy là sai sao?

Vài giây sau, anh ra lệnh: "Đi tìm ở ngọn núi phía sau!"

Anh không thể để mẹ mình sắp chết mà còn để lại sự tiếc nuối.

Nhiều loại bụi gai và dây leo ở ngọn núi phía sau đã cắt đứt quần áo của Thẩm Tương, nhưng chúng cũng có thể để cho cô cầm lấy dây leo và đi xuống mà không bị ngã chết. Cô trốn tránh những người của nhà họ Phó đang đi tìm kiếm cô dưới một chỗ rậm rạp dây leo.

Khi trời tối, Thẩm Tương đi đường vòng và đến phía bên kia của ngọn núi.

Vào sáng sớm ngày hôm sau, cô lại đến Biệt thự nhà họ Lâm.

Khi nhìn thấy Thẩm Tương, hai vợ chồng Lâm Chí Giang và Hứa Anh cảm thấy vừa ngạc nhiên vừa hoảng sợ.

“Làm, làm sao cô có thể vượt ngục được vậy?” Hứa Anh chột dạ hỏi.

Thẩm Tương nói với giọng điệu mỉa mai: "Bà Lâm à, tôi được trả tự do sau khi chấp hành xong án tù."

"Vậy thì cô cũng không nên chạy đến nhà chúng tôi, cả người bẩn thỉu và hôi thối khiến cho người ta sắp ngất rồi! Cô mau cút đi!" Hứa Anh xua đuổi Thẩm Tương một cách mạnh mẽ.

Thẩm Tương cũng không thèm nhìn Hứa Anh mà chỉ nhìn Lâm Chí Giang và hỏi: "Chú Lâm, chắc là gia đình của chú biết rõ ràng năm đó tại sao tôi bị đi tù đúng không? Bốn ngày trước, chú đến thăm tù và nói với tôi rằng chỉ cần tôi đến địa chỉ mà chú đã cho tôi và phục vụ một người đàn ông trong một đêm thì chú sẽ cho tôi một khoản tiền để cứu sống mẹ của tôi. Tôi đã qua đêm với người đàn ông đó rồi, nhưng mẹ tôi vẫn chết."

Lâm Chí Giang chột dạ mà quát lên: "Mỗi người đều có vận mệnh của mình! Tôi rất muốn cứu mẹ của cô, nhưng mẹ cô chết quá nhanh! Cho nên cô không thể trách tôi được."

Thẩm Tương trừng mắt nhìn Lâm Chí Giang với vẻ giận dữ.

Móng tay của cô đã phải bấm sâu vào da thịt thì mới có thể mạnh mẽ nhẫn nhịn mong muốn xông lên và cắn chết Lâm Chí Giang. Lúc này, cô vẫn còn chưa có năng lực để điều tra rõ xem có phải nguyên nhân cái chết của mẹ cô có liên quan đến nhà họ Lâm hay không, cho nên cô phải nhẫn nại.

Cô cắn chặt răng và lạnh lùng hỏi: "Mẹ của tôi được chôn ở đâu?"

Giọng điệu của Lâm Chí Giang lộ ra vẻ mơ hồ và trốn tránh: "Đương nhiên là chôn ở nghĩa địa ở quê của các người rồi! Tôi đã cung cấp chi phí ăn mặc và tiền học cho cô tám năm rồi, lẽ nào cô còn muốn tôi mua cho mẹ cô một mảnh đất phong thủy tốt sao? Đúng là tôi đã nuôi một con sói rồi, cô cút đi cho tôi! "

Khi đóng cửa, Lâm Chí Giang ném ra một nghìn tệ: "Đây là phí phục vụ đêm hôm đó của cô!"

Nhắc đến đêm đó, trái tim của Thẩm Tương đau nhói như bị dao cắt.

Cô hất cằm lên và nói với vẻ buồn bã và kiêu ngạo: "Cho dù trả tiền thì cũng phải là người đàn ông kia trả tiền cho tôi chứ? Nếu anh ta chết rồi thì tôi cũng không cần! Hơn nữa, tôi không bán mình! Vốn dĩ tôi đồng ý với chú thì một là vì cứu mẹ của tôi và hai là trả ơn chú đã nuôi nấng tôi suốt tám năm qua. Từ nay về sau, tôi không còn nợ gì chú nữa! "

Cô sống dưới sự bố thí của nhà họ Lâm tám năm là đã quá đủ rồi!

Về sau, cô sẽ không quay trở về biệt thự nhà họ Lâm nữa.

Nếu là quay lại lần nữa thì đó chắc chắn là để báo thù cho mẹ của cô!

Nhìn thấy Thẩm Tương rời đi một cách dứt khoát với quần áo rách tả tơi, trái tim của Lâm Chí Giang đột nhiên đau nhói.

Hứa Anh lập tức nổi giận và mắng: "Sao vậy? Anh cảm thấy đau lòng cho mẹ con cô ta sao? Lâm Chí Giang, anh đừng quên rằng cô ta đã khắc chết con gái của em! Hai đứa đều sinh ra cùng một ngày, vậy mà tại sao cô ta vẫn sống, nhưng con gái em lại chết từ khi sinh ra chứ?”

Lâm Chí Giang nói: "Anh... không phải là anh cảm thấy đau lòng cho cô ta, chỉ là hiện tại cô ta đã ra tù. Nếu cô ta biết rằng người đàn ông mà cô ta ngủ cùng vào đêm đó không chỉ không chết mà còn trở thành người có quyền lực cao nhất của nhà họ Phó chỉ sau một đêm thì chúng ta sẽ gặp rắc rối lớn!"

Hứa Anh cười lạnh nói: "Cô ta còn không biết mình ngủ với ai thì anh sợ cái gì chứ! Việc cấp bách bây giờ là phải làm cho cậu tư của nhà họ Phó cưới con gái quý giá của chúng ta. Một khi Tịch Nguyệt mang thai đứa bé của cậu tư của nhà họ Phó thì không ai có thể làm gì được chúng ta."

Lâm Chí Giang thở dài: "Ông cụ nhà họ Phó có tư tưởng huyết thống rất sâu. Anh sợ ông ta sẽ ghét bỏ Tịch Nguyệt vì con bé là con gái nuôi của chúng ta."

“Ghét bỏ ư?” Hứa Anh nở nụ cười có chút ngang ngược: “Cậu tư của nhà họ Phó cũng là một đứa con hoang. Một người đã từng không có quyền thừa kế, nhưng không phải là qua một đêm đã nắm giữ toàn bộ tập đoàn quần áo và trang sức sao?

"Chỉ cần cậu tư của nhà họ Phó tin rằng cô gái đã từ bỏ sự trong trắng để cứu mạng anh ta vào đêm đó là Tịch Nguyệt, thì bất cứ ai cũng không thể ngăn cản họ kết hôn. Chí Giang, anh chờ đứa con gái yêu quý của chúng ta trở thành nhà giàu số một ở Vân Thành đi."

Lâm Chí Giang vui vẻ mà gật đầu.

Cảm giác thương hại đối với Thẩm Tương ở trong lòng của ông ta cũng biến mất.

Lúc này Thẩm Tương đã đi bộ ra ngoài hơn một trăm mét và khi đang định đi vào đường cái thì một chiếc xe thể thao màu đỏ lao tới và chặn cô lại.

Lâm Tịch Nguyệt bước xuống xe với đôi giày cao gót, rồi đi đến trước mặt Thẩm Tương với vẻ kiêu ngạo: "Ồ, đây không phải là người phụ nữ nghèo rớt mồng tơi Thẩm Tương đã ăn xin ở trong nhà tôi tám năm sao? Sau khi bị nhiều người đàn ông sử dụng mà cô còn không đi tắm sao? Mùi hôi thối đến mức khiến cho người ta sắp ngất rồi. Cô lại đến nhà tôi ăn xin đúng không? Cô đã bắt đầu bán mình rồi vậy mà còn vác mặt đến đây ư... "

“Bốp!” Thẩm Tương giơ tay lên và tát vào mặt Lâm Tịch Nguyệt.

Khuôn mặt của Lâm Tịch Nguyệt lập tức in lên dấu vết của năm ngón tay bẩn thỉu.

Khi sờ lên mặt thì còn có thể ngửi thấy mùi hôi.

Vẻ mặt cô ta tức giận và mắng: "Cô... cô dám đánh tôi ư?"

Thẩm Tương nói với giọng điệu lạnh nhạt và không kiên nhẫn: "Bây giờ thì được rồi, cô cũng vừa bẩn vừa hôi như tôi."

Nói xong, cô lập tức quay người rời đi.

Sự lạnh lùng của cô khiến Lâm Tịch Nguyệt sửng sốt, nhưng cô ta không dám đuổi theo và cãi nhau với Thẩm Tương.

Thẩm Tương đến nơi dơ bẩn nhất của Vân Thành, thuê một chiếc giường để ở tạm.

Ngay cả tiền để về quê cô cũng không có, nên cần tìm một công việc ở Vân Thành để tiết kiệm tiền. Nhưng bởi vì cô vừa mới ra tù, không có người chủ nào muốn thuê cô cả. Thẩm Tương đã phải đi làm một cái căn cước công dân giả, căn cước đó được đăng ký với một cái tên giả là Nguyễn Vãn.

Vài ngày sau, cô ứng tuyển thành công vị trí nhân viên phục vụ trong một nhà hàng cao cấp với cái tên Nguyễn Vãn. Dù tiền lương rất thấp nhưng Thẩm Tương vẫn cảm thấy rất hài lòng.

Bởi vì cô chăm chỉ chịu khó, sự siêng năng, dịu dàng và hay cười ngọt ngào nên ba tuần sau, người quản lý đã thăng chức cho cô lên vị trí người phục vụ chuyên môn cho các phòng VIP.

"Nguyễn Vãn, phòng VIP không giống đại sảnh. Họ đều là khách VIP nên cô phải cẩn thận để không làm ra bất kỳ sai sót nào." Người quản lý gọi tên giả của Thẩm Tương và giải thích tỉ mỉ cho cô.

Thẩm Tương gật đầu và nói: “Tôi biết rồi."

Sau một tuần, công việc của cô diễn ra suôn sẻ.

Lúc rảnh rỗi, có vài người phục vụ nói chuyện với Thẩm Tương.

"Nguyễn Vãn à, cô thật là may mắn khi trong thời gian ngắn như vậy mà đã được thăng chức lên vị trí phục vụ các phòng VIP rồi. Chỉ có điều với chiều cao một mét bảy, khuôn mặt nhỏ nhắn, đôi chân thon dài của cô thì đừng nói người phục vụ cho các phòng VIP mà ngay cả tiếp viên hàng không, người mẫu hoặc là vào trong giới giải trí thì cô cũng đều có thể làm được."

Thẩm Tương mím môi rồi cúi đầu rời đi.

Vài đồng nghiệp bị cô phớt lờ, đợi Thẩm Tương đi rồi thì nói thầm ở sau lưng cô: "Chỉ là một nhân viên phục vụ ở các phòng VIP thôi mà sao chảnh thế!"

"Bởi vì cô ta có vẻ ngoài rất xinh đẹp chứ sao nữa!"

"Tôi không cảm thấy cô ta rất xinh đẹp, cùng lắm là có chút xinh xắn, nhưng tính cách thật sự rất lạnh lùng, hơn nữa còn vừa không có học vấn vừa không có bằng cấp, vậy mà vẫn còn tỏ ra kiêu ngạo và thanh cao!"

“Không phải cô ấy thanh cao mà chỉ là ít nói thôi. Thật ra cô ấy rất tốt, nếu không tin thì các người nhìn xem..."

Một người đồng nghiệp đột nhiên gọi Thẩm Tương lại: "Nguyễn Vãn, tôi đột nhiên bị tiêu chảy. Cô có thể giúp tôi đưa các món ăn vào phòng được không?"

Thẩm Tương gật đầu: "Tất nhiên là được rồi."

“Chỗ đó là phòng VIP bạch kim trên tầng ba, cám ơn cô nhé.” Người đồng nghiệp nói xong thì lập tức đi mất.

Trước những người đồng nghiệp đang trợn mắt há mồm vì thái độ của cô, Thẩm Tương đi lên tầng ba, cầm lấy cái khay đựng thức ăn từ nhân viên làm trong bếp và đẩy cửa đi vào.

Cô cúi đầu tập trung bày các món ăn, nhưng đột nhiên có người nắm lấy cổ tay của cô, Thẩm Tương run lên một chút rồi nâng cổ tay lên và nhìn về phía vị khách đang nắm chặt tay mình, sau đó cô lập tức sửng sốt.

Một khuôn mặt kiêu ngạo, nghiêm nghị với khí thế lạnh lùng đang ở trước mắt cô.

“Làm sao cô biết tôi thường xuyên đến đây ăn cơm vậy?” Phó Thiếu Khâm dùng sức nắm lấy cổ tay của cô, trong đôi mắt anh lộ ra một chút sát khí và lạnh lùng.