Thẩm Trầm Ngư thấy Diệp Quân Lãng vọt vào trong phòng mình, sắc mặt thay đổi, vội vàng nói: “Anh, anh đừng có lại đây, anh đang tự tiện xông vào nhà riêng…”
Cô miễn cưỡng giữ bình tĩnh, nhưng trong lòng vẫn hơi sợ hãi.
Trên báo cũng nhiều lần đưa tin một vài tên bắt cóc trộm đồ trở nên hung ác, điên cuồng gây ra tội ác kinh hoàng sau khi hành vi của bọn họ bị vạch trần.
Thẩm Trầm Ngư cũng băn khoăn chuyện này, thầm nghĩ nhỡ may chọc tên “ăn trộm” tức giận, liệu đối phương có mất khống chế gây chuyện hay không?
Nếu thật sự xảy ra chuyện, sau khi xong chuyện đền bù bao nhiêu cũng đã muộn.
Đặc biệt là ở trong Tiểu Trúc này, bình thường rất ít người đến, cực kỳ yên tĩnh, nếu thật sự xảy ra chuyện, kêu trời trời không biết kêu đất đất chẳng hay.
“Anh, anh không được đến đây, đi ra ngoài, đi ra ngoài!”
Thẩm Trầm Ngư lớn giọng mắng, khuôn mặt ngọc trắng bệch, cô lùi về sau.
“Đừng sợ, anh trai là người tốt!”
Diệp Quân Lãng nói, hắn mỉm cười, cố gắng nở nụ cười ấm áp vô hại.
Không ngờ ở trong mắt của Thẩm Trầm Ngư, nụ cười này của hắn lại vô cùng đáng khinh, rõ ràng là nụ cười xấu xa, thói da^ʍ nổi lên!
Cuối cùng Thẩm Trầm Ngư cũng hiểu tại sao tên này luôn nhìn chằm chằm vào ngực cô, thì ra đã ủ mưu từ trước, đây không chỉ là một tên trộm còn là một tên d3 xồm!
Bình tĩnh!
Phải bình tĩnh!
Thẩm Trầm Ngư an ủi bản thân, đồng thời nhanh chóng ngó trái ngó phải, muốn tìm một vũ khí tự vệ.
Lúc này Diệp Quân Lãng đột nhiên hô to: “Cẩn thận.”
Thì ra Diệp Quân Lãng chú ý đến sau lưng Thẩm Trầm Ngư có một cái rương, nếu cô tiếp tục lùi về sau chắc chắn sẽ vướng phải cái rương này, sau đó mất thăng bằng ngã xuống đất.
Diệp Quân Lãng không lên tiếng nhắc nhở còn đỡ, vừa lên tiếng, Thẩm Trầm Ngư càng luống cuống, vô thức lùi về sau, nhưng lại dẫm hụt, vướng phải cái rương phía sau.
“A…”
Thân thể của Thẩm Trầm Ngư mất cân bằng, cô sợ hãi hét lên, cả người ngã ngửa về sau.
Vèo!
Một luồng gió thổi qua, Diệp Quân Lãng vụt đến.
Ngay sau đó, Thẩm Trầm Ngư ngẩn ngơ, cô không cảm giác được đau đớn khi đầu đập xuống đất, chỉ cảm nhận được có một cánh tay rắn chắc có lực ôm chặt vòng eo cô, đỡ lấy cô.
Chuyện gì vậy?
Thẩm Trầm Ngư nhìn kỹ lại, thấy được khuôn mặt của Diệp Quân Lãng.
Thấy vậy, Thẩm Trầm Ngư sợ hãi, hét lên: “Tên d3 xồm, buông tôi ra!”
Thẩm Trầm Ngư cầm điện thoại ném về phía mặt của Diệp Quân Lãng.